Cao Minh Thành nhìn qua Giang Minh Triết, hất hất mặt với Phong Nhã Kiệt:
"Đưa cậu ta về đi.
Còn cậu, mới đi lưu diễn về, cậu không biết mệt, nhưng quản lý và trợ lý của cậu đều mệt, cho họ nghỉ ngơi.
Thời gian này ngoan ngoãn ở biệt thự đừng có đi gây chuyện."
"Sao khinh thường nhau thế?"
Phong Nhã Kiệt vốn cũng chỉ chạy đến đây quậy một chút sau đó sẽ về, đi lưu diễn cả một tháng, cậu cũng mệt đến ngáp ngắn ngáp dài rồi.
Đợi khi căn phòng yên tĩnh trở lại, Cao Minh Thành đưa tay đỡ An Tịnh Nhã ngồi vào xe lăn.
"Tôi đưa cô vào rửa mặt.
Có muốn ăn gì không, tôi nói Mộng.
mang đến."
"Anh ở đây cả đêm qua sao?"
Cao Minh Thành liền che giấu.
"Không.
Tôi mới đến sáng nay nên bảo Mộng Phạn về nhà trước để chuẩn bị bữa ăn sáng cho ....!cô."
Ôm An Tịnh Nhã đặt lên giường, Cao Minh Thành ngồi xuống bên cạnh nói.
"Tôi đã liên hệ với bác sĩ làm trị liệu cho cô, mỗi ngày sẽ làm trị liệu vào buổi sáng thời tiết mát mẻ, buổi chiều để cô nghỉ ngơi.
Còn về việc phẫu thuật não.....!đợi sau này khi cô khỏi hẳn hoàn toàn, sức khỏe ổn định, tôi sẽ đưa cô sang Mĩ làm phẫu thuật."
"Cao Minh Thành!"
An Tịnh Nhã bỗng nhiên gọi tên anh, còn gọi rất nhẹ nhàng.
Cao Minh Thành bỗng nhiên thấy trống ngực đập liên hồi, là căng thẳng.
"Chúng ta ...!hình như một năm nữa sẽ trở thành người xa lạ.
Đợi đến, khi tôi khỏi lại, đi được, nhìn được, lúc đó chắc cũng hết hạn một năm rồi.
Vậy nên, không cần Cao tổng phiền lòng suy nghĩ đưa tôi sang Mĩ phẫu thuật.
An Tịnh Nhã tôi cũng không có ý định phẫu thuật."
Bàn tay Cao Minh Thành đặt trên đùi cuộn chặt lại, hai hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau.
An Tịnh Nhã! Ha, vẫn là giọng điệu cao ngạo đó.
Nhưng tại sao anh lại không giống như lúc trước, không còn cảm thấy chán ghét cô nữa, ngược lại, cảm thấy có chút chạnh lòng, cảm thấy cô không muốn để bản thân anh bảo vệ.
Bảo vệ cô, chăm sóc cô....!là anh tự nguyện mà.
"Tôi cũng đã nói chuyện với bác sĩ.
Tháng sau Eric về nước cô làm phẫu thuật mắt, như vậy chỉ khoảng một hai tuần sau đó cô sẽ hoàn toàn bình phục.
Còn về trị liệu, nếu mỗi ngày đều có thể thuận lợi trị liệu thì không đến hai tháng nữa cô sẽ đi lại được bình thường.
Chuyện này tôi đã quyết định rồi, cũng đã nói với mẹ việc sẽ đưa cô sang Mĩ làm phẫu thuật."
Dừng lại một chút Cao Minh Thành lại nói tiếp.
"Cho dù tôi với cô một năm nữa sẽ ly hôn, nhưng trong thời gian một năm này, trên danh nghĩa hay trên giấy tờ pháp lý tôi và cô vẫn là vợ chồng.
Tôi không muốn bị người ngoài nhìn vào xoi mói vợ mình, xói mói tôi ích kỷ một chút tiền đưa vợ đi phẫu thuật cũng không có."
Cao Minh Thành vừa nói xong, Mộng Phạn cũng gõ cửa đi vào đưa đồ ăn sáng đến.
Cuộc nói chuyện cứ như vậy dừng lại với quyết định chắc như đinh đóng cột của Cao Minh Thành.
Sau khi ăn sáng xong được khoảng hơn một tiếng thì bác sĩ làm trị liệu chân cho An Tịnh Nhã đến.
Vì An Tịnh Nhã muốn làm trị liệu tự nhiên không cần đến máy móc nên bác sĩ tập trị liệu luôn cho An Tịnh Nhã ở trong phòng.
Cao Minh Thành cũng bất di bất dịch mang máy tính và vài tập tài liệu ra sô pha ngồi đối diện An Tịnh Nhã làm trị liệu.
An Tịnh Nhã sức khoẻ yếu, lại làm kiểm tra biết được trước giờ cô bị thương bị bệnh đều là chữa sai cách nên Cao Minh Thành đặc biệt đặt luôn phòng VIP như căn phòng tổng thống ở trong khách sạn cho An Tịnh Nhã ở tại bệnh viện chữa bệnh.
An Tịnh Nhã thông minh, phúc lợi tốt như vậy cô đương nhiên không từ chối.
Nhưng với cách đối xử dạo gần đây Cao Minh Thành dành cho mình, An Tịnh Nhã cô cũng đã có chút để tâm đ ến.
Hai người cứ như vậy ở trong căn phòng bệnh này, nói chuyện cũng hòa hợp hơn và số lần nói chuyện với nhau cũng nhiều hơn lúc trước.
Mộng Phạn vẫn ngày ngày làm t ình báo viên, mỗi lần kể lại mọi chuyện cho Cao phu nhân, đều là kể trong vui mừng hạnh phúc, có lúc Cao phu nhân còn cảm thấy, cô bé này có khi còn hạnh phúc hơn người làm mẹ như bà khi thấy con trai và con dâu hòa hợp.
Nhưng Cao phu nhân dạo gần đây bắt đầu để tâm đ ến một chuyện, là vụ tai nạn của An Tịnh Nhã.
Cao Minh Thành gọi điện cho Cao phu nhân, nói đầy đủ chi tiết tình hình bệnh tình của An Tịnh Nhã cho bà biết, cũng nói rằng vài tháng tới sẽ đưa An Tịnh Nhã qua bên đó phẫu thuật, nhờ bà liên hệ với bác sĩ trước.
Cao phu nhân nghe xong tức giận muốn bay ngay về Trung Quốc đến An gia đòi công bằng cho con dâu, cũng may bên cạnh có Cao lão, nếu không Cao phu nhân tuyệt đối sẽ khiến An gia gà bay chó sủa một trận rồi.
Bà tức giận thay con dâu, còn đau thay con dâu, cũng tự trách bản thân mình không tốt.
Nếu không phải ngày đó tại vì bà, con dâu bà cũng sẽ không khổ như bây giờ, con bé đã có thể được sống trong tình yêu thương và sự che chở của người mẹ chứ không phải sống với gia tộc giàu có mà ác độc.
Đáng ra ngày đó bà lên nhận nuôi con bé, để con bé không phải vướng vào vòng xoáy tranh quyền, vòng xoáy trả thù, ghen ghét của người lớn.
Lúc đó trong đầu Cao phu nhân bỗng nhiên nghĩ đến một người, nhưng sau đó lại gạt đi ngay.
Nếu như thật sự để con dâu bà về đó, vậy có khác gì bà thất hứa, có khác gì bà đẩy cô vào một cuộc sống đau khổ khác.
Cao phu nhân liên hệ lại với Viện trường Đỗ để xin kết quả khám của An Tịnh Nhã và để nghe lại rõ ràng bệnh tình của cô.
Viện trưởng Đỗ lúc đó lại nói rằng:
"Ai, tôi đã nói rồi, trạng thái của hai người họ giống y hệt nhau.
Năm đó Cao tổng bị tai nạn, thương tích như thế nào, Cao tổng phu nhân chính là bị tổn thương y như vậy.
Chỉ khác là cách điều trị không giống nhau, cho nên đến hiện tại tình trạng của họ mới khác nhau như thế.
Thời điểm hai người họ bị tai nạn trùng khớp nhau y như vậy, tôi đã đoán chắc hai người họ cùng ngồi trên một chiếc xe gặp tai nạn mà."
Cao phu nhân nghe câu cuối của viện trưởng Đỗ xong thì sửng sốt.
Sau đó liền nói lão Cao của mình cho người đi điều tra về vụ tai nạn của An Tịnh Nhã.
Kết quả thu được, An Tịnh Nhã quả thật là bị tai nạn rồi được đưa vào bệnh viện trùng với ngày con trai bà gặp tai nạn.
Nhưng bệnh viện hai người lại khác nhau hoàn toàn, nằm rất xa nhau.
Thương tích ghi lại trên bệnh án lúc cô được đưa vào cấp cứu, trùng khớp với thương tích của con trai bà đến %.
Cao phu nhân lúc đó kinh ngạc tột độ, cầm tờ giấy trên tay mà run run không thể bình tĩnh lại được.
Nếu hai người cùng ngồi trên một chiếc xe gặp tai nạn thật, vậy....!người con gái mà còn trai bà yêu đến muốn rũ bỏ quyền thừa kế năm đó.....!không phải chính là con dâu mà bà chọn hiện tại sao?
Nhưng bệnh viện hai người cấp cứu lại khác nhau, có khi nào chỉ là trùng hợp gặp tai nạn không? Cao phu nhân lại cho người đến sở cảnh sát điều tra xem thời điểm ngày hôm đó, những con đường gần bệnh viện An Tịnh Nhã cấp cứu có xảy ra vụ tai nạn nào không? Nhưng thật không may vài tuần trước kho tài liệu ghi chép của sở cảnh sát bị cháy, tất cả ghi chép đều cháy hết, họ cũng không có lưu trên máy tính.
Cứ như vậy, mọi chuyện đến đây liền không có lời giải đáp.
Không ai biết được, An Tịnh Nhã có phải Anthea hay không?
Cao phu nhân cũng vì chuyện này mà suy nghĩ rất nhiều, không biết nên xử lý như thế nào.