Sáng ngày hôm sau ở bên Mỹ.
Cao Minh Thành vừa xuống nhà liền thấy Angel đang bê một tô canh nóng từ dưới bếp lên.
"Sao lại ở đây?"
Angel thật kinh ngạc mà ngẩng mặt lên.
"Anh...anh họ.
Nha....." Angel đặt tô canh nóng lên bàn sau đó hào hứng mà chạy đến chỗ Cao Minh Thành ôm lấy anh.
"Chào buổi sáng."
Cao Minh Thành không có ôm lại nhưng cũng không có đẩy ra, có chút mệt mỏi đáp lại.
"Chào buổi sáng.
Sao lại ở đây?"
Angel lúc này mới buông Cao Minh Thành ra, ngẩng đầu nhìn anh, "Em mới qua hôm qua.
Mẹ nói nhớ em, mấy hôm nay em cũng được nghỉ nên qua.
Anh, sao anh cũng ở đây?" Sau đó đưa mắt nhìn xung quanh, "Mẹ nói em qua thăm hai bác, vừa rồi bác cũng không nói với em là anh ở đây.
Chị dâu họ đâu anh?"
Cao Minh Thành hướng phòng ăn đi đến, "Có buổi họp thường niên của tổng công ty nên anh về, Nhã Nhã vẫn ở bên kia."
Angel chăm chú quan sát thái độ của Cao Minh Thành, thấy thái độ hoàn toàn tự nhiên như ngày thường, lúc này tinh thần treo lơ lửng mấy ngày mới thả xuống.
Đúng như đã nghĩ, Cao Minh Thành vẫn chưa biết gì hết.
Cao phu nhân lúc này cũng từ phòng bếp đi ra, nhìn Cao Minh Thành đã ngồi kia đọc báo, lại nhìn Angel đứng ở xa, bật cười một tiếng.
"Nguyệt Nguyệt, nào, mau lại đây.
Vẫn còn sợ anh sao?" Nguyệt Nguyệt con bé này từ nhỏ đã rất sợ con trai bà, cũng không biết con trai bà đã làm gì mà em nó chỉ cần nhìn thấy liền sợ hãi mà khóc nức lên không sao có thể dỗ được.
"Con tới đây." Angel mỉm cười rạng rỡ đi đến, vừa kéo ghế ngồi xuống vừa hỏi, "Bác trai đâu rồi bác?"
"Ông ấy còn ở công ty, chút nữa bác sẽ mang bữa sáng đến.
Nào, mấy đứa ăn đi."
Sau khi kể thúc bữa sáng, Angel vốn định nhân cơ hộ này ở cạnh Cao Minh Thành, lại không ngờ Cao Minh Thành nói chào một tiếng sau đó liền kéo hành lý ôm theo một chú chó con ra sân bay về nước.
Thấy Angel vẻ mặt buồn bã đứng ở cửa, Cao phu nhân cười một tiếng đi đến.
"Không phải con lúc trước rất sợ nó sao?"
Angel rầu rĩ trả lời, "Không biết từ lúc nào con đã không sợ nữa rồi..." Mà yêu anh ấy mất rồi.
Angel đưa mắt nhìn ra ngoài, nhìn những chiếc xe đi lại nhộn nhịp trên đường.
....
An Tịnh Nhã sau khi tỉnh dậy, nhớ đến giấc mơ mình mơ hôm qua, lại ngoài ý muốn không còn nhớ gì nữa.
Không phải giấc mơ hôm qua còn rất chân thực sao?
Nhìn đến sợi dây chuyền treo viên ngọc dạ minh châu chưa được chế tác kia, An Tịnh Nhã bất giác thở dài một tiếng.
Đem sợi dây chuyền cất vào một chiếc hộp trang sức trong phòng thay đồ, An Tịnh Nhã cũng không nghĩ gì nhiều quay người đi thay quần áo rồi tới công ty.
Nhìn qua một lượt bản kế hoạch sắp tới của Lưu Cẩn Thiên cùng Đường Nhược Vũ, An Tịnh Nhã khép lại bản kế hoạch đưa lại cho Tạ Tranh, "Cứ như vậy đi." Hướng mắt nhìn về phía Đường Nhược Vũ, "Cô sẵn sàng chưa?"
Đường Nhược Vũ tổng thể gương mặt đã có chút lạnh lùng, lúc này cười lên vẫn không mất đi dáng vẻ ấy.
"Sẵn sàng."
"Stylist của hai người tôi cũng đã chuẩn bị rồi, từ nay họ sẽ là stylist riêng của hai người.
Thả lỏng đi."
An Tịnh Nhã vừa nói vừa đưa hai tập tư liệu cho Tạ Tranh, ánh mắt lướt qua cần cổ Lưu Cẩn Thiên, sau đó vững vàng mà dừng lại ở cái dấu đỏ chói mắt đó.
"Khụ, Thư ký Giang, phiền cậu tìm cho Lưu Cẩn Thiên một cái áo cao cổ." An Tịnh Nhã nhìn lướt qua Tạ Tranh đang xem tư liệu, lườm một cái.
Giang Minh Triết nghe An Tịnh Nhã phân phó, thắc mắc.
"Lưu Cẩn Thiên cũng mặc ấm áp rồi mà.
Hơn nữa hôm nay cũng không phải ra ngoài, trong phòng có điều hòa...."
An Tịnh Nhã nhìn lên, "Cứ đi lấy đi."
Lưu Cẩn Thiên giật mình đưa tay lên cổ, sau đó như nghĩ đến cái gì đó mà quay ngoắt sang nhìn chằm chằm Tạ Tranh.
An Tịnh Nhã vừa lật vài hợp đồng cần ký vừa nói, "Tôi đã nói rồi, Tạ Tranh, chú ý một chút.
Nếu cậu không làm được, tôi bắt buộc phải đổi quản lý."
Tạ Tranh rời mắt khỏi tư liệu, "Sẽ không có lần sau."
Đường Nhược Vũ đưa mắt nhìn sang bên cạnh, nhìn kỹ một chút quả nhiên thấy thứ không nên thấy.
Gương mặt lạnh lùng hiếm khi lại thấy đỏ lên, Đường Nhược Vũ đưa tay lên che miệng ho khan một tiếng, cũng lên tiếng.
"Đúng là cần mặc áo cao cổ."
Lưu Cẩn Thiên không biết là tức đến đỏ mặt hay là xấu hổ đến đỏ mặt, chỉ thấy gương mặt đỏ lên còn nóng một cách kỳ lạ.
An Tịnh Nhã sau khi giải quyết những chuyện cần thiết ở công ty, lúc ra khỏi thang máy sảnh tầng một liền gặp An Hi Văn.
An Hi Văn làm vẻ thân thiết đi đến.
"Tiểu Nhã, hôm qua ba có nói em về nhà, có muốn đi chung xe với chị không?"
An Tịnh Nhã liếc mắt nhìn xung quanh thấy có rất nhiều người liền cười thầm trong lòng.
Cố ý chọn nơi đông người để cô không từ chối được.
An Tịnh Nhã mỉm cười khéo léo từ chối.
"Chút nữa em còn có cuộc hẹn, chị hai cứ về trước, em gái sẽ về sau." Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Nói là có cuộc hẹn nhưng An Tịnh Nhã vẫn là lên xe riêng lái xe đến biệt thự An gia.
Kỷ Ái Hà mắt thấy An Tịnh Nhã đi vào, một lời châm biếm liền thốt ra.
"Cuối cùng cũng biết về nhà rồi sao? Còn tưởng là không biết nhà mình ở đâu."
An Tịnh Nhã chỉ cười không nói ngồi xuống ghế đối diện Kỷ Ái Hà.
"Thế nào? Gả vào hào môn, lên làm bả chủ, tự cao rồi sao?"
Kỷ Ái Hà đặt mạnh ly trà xuống, ánh mắt đầy mỉa mai mà nói.
"Công việc bận rộn, con thật không có thời gian."
"Không có thời gian? Ha Ha, không có thời gian về thăm nhà, nhưng lại có thờ gian giành đồ với chị.
Tiểu Nhã à, có phải khôi hài quá rồi không?"
"Không phải người ta hay nói, chị phải nhường em sao? Ngọc dạ minh châu đẹp như vậy, con cũng rất thích nha."
An Hi Văn lúc này mới về đến nhà, vừa hay nghe thấy An Tịnh Nhã nói câu này, liên tức giận đi đến.
"Chứ không phải cô muốn giành đồ của tôi sao?"
An Tịnh Nhã quay mặt lại cười, từ từ đứng dậy, "Cái gì là giành đồ của chị? Ngọc dạ minh châu còn chưa thuộc về chị, ai bỏ tiền nhiều hơn thì mua, chị không mua được sao lại nói em giành đồ của chị."
"Thôi đủ rồi."
An Hi Văn vốn là muốn chửi lại, lời còn chưa ra đến nơi An Thẩm đã đi đến quát lên một tiếng.
An Thẩm liếc mắt nhìn An Tịnh Nhã, lên giọng, "Về cũng không chào hỏi một tiếng sao? Còn ở đây cãi nhau với mẹ và chị."
An Tịnh Nhã cười cười đáp lại, "Từ khi nào con có mẹ và chị vậy ba? Theo như con nhớ..."
"Câm miệng."
"Tôi hôm nay cũng không phải đến đây cãi nhau với mọi người, đến lấy đồ rồi đi.
Nơi này, tôi một giây cũng không muốn ở lại."
"Vậy cô tưởng căn nhà này chào đón cô sao?" Kỷ Ái Hà từ trên ghế đứng bật dậy chỉ tay vào An Tịnh Nhã lớn tiếng nói.