Sắp đến buổi trưa, ánh mặt trời ấm nóng, trên ngọn cây ngoài cửa sổ có mấy con chim sẻ đang thư thái đậu lại, ríu rít hót, trên giường một thân hình xinh đẹp đang duỗi người, giống như mèo con đang cuộn tròn trong chăn.
Trải qua một cuộc “thỏa thuận” tiêu tốn thể lực mấy đêm, thì mấy ngày nay Hạ Điềm Hinh xem như an phận, không có tự mình đi ra ngoài, cũng không ồn ào đòi Lôi Quang Hằng chuẩn bị xe giúp cô, chẳng qua là thỉnh thoảng len lén chạy tới công ty tìm anh“cãi nhau”.
Có lẽ là trải qua một lần sinh ly tử biệt, tính tình nóng nảy của hai người cũng thu lại, mỗi khi xảy ra mâu thuẫn, luôn có một người sẽ đúng lúc lùi lại một bước, sau đó người còn lại sẽ lui một bước dài.
cô biết, Lôi Quang Hằng yêu cô, yêu đến không cách nào chịu được việc mất đi cô,anh bất an và sợ hãi, chỉ có thể dùng cách kịch liệt hoan ái truyền đạt cho cô.
Có lúc nhìn người đàn ông kiêu ngạo này, cô lại nghĩ, trời cao cho cô sống lại, có lẽ cũng không phải bởi vì cô đáng thương, cũng không phải là để hành hạ cô, mà là bởi vì trời cao chứng kiến anh bi thương, nên rủ lòng thương xót anh, cũng ban cho côsinh mạng hoàn toàn mới, để cho cô trở lại bên cạnh anh, làm bạn anh, quý trọng anh.
Mặc một cái áo khoác dệt kim rộng thùng thình để lộ một đôi chân trắng noãn như tơ,cô lấy tay tùy tiện chải lại tóc, đi tới phòng bếp rót một ly cà phê Latte nóng hổi.
Dựa vào bên cửa sổ sơn trắng, cô lười biếng nhàn nhã uống cà phê, vừa muốn đẩy ra cửa sổ để hít thở không khí ấm áp buổi chiều, thình lình điện thoại trong nhà vang lên.
“Nơi này là nhà của Lôi khốn kiếp, tên khốn kiếp không có ở đây, mời để lại tin nhắn.” Đoán được người gọi đến, cô cố ý không khách khí nói.
“Đừng quên, em là bà xã của Lôi khốn kiếp này.” Trong đầu dây điện thoại truyền đến tiếng Lôi Quang Hằng đặc biệt trầm thấp, tiếng cười dễ dàng gây mâu thuẫn lòng của người con gái.
Trời cao thật là thiên vị, đem tất cả thứ hoàn mỹ trên đời cho người đàn ông này hết. Trái tim Hạ Điềm Hinh khẽ lay động, không nhịn được nhẹ giọng thở dài.
“Nếu như anh gọi điện thoại về nhà kiểm tra em, vậy em cúp điện thoại đây.” cô tức giận trả lời. Cho xin đi, cô chẳng qua là tạm thời đồng ý anh không đi ra ngoài, nhưngkhông có nghĩa là cô hoàn toàn thỏa hiệp, tính toán bị anh nuôi nhốt cả đời.
“Yên tâm, đây không phải là kiểm tra em, mà là bởi vì anh nhớ em.”
Đột nhiên nói lời ngon tiếng ngọt, khiến gương mặt cô bỗng nhiên nóng lên, lòng bàn tay không nhịn được dán lên ngực, cảm nhận được bên trong đang kích động nhảy cẫng lên.
“thật là nhỏ mọn...” cô thẹn thùng làu bàu. Người nào không biết, người đàn ông độc miệng kia lại đột nhiên ngọt như thế, chẳng qua là muốn trấn an cô, lo lắng cô lạikhông nghe khuyên bảo tự mình chạy loạn.
“không bằng như vậy, tháng sau chúng ta kết hôn, để cho Hạ Điềm Hinh danh chánh ngôn thuận trở thành Lôi phu nhân.”
“anh điên rồi! Kha Hựu Tâm mới chết hơn nửa năm, anh lập tức liền cưới vợ trẻ tuổi, anh còn muốn hình tượng và danh tiếng nữa không?” cô lập tức nhảy ra phản đối.
Hơn nữa cứ như vậy, “Kha Hựu Tâm” thật sự rất mất mặt! Ngay cả linh hồn của cô vẫn còn, nhưng ở trong mắt người đời thì cô đã qua đời, chưa kể nói người chết lưu danh,cô không muốn nhìn thấy sau khi “Kha Hựu Tâm” chết còn phải trở thành trò cười trong giới xã hội thượng lưu uống trà còn nhiều hơn ăn cơm.
“Điềm Tâm, đây chẳng qua là hình thức thôi, cần gì để ý người khác nói gì.” anh cười than thở.
“anh muốn hại em biến thành tiểu tam sao? Còn nữa, đến lúc đó chúng ta thật sự kết hôn, không tránh được lại bị mấy tên chó săn ảnh bới móc, anh nghĩ người khác sẽ đối xử với một Hạ Điềm Hinh tuổi ngay cả đại học cũng chưa học xong này như thế nào?”
Nghĩ cũng biết, đề tài không có gì hấp dẫn nhưng đám phóng viên đó sẽ tận tình biên soạn thành đề tài nóng bỏng nhất, nhất định sẽ hết sức đùa cợt chuyện này, tạo nên chuyện Hạ Điềm Hinh mặc dù trẻ tuổi, nhưng cũng là người có tâm cơ mười phần hám tiền tài, nếu không nữa thì chính là một tràng chỉ trích, hoặc là lời ra tiếng vào, nghĩ đến đã thấy nổi giận.
“Chẳng lẽ chúng ta cứ bí mật ở chung cả đời như vậy?”!
“Em mặc kệ, bộ dạng anh bên ngoài phải tiếp tục giả bộ tiều tụy một chút, chán nảnmột chút, bi thương một chút, em không cho phép cười to, hăng hái, vẻ mặt phấn khởi...” Nếu không mặt mũi Kha Hựu Tâm “đã chết” sẽ bị vất đi đâu?
Bên kia truyền đến tiếng Lôi Quang Hằng không khỏi bật cười vịn trán.”Điềm Hinh, em quên một chuyện.” Tiểu ma nữ này dường như đã quên toàn bộ chuyện tốt mình làm, còn có ý liên tục trách anh.
“Chuyện gì?” cô dừng lại thì thầm.
“Chuyện em lén lút tới công ty, chẳng lẽ em thật sự cho rằng không ai phát hiện?”
“A!” không biết nói gì… Kết quả là cô hại mình thành tiểu tam.
Trong điện thoại nhất thời truyền đến tiếng cười trầm thấp dễ nghe của đàn ông, côrất không thục nữ ngồi ở trên bàn ăn, tức giận đưa tay khuấy nước, có cảm giác muốn hỏi ông trời.
“Đừng nghĩ nhiều như thế, chuyện giữa chúng ta, chỉ cần trong lòng chúng ta hiểu là tốt rồi, anh sẽ nhanh chóng sắp xếp, em cứ chờ đợi để làm Lôi phu nhân lần nữa.”
“Lôi phu nhân sao?” cô tức giận liếc mắt.”Hôm nay bữa trưa đừng gọi cơm bên ngoài nữa, Lý Nguyên Tu đã liên lạc gọi dì Trần trở lại làm người giúp việc.”
“Được.” thật vô dụng, chỉ một cử chỉ thoáng qua của anh, cô liền cảm động đến rối tinh rối mù.”Lôi Quang Hằng...”
“Hửm?”
“Em thật sự rất nhớ ba... anh có thể dẫn em đi gặp ông ấy không?” cô buồn bực thấp giọng hỏi.
“Điềm Hinh, chuyện này chúng ta đã thảo luận rồi, tình huống bây giờ cũng khôngthích hợp.” Nghe được trong giọng cô tràn đầy buồn rầu, anh cũng đau lòng, nhưng cũng không thể làm gì.
Chuyện linh hồn sống lại vào cơ thể khác như vậy, dù có nói thế nào, cho dù là người thân nhất bên cạnh cũng không tin, biết cô muốn thẳng thắn thừa nhận chuyện này với ba Kha nhưng anh vẫn phản đối.
“Em biết anh lo lắng ba em sẽ cho là em bị điên, nhưng mà em vẫn nên đi xem thửmột chút... anh cũng không tin em sao?”
“Đó là bởi vì anh yêu em nhiều hơn bất kể ai.” Trong loa nhỏ giọng, bỗng dưng truyền đến giọng nói anh kiên định không có bất kỳ sự phiền nhiễu nào, hơn nữa không tìm ra một tia giả dối, anh cho điều đó là tự nhiên, mà cũng là kiêu ngạo.
Mặc dù không phải lần đầu tiên nghe anh nói như vậy, nhưng nhịp tim cô vẫn đập loạn như cũ, ấm áp ngọt ngào tràn đầy cả suy nghĩ trong lòng, ngay cả ngón chân cũngkhông nhịn được nhẹ nhàng cong lại. cô cũng thật sự rất yêu rất yêu anh!
không biết từ lúc nào mà tình yêu hai người có thể nồng nhiệt như vậy, chỉ bởi vì ngọn lửa của hai người, là một ngọn lửa cháy mãnh liệt, mỗi lần va chạm cũng sẽ bắn ra tia lửa có khả năng làm tổn thương người còn lại, sau khi vượt qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, cuối cùng ngọn lửa này cũng cùng nhau nóng chảy, bao dung sự kịch liệt và kích thích lẫn nhau.
“Lôi Quang Hằng, em nghĩ tới chết cũng vẫn yêu anh.” không thể kiềm chế tình triều mãnh liệt trong lòng, cô rủ mắt, khẽ nhìn chân của mình, dịu dàng bày tỏ.
“Vậy rất tốt, bởi vì đây là việc em nên làm.” Tiếng cười của anh sâu kín trầm trầm, cũng là thứ âm thanh cô nghe cả hàng trăm lần cũng không chán.
Ngọt đến mức có thể ủ thành một hủ mật, nói mãi đến lúc đầu dây bên kia truyền tiếng Lý Nguyên Tu xin phép, hai người mới ngừng lại, đơn giản giống như cặp đôiđang yêu cuồng nhiệt không muốn kết thúc cuộc trò chuyện triền miên vậy.
Bước chân nhẹ nhàng như đi trên mây, Hạ Điềm Hinh cười ngọt ngào lộ ra lúm đồng tiền, phảng phất như không nỡ, ôm điện thoại một đường đến phòng khách, ước ao cómột đôi cánh để bay ngay đến bên cạnh người đàn ông mình yêu.
không biết dựa trên ghế salon cười khúc khích bao lâu, cho đến lúc xác định anh bị công việc quấn lấy, mấy tiếng tiếp theo sẽ không gọi điện thoại, cô mới lưu luyến đặt điện thoại xuống.
Bỗng dưng, âm thanh tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa kim loại chạm nhau vang lên, thức tỉnh Hạ Điềm Hinh đang cười khúc khích.
Theo bản năng cho là dì Trần giúp việc đến, cô lơ đễnh ngồi thẳng thân thể mềm mại, đầu đẹp quay sang, nhìn về phía cửa.
không ngờ, người tới không phải là thân thể cao lớn của dì Trần trong trí nhớ, mà là... Em gái kế Kha Tử Linh của cô.
Đúng rồi, cô thật ngốc? Dì Trần chưa có chìa khóa nhà, vậy sao có thể tự mở cửa vào nhà... Hơn nữa, tại sao Kha Tử Linh lại có chìa khóa nhà của bọn họ?
Thái độ Kha Tử Linh ung dung vào nhà, đáy mắt hiện lên đắc ý vui vẻ, lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc của cô gái ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon thì nụ cười hoàn toàn biến mất
“Sao cô có thể vào đây?” Kha Tử Linh kích động hét to, loại vẻ mặt đầy oán hận này có lẽ là lần đầu cô nhìn thấy.
Người trước mắt, thật sự là Tử Linh cô biết sao? Trong nháy mắt, Hạ Điềm Hinh cảm thấy tâm tình phức tạp, những năm trong quá khứ của cô dường như đã bị che mắt bởi sự giả tạo.
“Đây mới là câu tôi muốn hỏi cô.” Ném hết những hình ảnh chị em thân thiết trong quá khứ, cô lại tin tưởng Tử Linh quá nhiều, lúc trở về chính tai mình nghe thấy những lời nói hoang đường kia một hồi, thậm chí là hoàn toàn tiêu cực.
cô là phụ nữ, dĩ nhiên nhìn ra được trong mắt Tử Linh đối với Lôi Quang Hằng khôngmuốn xa rời, vậy đại khái cũng đủ để giải thích vì sao cô ta phải giả tạo nói dối bôi nhọ Kha Hựu Tâm.
Cho dù là em gái, cô cũng không thể nào chắp tay giao người đàn ông mình yêu, đường tắt duy nhất chính là dũng cảm tuyên chiến.
Bình tĩnh suy nghĩ, đôi mắt to trong suốt ngẩng lên, bày ra khí thế nữ chủ nhân hỏi: “Tại sao cô có chìa khóa nơi này?”
Nhìn thấy đáy mắt cô trở nên tự tin, Kha Tử Linh có hơi chột dạ, cho là mình đangnhìn thấy Kha Hựu Tâm đã chết, nhưng suy nghĩ buồn cười này nhanh chóng bị gạt bỏ.
Kha Hựu Tâm đã chết! Coi như chị cô đã từng sáng chói, khắp nơi rực rỡ, hôm nay cũng đã thành thi thể thối nát chôn dưới đất! Từ nay về sau, sẽ không có người ngăn trở cô ta và Lôi Quang Hằng yêu nhau!
Kha Tử Linh ngẩng gương mặt tỉ mỉ trang điểm lên, ánh mắt giống như là đang nhìnmột con côn trùng, tràn đầy khinh bỉ và khinh thường.
“cô mới tới không lâu nên không biết, tôi chính là nữ chủ nhân của nơi này, dĩ nhiên sẽcó chìa khóa nhà. Ngược lại cô thì sao, tôi biết cô trăm phương ngàn kế muốn leo lên giường của Quang Hằng...” Ánh mắt ghen ghét nhìn cách cô ăn mặc phán xét, lập tức lại thêm tia ác độc.
“Hoặc tạm thời là cô thành công, nhưng tôi có thể nói cho cô biết, đây chẳng qua là nhất thời phát tiết, bởi vì cuối cùng Quang Hằng sẽ trở thành chồng của tôi.”
Hạ Điềm Hinh không biết nên khóc hay cười. “Sao cô có thể khẳng định chắc chắn như vậy?”
Hai mươi phút trước, Lôi Quang Hằng còn “cầu hôn lần thứ hai” với cô trong điện thoại đây.
“nói cho cô biết cũng được, vợ trước của Quang Hằng là chị tôi, nhưng mà nửa năm trước chị ấy đã gặp tai nạn xe cộ chết đi, dựa vào việc tự trách trong lòng, Quang Hằng vẫn không cách nào thoát khỏi bóng ma quá khứ, anh ấy đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng không có hứng thú, duy chỉ có cho phép tôi đến gần anh ấy, thậm chí cùng anh ấy ăn cơm...”
“Nhưng mà sao tôi lại thấy, cũng chỉ có mình cô muốn gần gũi với anh ấy.” Hạ Điềm Hinh nhàn nhạt nhắc nhở cô ta đã xem quá nhiều phim tình cảm, thậm chí tô son trát phấn thành tình cảnh của chính mình.
một cỗ ảo tưởng tốt đẹp bị đâm rách khiến xấu hổ xông lên, Kha Tử Linh giận đến sắc mặt đỏ hồng, vẻ mặt ác độc giống như muốn xé xác cô, bộ dạng kia hoàn toàn khônghề giống hình tượng e thẹn ngày thường cô thấy.
“cô thì biết cái gì! cô chẳng qua là người tạm thời được anh ấy tìm tới để phát tiết, bây giờ cô mau cút cho tôi!”
“Người phải đi chính là cô.” Trong lòng bình tĩnh, Hạ Điềm Hinh lạnh lùng đáp lại, nội tâm như cũ rung động, cùng em gái kế ở dưới mái hiên dài đến hơn mười năm, cô lại chưa từng nhìn thấy Kha Tử Linh cực kỳ cố chấp như vậy.
“Tiện nhân!” Kha Tử Linh tức giận, không có chút báo động trước tiến lên nắm lấy tóccô.
“Kha Tử Linh, cô buông tay cho tôi!”
“Câm miệng! Mày không có tư cách gọi tên tao! Đồ gái điếm không rõ lai lịch, đừng tưởng rằng leo lên giường với Lôi Quang Hằng mấy lần là xong chuyện, từ đâu đến thìmau cút trở về!” cô ta điên cuồng thét chói tai phá vỡ không khí, Kha Tử Linh giống như điên kéo cô, một tay giữ chặt đầu vai yếu ớt của cô, một tay níu lấy mái tóc mềm như tơ màu nâu hạt dẻ của cô.
Kéo mạnh bạo khiến da đầu cô đau đớn, ngay sau đó nước mắt tràn ra khóe mắt, thậtkhông thể tin được, Tử Linh lại thô bạo như vậy, chẳng lẽ cô ta thật sự yêu Quang Hằng đến điên cuồng?
“Kha Tử Linh, tôi tên là cô buông tay!” Thân thể mới trọng sinh nhỏ bé yếu ớt, Hạ Điềm Hinh hoàn toàn đánh không lại sức lực điên cuồng của Kha Tử Linh vọt tới dưới thân. Dường như Kha Tử Linh áp cả người ngồi ở trên người cô, một tay thậm chí bóp cổ cô, một tay kéo mạnh da đầu của cô, trong mắt lộ ra vẻ oán hận mãnh liệt.
“Tiện nhân! Tiện nhân!” Kha Tử Linh không ngừng mắng, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn, càng lộ vẻ trạng thái tinh thần có vấn đề.
“Trước có một Kha Hựu Tâm còn chưa đủ, sao Lôi Quang Hằng còn có thể tìm loại gáiđiếm như mày! Tao muốn giết mày, để cho mày và Kha Hựu Tâm cùng thối nát chôn dưới lòng đất làm bạn!” Trời ạ! Tử Linh nói những lời này có ý gì chứ? Chẳng lẽ tai nạn ở khe núi kia không phải tình cờ, mà là một âm mưu giết người có sắp đặt trước?
Bỗng nhiên, trong đầu cô hiện lên rất nhiều đoạn ngắn... Nửa năm trước, đêm xảy ra tai nạn xe đáng sợ đó, cô nhận được điện thoại Tử Linh cầu cứu, cô ta nói mình bị bạn bè đùa dai, bỏ lại trong núi, sau khi nghe xong, cô lập tức ngồi lên xe tới chỗ núi hoang vắng vẻ kia...
Lại một đoạn ngắn vụt qua như tia chớp!
Trước khi xảy ra tai nạn xe một ngày, chiếc xe Minicooper màu đỏ yêu dấu của côđược cửa hàng sửa chữa đưa về, mà chỗ cửa hàng đó là do Tử Linh giới thiệu...
Có rất nhiều điểm nghi vấn còn nằm đó chờ đợi được khai phá, nhưng mà lúc trước, vừa trải qua chuyện rối loạn thân phận, cộng thêm sau khi sống lại phải đối mặt cửa ải phức tạp, lại cứ dây dưa đến tột cùng có nên tiếp tục sống với thân phận Kha Hựu Tâm không, đủ các yếu tố xảy ra, khiến cô quên nên truy cứu nguyên nhân xảy ra bi kịch, hơn nữa quên đi một khả năng tàn khốc ──
Làm hại mình, thường thường là người thân nhất bên cạnh!
“Buông... Buông tôi ra...” Bị giữ chặt cổ, con ngươi Hạ Điềm Hinh co rút nhanh, hô hấp dồn dập thở hổn hển như muốn phát bệnh.
“đi chết đi! Dám cùng tao giành Lôi Quang Hằng thì tất cả mọi người đều đáng chết!” Kha Tử Linh không nghe mà nở nụ cười ác độc, không ngừng đè lên cô, giống như quyết định muốn giết chết cô.
Đinh Đoong!
Tiếng chuông cửa chợt vang lên, Kha Tử Linh như ở trong mộng mới hoảng sợ tỉnh lại, bàn tay đang bóp cổ cô theo bản năng nới lỏng mấy phần sức lực.
Thấy cơ hội không thể mất, Hạ Điềm Hinh đột nhiên ra sức đẩy cô ta, lật người ngồi dậy, nhưng bởi vì sự khó thở mà tầm mắt mơ hồ, chỉ có thể nằm ở trên người cô ta mà ho khan dữ dội, miệng to hút vào không khí.
Nhất định là dì Trần tới... cô phải cầu cứu... không! cô nên báo cảnh sát trước... Cần thông báo Quang Hằng trước...
!
một cú đập nặng nề sau đầu cô, ngay cả cầu cứu la lên cũng không kịp phát ra, bóng tối bao phủ cả tầm mắt, cái trán của cô ngã lên thảm, ngay sau đó mất đi ý thức.
Linh hồn dường như bị trôi nổi giữa không trung, ý thức lâm vào một mảnh hỗn độn, cho đến khi sau đầu đau đớn kịch liệt khiến cô thức tỉnh, cô mới từ từ khôi phục cảm giác, từ từ mở ra mí mắt nặng nề.
! Tầm mắt lườm một cái, cô bị cảnh tượng trước mắt khiến toàn thân phát run.
Vừa nhìn ngọn núi kia... Nơi khiến cô ngã đến tan xương nát thịt, ngọn núi phá hủy hết tất cả của cô...
Run rẩy cắn môi dưới, cô cưỡng bách mình bình tĩnh, muốn nắm chặt hai tay, lại phát phát hiện hai tay của mình bị trói lại sau lưng.
Thấy rõ tình hình, cô bị ném ở trên một chiếc xe, giống như đêm đó nửa năm trước,cô một thân một mình chạy xe đến ngọn núi vắng vẻ lạnh lẽo, ngu ngốc làm theo gian kế của em gái, tự tìm đường chết rơi xuống...
Bỗng dưng cô nhắm chặt hai tròng mắt, cô sợ hãi phát hiện mình đã bị bắt cóc, sợ e rằng dù có tỉnh táo suy nghĩ thì bóng ma chết chóc lần nữa quanh quẩn ở trên cao, giống như cô không thể thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn chết chóc này, cô không muốn trải qua một lần sống chết đau khổ nữa, lại càng không muốn rời khỏi người đàn ông mình yêu...
Chợt, một hồi âm thanh cãi nhau kéo cô ra khỏi nỗi sợ hãi.
“Tử Linh, con không thể làm như vậy! Chuyện này quá nguy hiểm, con sẽ chuốc lấy phiền toái cho mình!”
Là tiếng của mẹ kế. Hạ Điềm Hinh đưa mặt lại gần sát cửa sổ xe, yếu ớt nhìn về phía ngoài xe, phát hiện xe Đặng Nhã Dung dừng ở cách đó không xa, dường như bà ta và Kha Tử Linh đang cãi nhau.
“Mẹ, con không thể nhịn được nữa! Lôi Quang Hằng tình nguyện muốn tiện nhânkhông rõ lai lịch này, cũng không cần con! Con nhất định phải xử lý cô ta, giống như trước đây chúng ta làm vậy, chúng ta có thể làm không để lại dấu vết!”
Có thể nói, giống như cả người bị trúng kịch độc, chảy xuôi trong toàn thân cô, côthậm chí cảm giác được bản thân mình cũng chết lặng... Kha Hựu Tâm chết, thì ra làthật sự bị tính kế, là bị mẹ kế và em gái cô vẫn luôn tin tưởng liên thủ hại chết! Trời ơi! Đây là trò kịch cẩu huyết khốn nạn cỡ nào vậy, lại tàn khốc xảy ra trong cuộc đời củacô, thậm chí còn là kết cuộc của cô.
“Tử Linh, lần này chúng ta không có kế hoạch chu toàn, cũng không có chuẩn bị sau đó thế nào, không thể qua loa động thủ như vậy... Huống chi, cô gái này không phải là Kha Hựu Tâm, cô ấy đối với Lôi Quang Hằng không có sức ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa chẳng qua là nhất thời phát tiết thôi, đàn ông đều có dục vọng, con không thể vì loại người này mà ra tay.”
Hiển nhiên lương tâm Đặng Nhã Dung chưa hoàn toàn biến mất, hoặc là bà ta nghĩ việc này quá nguy hiểm, không có cách nào làm được toàn vẹn, vì vậy mới có thể khuyên can mọi cách.
Đúng vậy, lần trước hai mẹ con bọn họ quả thật làm hết sức suôn sẻ, ngay cả Kha Hựu Tâm cũng không có hoài nghi bọn họ, còn ngu ngốc coi hai người là người nhà thân thiết.
“không ai biết con có chìa khóa nhà, con cũng không có mở cửa cho dì Trần vào, trong nhà cũng không người, cho nên sẽ không có người phát hiện là con dẫn cô ta đi.”
Kha Tử Linh làm như quyết tâm phải xử lý Hạ Điềm Hinh, dù Đặng Nhã Dung ngăn cản thế nào cũng không thể dao động cô ta.
“Tử Linh, con nghe mẹ nói đã, mẹ không phải là không giúp con, mà là lo lắng lần này con sẽ bị cuốn vào nguy hiểm. Lần trước tai nạn xe của Hựu Tâm, có thể hoàn toàn cho là hệ thống hướng dẫn bị lỗi, nhưng mà lúc này không thể nào làm như vậy nữa, chúng ta nhất định phải bàn bạc kỹ hơn...”
“không!” Kha Tử Linh cố chấp từ chối.
“Tử Linh...” Đặng Nhã Dung nóng nảy, cố nắm lấy hai vai cứng ngắc của con gái, lại bịcô ta dùng sức gỡ ra.
“không giúp con thì thôi! Con có thể tự mình giải quyết cô ta, dù sao cô ta không phải là Kha Hựu Tâm, cảnh sát muốn điều tra, cũng không tra được đến con.”
“không được! Con không thể để cô bé này bị ngã xe cùng ngọn núi này, chuyện khôngquá nửa năm, đến lúc đó cảnh sát nhất định sẽ nghi ngờ, dù chúng ta muốn ra tay, cũng không thể ở chỗ này!” Mắt thấy khuyên can không có hiệu quả, lo lắng việc phạm tội lộ ra ánh sáng nên Đặng Nhã Dung không thể làm gì khác hơn là ngược lại khuyên Kha Tử Linh, đừng chọn cùng một chỗ để cô bé này chôn thân.
“Vậy nếu không được thì sao?” Kha Tử Linh lo lắng hỏi.
“Trước mắt chúng ta mang cô ta tới nơi khác, tìm vùng núi nào càng bí mật ít ngườimột chút.” Đặng Nhã Dung đề nghị.
Suy tư chốc lát, dường như cũng cảm thấy mẹ mình nói đúng, Kha Tử Linh gật đầu đồng ý. Lo lắng con gái tâm tình không yên ở trên đường xảy ra sự cố, Đặng Nhã Dung đề nghị hai người trao đổi xe lái.
Nhận ra được có hình bóng người đến gần, sau chỗ ngồi, Hạ Điềm Hinh hai tay hai chân bị trói lập tức nằm ngã xuống, nhắm mắt tiếp tục cải trang hôn mê.
Đặng Nhã Dung ngồi lên xe, khởi động máy, cẩn thận tiếp góc, điều khiển xe vượt qua làn xe, tiếp tục quay xe, ổn định xoay mình khỏi đường núi quanh co.
Bởi vì lo lắng tâm tình Kha Tử Linh sẽ xảy ra chuyện, Đặng Nhã Dung vừa bắt đầu liền cố ý giảm bớt tốc độ xe, để cho Kha Tử Linh chạy đằng trước, như vậy bà ta mới có thể quan sát rõ bóng xe con gái xuống núi.
“Kha Hựu Tâm gọi bà là mẹ mười mấy năm, coi như không có máu mủ ruột thịt, chẳng lẽ bà không hề có chút tình cảm mẹ con nào với cô ấy?” một tiếng u oán mà lại nản lòng chất vấn như sét đánh lọt vào trong tai, khiến Đặng Nhã Dung đang chuyên tâm lái xe giật mình, trái tim càng thêm đập mạnh.
Đột ngột giẫm lên phanh xe, chiếc xe Audi màu đỏ dừng ở giữa sườn núi, chợt toàn thân Đặng Nhã Dung nổi lên một trận rùng mình, cảm giác lạnh lẽo thấu xương xông lên ót. Đặng Nhã Dung quay đầu nhìn về phía ghế ngồi sau, trong mắt tất cả đều là sựcảnh giác.
“cô là ai?” Giọng nói này cũng không phải là Hựu Tâm, nhưng mà cách nói lại cực kỳ giống cô, khiến người ta không rét mà run.
Hạ Điềm Hinh nhẹ uốn éo người, từ tư thế nằm nghiêng chuyển sang ngồi thẳng dậy, dung mạo trẻ tuổi non nớt, nhưng đôi mắt to lại phảng phất như hiểu rõ thông suốt tất cả.
không! Ánh mắt kia... Lại cũng rất giống Hựu Tâm!
Hai tay nắm chặt tay lái không thể ức chế đã phát run, Đặng Nhã Dung phát hiện mình lại không dám chống lại ánh mắt lạnh lẽo âm u của cô gái ngồi sau.
“cô rốt cuộc là ai? Tại sao biết chuyện của Hựu Tâm?” Đặng Nhã Dung không ngớt lời cũng rõ ràng phát run. “Tại sao cô lại bắt chước cách nói chuyện của Hựu Tâm?”
“Tôi không có bắt chước.” Hạ Điềm Hinh lạnh lùng nhìn bà ta, khóe miệng thật châm chọc nhẹ nhàng cong lên.
“Tôi không có bắt chước, tôi vốn chính là Kha Hựu Tâm.”
Cả người Đặng Nhã Dung run lên, vì cố thoát khỏi sự sợ hãi mạnh mẽ, bà ta đột nhiên the thé, tăng thêm âm lượng tức giận nói: “nói bậy bạ! cô đừng ở trước mặt tôi giả thần giả quỷ! Cũng không nhìn xem bộ dạng bây giờ của mình ra sao, cô có chỗ nào giống Hựu Tâm? Tử Linh đã nói với tôi, không biết cô dùng quỷ kế gì, còn khiến Quang Hằng xem cô như Hựu Tâm, cô đừng tưởng rằng trò này có thể lừa gạt tôi, tôi là mẹ kế của Kha Hựu Tâm, tôi chứng kiến nó lớn lên từ lúc tuổi đến giờ, cho nên tiết kiệm sức lực của cô đi!
“Vậy sao, đây chính là lời tôi muốn hỏi bà.” Hạ Điềm Hinh chớp mắt gạn hỏi mẹ kế, ngày đó bày ra hình tượng mẹ hiền dịu dàng phút chốc ở nơi này đã hoàn toàn sụp đổ,cô chỉ tự trách mình ngu xuẩn, lại có thể tới lúc này mới phát hiện hai mẹ con này lòng lang dạ sói.
“Tôi gọi bà là mẹ, sao bà muốn hại tôi? Năm tuổi bà dẫn Tử Linh vào nhà, tôi cũngkhông phản đối, cũng không có ở trước mặt ba nói điều gì xấu về bà, tôi rất cố gắng tiếp nhận bà và Tử Linh, đối xử với bà như mẹ ruột, thậm chí tôi còn quan tâm bà hơn Tử Linh, bà lại hại chết tôi để báo đáp ân tình?”
Đặng Nhã Dung run cầm cập, cặp mắt vô cùng hoảng sợ trợn to, nhìn trong gương chiếu hậu lướt qua một tia mồ hôi lạnh.
Tại sao? Tại sao cô gái này mang lại cảm giác giống như Hựu Tâm như thế? Giống như là... linh hồn Hựu Tâm ở trên người cô gái này... không thể nào! trên đời sao có thể sẽcó chuyện hoang đường như vậy!
Nhìn sắc mặt hốt hoảng của mẹ kế, ánh mắt hoảng sợ hoài nghi, Hạ Điềm Hinh lại lạnh lùng cười: “Người ta nói con cái mình sinh ra dù đổi dung mạo và thân thể, ngay cả hóa thành tro cũng nhận ra được, những lời này cũng thật quá khoa trương, nhưng dường như cũng có thể nhìn ra nhân tính bên trong. Xem như tôi thật sự coi bà là mẹ, nhưng cuối cùng bà không phải là mẹ ruột sinh ra tôi, cũng khó trách đánh chết bà cũng không tin tôi đã sống lại.”
Sống lại...
Nghe câu này chưa bao giờ thấy tiếng nói phản đối, Đặng Nhã Dung ngây người, nhìn Hạ Điềm Hinh thật lâu không nặn ra được lời gì, giống như bóng tối sợ hãi và áy náy nuốt lấy ý thức, bà mới run rẩy khóc thành tiếng...