Tử Lưu đau đầu quá, mũi cũng hơi nghẹt lại một chút nhưng không có dữ dội như ngày hôm qua nữa.
Tấm màng che cắt cửa sổ và ánh nắng mặt trời bị mở ra, xen lẫn đâu đó là mùi thơm ngọt ngọt của đồ ăn sáng.
Sờ lên trán mới thấy mình không còn nóng lắm, cơ thể cũng dễ chịu hơn nhiều giống như được nạp lại năng lượng vậy.
Lê lết tấm thân mình ra khỏi cửa, cậu giật nảy mình vì nhìn thấy có người trong bếp.
Người kia đeo tạp dề, quay lưng lại phía cậu, dáng người có vẻ khá gầy nhưng cẩn hiện đâu đó vẫn có các múi cơ nhú lên sau bộ quần áo, đôi chân dài thẳng tắp thu hút sự chú ý của cậu hơn cả.
Triết Sâm vừa nấu ăn vừa ngân nga bài hát theo một nhịp độ không nhanh không chậm, thậm chí là không để ý đằng sau lưng đang có người đứng đó.
Tử Lưu nhận ra giọng hát này, nhưng vẫn không thể tin mọi việc đang diễn ra trước mắt, cậu không dám nghĩ rằng người đang đứng nấu ăn này là anh, hoặc là nghĩ rằng mình sẽ lập tức bật đầu dậy sau một giấc ngủ thôi.
Tại sao chờ lâu như vậy còn không tỉnh lại, cậu muốn chạm vào anh nhưng sợ chính mình sẽ làn tan biến đi giấy mơ đẹp đẽ này.
Không cẩn thận mà hất tay trúng một chiếc ly trên bàn, nước đỏ xuống sáng và một tiếng choang to bự vang lên thu hút sự chú ý của anh.
Triết Sâm quay đầu thì thấy cậu đã ngồi xuống nhặt từng mảnh thủy tinh trên đất.
“Ấy ấy, đừng đừng”
Anh chạy lại bên cạnh cậu, ánh mắt ánh lên sự lo lắng khó tả hết, còn cẩn thận cầm tay cậu lên xem có bị thương không mới thôi.
“Đang bệnh, mắt không nhìn rõ hả? Miễn vỡ đầy thế này mà em dùng tay lấy lên thì không được đâu, nhỡ bị thương thì sao? Để anh làm cho, lên ghế ngồi đi”
Tử Lưu giật mình ngồi yên vài giây không cử động, một hồi mới phản ứng lại kịp.
Bỏ hết thủy tinh trong tay ra, chạm vào lòng ngực săn chắc của anh ở ngay trước mắt.
Triết Sâm bị làm cho cũng hết hồn, hướng đôi con ngươi chằm chằm phía những sợi tóc mai đang đung đưa trong gió, chờ đợi một câu giải thích.
“Anh....là thật sao?”
Tử Lưu từ từ ngước đầu về chỗ anh, trong ánh mắt chứa chan toàn là nghi vẫn không thôi.
Bỗng chốc khiến anh cảm thấy có chút vui vẻ hạnh phúc trong lòng.
“Tôi không là thật thì tối hôm qua tới giờ ai chăm sóc em?”
Đôi bàn tay cậu lướt lên phần gò má của anh, vuốt nhẹ một cái, dần dần cảm nhận được nhiệt độ con người mới hốt hoảng né ra một bên.
“Sao....sao vào nhà được?
“Cửa đâu có khoá”
“Kì vậy?!”
“Không muốn tôi tới à?”
Triết Sâm tỏ rõ vẻ buồn bã ra mặt, như chú cún con bị người chủ cúa nó hắt hủ đuổi ra góc nhà vậy.
Tử Lưu ậm ừ không nói, gương mặt thì đỏ lên nóng bỏng, cậu lấy tay sờ qua lại có chủ ý muốn che lại gương mặt cho đỡ ngại nhưng lại không thể che hết được, vành tay cũng đang bừng đỏ không chịu ngừng.
Triết Sâm thật sự rất muốn bật cười ngây lúc này, dùng tay mình xoa xoa mái tóc cậu hay là thơm nhẹ một cái lên má.
Nhưng dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, nhanh chóng qua thì có thể sẽ bị cậu ghét cho coi.
“Trên lịch để hôm nay tập đàn nhỉ? Mau đi đi, nhớ khoá cửa cho cẩn thận đó”
Tử Lưu hoàn hồn đáp lại lời anh bằng một cái gật đầu.
“Tôi đi trước, vẫn còn công việc”
“A.......”
“Sao vậy?”
“Anh....đi về nước luôn hả? Không ở....ở lại chơi một hai ngày rồi hẵng đi”
Gương mặt cậu thật sự là đỏ hết không chừa chỗ trống nào.
Triết Sâm sắp điên rồi, không nhịn được mà dùng tay véo lấy một bên má của cậu, xoa vài cái mới chịu nổi.
“Tối....”
Triết Sâm ngập ngừng nói.
ngôn tình sủng
“Hả?”
“Tối đợi tôi về ăn cơm”
Anh ngại đến mức run hết cả tay chân, cơ thể cũng bủn rủn theo mà cùng mình cùng mẫy.
“Tôi phải đi rồi, tạm biệt”
Tử Lưu đứng sững người với gương mặt đỏ ửng, cậu lấy tay mình chạm nhẹ vào chỗ anh mới sờ qua, ngại ngùng mà ngồi sụp xuống đất nhắm chặt hai mắt lại, cầu xin ông trời đừng cho đây là giấc mơ, hãy để nó là sự thật cho cậu đắm chìm vào đi.
Triết Sâm leo lên chiếc xe của mình, đầu không ngừng đập vào vô lăng, không thấy hết được gương mặt anh, chỉ thấy hai vành tai đỏ lên.
“Im coi....”
Anh cầu xin với giọng hơi run run, nhưng mà không phải là sợ hãi hay là đau đớn, bây giờ anh chỉ có hạnh phúc bao quanh thôi.
“Im lặng coi....mày đập to như vậy nhỡ em ấy nghe thấy thì sao?”
Giữa người với người luôn có khoảng cách vô hình, người ta nói cái khoảng vô hình ấy sẽ dần dần biến mất đi nếu con người với con người nguyện ý tin tưởng nhau, chữa lành cho nhau.
Anh thích cậu, bờ tường vô hình giữa hai người cũng rất lớn, nhưng mà lớn thế nào được khi tình yêu kia cũng ngày càng một nhiều lên, chắc chắn một ngày nào đó nảy nở hơn cả tấm chắn kia, phá vỡ lớp màng giữa cả hai, cho hai người một hi vọng để cùng nhau tiếp tục đi chung trên một đoạn đường..