// Được, làm bạn...tôi cũng thêm cậu rồi //
Triết Sâm vùi đầu mình vào gối, vui sướng thét lên đến khi giọng khàn đi vẫn tiếp tục thét mà không hề kiệt sức chút nào.
“Lãng Tử Lưu, hai mươi tuổi ba, hi bro, anh tìm xem đây là ai được không?”
“”Được chứ, thưa cậu chủ””
Bro là một người bạn AL mà anh làm ra để bản thân mình có thể có người bầu bạn bên cạnh, nhưng với cái tính cách cứng nhắc của một thiết bị được lập trình sẵn và không có cảm xúc, không có nhiệt độ chẳng giúp được gì với tâm trạng thất thường lúc nắng lúc mưa của anh.
Chỉ có thể xem nó như một trang tìm kiếm toàn cầu có lập trình giọng nói, thỉnh thoảng còn biết cho mấy lời khuyên khá hữu ích.
“” Tôi tìm thấy rồi, cậu chủ “”
“Nhanh thế à?”
Anh lùi người dựa vào tường, đốt một điếu thuốc cho lên miệng, rút từng hơi rồi thở ra làn khói nhàng nhạt tan vào trong không khí.
Để cho khói thuốc ngấm dần vào lá phổi, từ từ, từ từ nhuộm đen hết nó trong một khoảnh khắc.
“” Lãng Tử Lưu, sinh ngày tháng năm , hiện tại đang sinh sống ở nước A, học sinh trường âm nhạc thành phố Dục Trung với điểm đầu vào cao ngất ngưởng, chơi violon rất giỏi, biết một ít bóng rỗ, quê ở thành phố C Nam Dương.
Đây là tất cả những thông tin tôi tìm được, thông tin của Lãng Tử Lưu trên mạng rất ít, tôi sẽ đi nghiên cứu thêm”
“Không cần đâu, tôi tự nghiên cứu là được rồi”
“” Vâng, thưa cậu chủ “”
...
Tử Lưu ngồi trong phòng học, chép bài một cách đầy hứng thú, ánh nắng ngoài hiên của sổ hắc lên gương mặt cậu, để lộ ra vẻ đẹp có mị lực đến lạ.
Cậu không chơi với ai nhiều, hầu hết là ở trong trường, kéo vài bản nhạc bị mấy em khoá dưới nhìn thấy nên tuỳ tiện nói chuyện vài câu chứ cũng chẳng thân thiết với ai.
Tử Lưu được xét vào dạng là người có nhan sắc, có học thức, chỉ tiếc là không thích giao lưu, thư tình thỉnh thoảng lại xếp đầy bàn nhưng cậu chẳng xem qua lần nào.
Đối với một tên vừa hướng nội, vừa nhút nhát như cậu thì không bao giờ muốn nửa kia của mình không mặt không mũi, đến cả xuất hiện trước mình để nói câu “tớ thích cậu” còn không dám, chỉ bày tỏ qua thư thì không được.
Cậu muốn phải nhìn thấy mặt, có đủ can đảm để tỏ tình thì phải có đủ can đảm để nói rõ ràng tên họ chứ.
Với cái tâm lí ấy nên đến tận bây giờ cậu vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai.
“Tử Lưu, đến tham gia họp mặt ban cán sự nhé, lớp phó hôm nay bệnh rồi”
Lớp trưởng đến tìm cậu trong bộ dạng sộc sệt quần áo ống thấp ống cao, nhìn kĩ trên gương mặt cậu ta còn hơi bừng đó đến cả vành tai, miệng bóng bẩy nước.
Cậu khó khăn cúi đầu xuống bàn, muốn từ chối nhưng không biết nên nói thế nào mới phải.
“Xin lỗi—“
“Làm ơn cậu đó.....”
rầm
Lớp phó bước vào với quyển vở trên tay, tiến gần đến lớp trưởng với nụ cười khó đoán, lớp trưởng xù lông, nhe nanh, phồng má.
“Tử Lưu à, cậu ra ngoài trước nhé, mình có chuyện cần nói với lớp trưởng”
“A...được, được...”
Cậu đi ra ngoài, không ngoài bên ngoài rất đông người, phút chốc không biết nên nương tựa nơi nào.
Chỗ này có nhiều thứ không phù hợp với cậu, cậu bắt đầu trở nên sợ hãi khi có nhiều bạn nữa bị thu hút bởi gương mặt đẹp ấy.
Đôi chân không chống đỡ nỗi mà lùi lại hai bước khiến cơ thể đụng vào tường, đôi mắt không tiêu cự mà quét qua hết những gương mặt trước mắt.
Tử Lưu bắt đầu sinh ra nhiều ảo giác, đầu óc choáng váng muốn ngã nhưng lại bị cái sợ hãi níu giữ lấy chân.
Mồ hôi lạnh toát đầy người, cậu tuyệt vọng muốn rơi nước mắt.
Cô bạn gần đó thấy cậu không ổn, định bụng lại xem, sau đó làm quen luôn một thể.
“Bạn gì ơi, bạn có sao không?”
Tử Lưu giật bắn mình, ngước lên nhìn thì gương mặt cô bạn bỗng nhiên biến chất thành một thứ chất lỏng chảy sệ đặc sệt trông vô cùng đáng sợ.
“Không cần!!”
Cậu hét lớn, kèm theo đó là một cái quật mạnh vào bàn tay cô bạn kia, không thể đối mặt với nỗi sợ hãi, cậu chỉ biết trốn chạy, trốn chạy thật xa khỏi cái nơi làm mình đau đớn.
Trái tim đập từng hồi một nhanh hơn theo từng giây, đập tới mức khiến cậu cảm thấy buồn nôn, đau hết cả đầu.
Tử Lưu sụp đổ xuống bãi xe gần đó, nơi không có ai mới không tồn tại nỗi sợ hãi đang muốn bóp chết cơ thể cậu.
Tiếng trái tim thình thịch vang lên bên trong tay khiến cơn đau đầu trỗi dậy mãnh liệt hơn nữa.
“Đừng.....”
Cậu bất lực cầu xin làn không khí trước mặt, đôi mắt rưng rưng như muốn rơi lệ, cả chiếc áo sơ mi trắng trên người cũng bị mồ lạnh thấm đẫm, cảm giác tuyệt vọng bao lấy thân không chừa cho cậu một chỗ thở, bóp lấy cổ như đang giết đi trái tim vẫn luôn mong muốn được sống này.
“Ai đó....cứu tôi với”
Giọng cậu run run, nước mắt rơi lạch tạch từng hạt nhỏ trên mặt đất, hai bàn tay ôm lấy đầu, che đi đôi mắt chỉ toàn sự đau khổ và bất lực..