Cái này là Truy Phong
Đứng một bên nhìn cảnh tình tứ của người bọn Thiên mà Tử Linh dù đã trốn trong chiếc áo khoác đen cũng phải đỏ mặt mà quay đi. Tó Uyên Thì ngược lại, nàng cùng thiên từng trưởng thành và sống ở một thế giới hiện đại hơn rất nhiều.
người rời khỏi Bách Hạc Lâu đi qua mấy con phố, thi thoảng cả bọn lại vào một vài tiệm rèn Kim loại. Trời lúc này cũng đã gần trưa, Thiên sau khi dẫn người Tử Linh đi một vòng quanh thành cũng rốt cuộc thấy đói bụng. cũng may lúc nãy đi qua chợ hắn cũng mua được ít đồ nên giờ chỉ cần tìm kiếm một địa điểm nữa mà thôi.
Cách Bách Hạc Lâu không xa đi về hướng tây chừng hơn dặm là Vạn Liên Cốc. Gọi là Vạn Liên Cốc bởi vì ở đây là vùng nước ngập quanh năm hình thành một cái đầm rộng mênh mông. Trên đầm này hoa sen mọc nhiều vô kể, hoa sen nở rộ bốn mùa. Ở trung tâm hồ thình lình lại tọa lạc một ngọn núi nhỏ vô cùng xinh sắn. Núi này trước kia cũng từng có một vị cao nhân chiếm cứ làm động phủ để tu luyện nhưng về sau cũng chẳng còn ai thấy người tu sĩ ấy đâu nữa. Lâu dần Vạn Liên Cốc được thành chủ cho xây dựng thành một Công Viên để kiếm tiền khách quan đến xem.
Chèo thuyền đưa cô gái ra giữa hồ, Tố Uyên thích thú nhìn ngắm những cánh hoa sen hồng nhạt đang khoe sắc thắm dưới ánh nắng chói trang. Lúc này cô nàng lại chợt nhớ đến trước kia mỗi lần đi đâu đó mà có cảnh đẹp là lại chụp ảnh lại. Tiếc là ở thế giới này họ không có khoa học công nghệ mà chỉ có linh lực để phát triển mọi thứ. Chèo thuyện được một lát thì ra đến giữa đầm, cả đám cùng nhẩy khỏi thuyền để lên bờ. mấy hôm nay vì lý do Đại hội ở Bách Hạc Lâu mà khách quan ở đây cơ hồ cũng đông thêm mấy lần.
Thiên tìm đến một gốc cây lớn, bóng cây bao phủ cả một vùng rộng lớn. Thiên dùng lại bàn tay nắm vào đồng thời trên miệng lẩm bẩm chú ngữ. một lát sau hắn mở miệng hô một tiếng “ thu”. Bất ngờ một cơn gió từ đâu cuộn ra mang theo rất nhiều cành cây khô rơi xuống chân hắn. Không đợi lâu hắn chất những cành cây khô thành một đống nhỏ rồi châm lửa đốt lên.
Hai cô nàng Tử Linh sau khi đặt chân lên đảo thì cũng thích thú đuổi theo đàn bướm đang bay lượn cùng những bông hoa muôn màu muôn vẻ. Một lúc lâu sau có vẻ như cũng đã bắt đầu đói bụng nên rốt cuộc cũng dừng lại nhìn về chỗ Thiên. Chỉ thấy lúc này hắn cặm cụi vừa thổi vừa quạt đống lửa. Mùi thịt quay từ đó bay ra khiến cho bụng người réo lên từng hồi. à cũng không chỉ có hai người thôi đâu, mấy cặp đôi đang dạo chơi gần đó cũng không nhịn nổi mà nước miếng rớt tùm lum. Phải nói là tay nghề nấu ăn của Thiên không tệ thậm chí là cao thủ trong các cao thủ nên một khi đã ra tay là các cô gái chỉ muốn tranh đoạt lấy hắn bắt hắn nấu cho mình ăn suốt đời, mà Tố Uyên cũng là như vậy. Mùi gà nướng thơm nhẹ nhẹ quện vào mùi xả, gừng và mật ong khiến cho người ta dù đang no cũng phải chạy tới mà ăn ngấu nghiến.
Thiên quay đầu lên nhìn vẻ mặt thèm ăn của cô gái mà cười cười rồi nhẹ nhàng đưa tay lên mặt lau những giọt mồ hôi đang lăn lấm tấm trên mặt. Vô tình trên mặt anh xuất hiện lên một vết lem do than củi bám vào tay và giờ vết than ấy lại khiến cho hai cô nàng say nắng thêm một lần nữa.
Cả người ăn uống no nê rồi lúc này Thiên mới tìm một chỗ trống rộng rãi rồi lấy ra từ trong túi trữ vật một đống kim loại. Tỉ mỉ phân loại từng khối một, một lát sau hắn bắt đầu lắp ghép chúng lại với nhau. Tố Uyên thấy hắn tập trung thì cũng không làm phiền mà dẫn Tử Linh đi qua một chỗ khác dạo chơi.
Trên đảo nhỏ đi sâu vào trong là một tòa sơn phong, cũng chính là tòa sơn phong trước kia một vị cao nhân từng chiếm cứ làm sơn động tu luyện. Về sau không biết vị cao nhân kia trải qua ngàn năm cũng không có ra ngoài nên cũng có một vài tu sĩ nhất niệm tiến vào trong xem xét. Nhưng chỉ cần tiến vào gần sát bên trong là tâm trí lại bị rối loạn cuối cùng nếu không thoát được thì cuối cùng cũng phơi thân tại nơi này. Cũng kể từ ấy không còn ai dám tiến lại gần tòa sơn phong đó nữa.
Dạo chơi đến lúc xế chiều người Tố Uyên lúc này đã thấm mệt chợt một âm thanh lạ nhưng rất quen tai vang lên kiến mọi người kinh ngạc mà quay lại nơi âm thanh lạ đó phát ra. Một vật thon dài đang lao rất nhanh về phía người Tử Linh khiến cả đám quan khách khinh nghi. Tố Uyên thì rõ dàng hơn vì hơn ai hết nàng biết rằng thứ đang lao đến kia chính xác là một chiếc Lamborghini. Tử Linh ngây ngốc phóng thích ra Linh quang hộ thể đứng chắn trước người Tố Uyên hét lớn “ Đây là quái thú gì đây sao ta không cảm thấy sự sống của nó”. Chiếc xe dừng lại ngay trước mặt của Tử Linh, Thiên lúc này mới mở cửa bước xuông mỉm cười nhìn mọi người. “ Đây không phải quái thú mà là một loại phương tiên mà thôi, tên nó là Truy Phong”