Minh Phong nghe được, nửa ngày, chậm rãi mở miệng, “Ngày đó, thuốc kia vốn là để Vân Thiển Y ăn, nhưng nha hoàn bên cạnh giành lấy, sau đó nuốt vào bụng, Minh Phong không muốn thấy cảnh độc dược phát tác, cho nên cho ả giải dược. Trước mắt, Vân Thiển Y cùng Lê Hân tướng quân đều ở trong phủ quốc sư, hơn nữa ta đã phái người trông coi. Vân Thiển Y bị kinh sợ, lúc này như chim sợ súng, có chút điên cuồng, mà Lê Hân. . . . . .”
Hắn dừng lại, không biết phải trả lời thế nào mới phải.
“Hắn thế nào?” Tiêu Thanh Hàn hỏi, trong mắt không chút rung động.
“Hắn hôn mê bất tỉnh, nóng sốt không lùi.” Minh Phong hồi đáp. Quả thật, từ khi trở lại, Lê Hân liền bệnh không dậy nổi, cộng thêm tinh thần bị đày đọa. Cơn bệnh này giống như núi đổ, đến nay vẫn chưa tỉnh. E rằng gã không cách nào đối mặt với ả Vân Thiển Y ác độc , không cách nào đối mặt với việc Tiểu Nhược Nhược bị gã giết, hoặc là không cách nào đối mặt với chính mình.”
Nhưng, trốn tránh một lúc thì có thể trốn tránh cả đời ư?
“Minh Phong, ngươi biết loại trừng phạt nào khiến người khác đau đến chết đi sống lại không?” Tiêu Thanh Hàn không nhìn hắn, nhìn hạt châu màu xanh trong tay. Trong mắt, một mảnh hồng quang thoáng qua.
“Minh Phong không biết.” Hắn cúi đầu, không tỏ ra bất kỳ thái độ gì.
Tiêu Thanh Hàn ngẩng đầu, nhìn Minh Phong, ngọc châu trong tay đột nhiên đánh vào một cây trúc, cây trúc lập tức ‘bùm’ một tiếng, ngã rạp trên mặt đất, lá trúc không ngừng bay lên, có mấy lá rơi vào trên bàn.
Minh Phong nhìn thân trúc gãy, trong mắt sầu lo, trước kia quốc sư thích trúc nhất, không để người nào tổn thương một phần, hiện tại hắn lại tự tay hủy đi. Bây giờ, quốc sư càng ngày càng khó đoán, càng ngày càng máu lạnh. Cũng càng ngày càng nguy hiểm, tựa như quả boom, không biết khi nào thì nổ.
Tiêu Thanh Hàn cầm lên một mảnh lá trúc, nắm chặt, giọng nói chậm rãi truyền ra, “Chết thì rất dễ dàng, một đao, một kiếm, một chưởng, chỉ cần nhẹ nhàng hạ xuống, nhưng bổn tọa không muốn. Bọn họ không xứng với loại giải thoát này. Ngươi nói đi, đưa bọn họ trói chặt vào người nào họ hận nhất, sợ nhất, chán ghét nhất, để cho bọn họ mở mắt, nhắm mắt, ăn cơm, ngủ, mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi một năm đều thấy nhau, như vậy bọn họ có sống không bằng chết không? Dĩ nhiên, bọn họ chưa có quyền lợi để chết.”
Nói xong, bàn tay hắn mở ra, trong tay toát ra một làn khói màu xanh. Mà lá trúc kia lại lặng lẽ biến mất.
“Quốc sư, ngươi muốn….” Minh Phong nhìn tay hắn, nhíu chặt mày, chưa từng buông ra. Tâm tình Quốc sư bây giờ không thể đoán được! Nhưng lời quốc sư vừa nói lại làm cho hắn cực kỳ bất an. Trừng phạt như vậy, thật sự là sống không bằng chết, thật đáng sợ.
Tiêu Thanh Hàn bắt chéo hai tay sau lưng, nét mặt bình tĩnh .”Bản tọa muốn đem Vân Thiển Y gả cho Lê Hân, để cho bọn họ đời này phải gặp nhau, chán ghét nhau, hành hạ lẫn nhau. Đến chết mới thôi.”
“Quốc sư, phương pháp kia, Minh Phong không đồng ý, Vân Thiển Y không xứng lấy được danh hiệu tướng quân phu nhân này, ả không xứng.” Minh Phong cắn răng lắc đầu, “Vân Thiển Y có chết vạn lần cũng không thể trả được nợ cho Tiểu Nhược Nhược. Còn nữa… dù sao Vân Thiển Y cũng là chủ nhân phách Nguyệt, làm sao có thể gả?”
“Minh Phong, bổn tọa chưa bao giờ nói ả là chủ nhân phách Nguyệt, ngươi cũng cho rằng Vân Thiển Y là chủ nhân phách Nguyệt sao? Ngươi quá đề cao ả rồi, ả không xứng.” Cặp mắt Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng, không chút tình cảm, giống như lưỡi dao sắc bén “Bổn tọa muốn ả gả cho Lê Hân, dĩ nhiên không phải là lấy thân phận chính thê (vợ cả), về phần Lê Hân, tình kiếp của hắn với Vân Thiển Y dây dưa không rõ. Bọn họ sẽ phải nhận lấy quả báo cho riêng mình, mà thứ bọn họ nợ Nhược, bản tọa sẽ lấy lại tất cả.”
Minh Phong nghe xong, đầu tiên là hơi kinh ngạc, quốc sư khẳng định Vân Thiển Y không phải là chủ nhân phách Nguyệt, mà hắn cũng quả thật chưa bao giờ thừa nhận ả có được phách nguyệt, còn có chuyện gì mà hắn không biết sao?
Tiêu Thanh Hàn nhìn sắc trời một chút, bước ra khỏi đình, quay đầu lại, “Minh Phong, ngươi cùng bổn tọa đi xem họ một chút.”
“Vâng” Minh Phong đáp ứng, lúc nhìn mái tóc trắng kia, thở dài một hơi.
Quốc sư sắp bắt đầu trả thù, ai cũng chạy không thoát.
Truyện convert hay : Ẩn Hôn Phân: Làm Tức Giận Kiều Thê Gả Một Đưa Một