Ngày thứ hai, mặt trời lên dần dần, khí trời đầy nắng, Hạ Chi đấm đấm bả vai ê ẩm, đi ra doanh trướng, cũng may, mặc dù hôm qua tướng quân chưa tỉnh, nhưng không có bị sốt, hơn nữa, vết thương cũng không chảy máu, có lẽ tướng quân đã thoát một kiếp, lấy sức khỏe của tướng quân, tin tưởng rất nhanh là có thể khôi phục.
Mà lúc này, Minh Phong cũng từ doanh trướng khác đi ra, thấy Hạ Chi, gật đầu chào hỏi.
“Minh Phong công tử. . . . . .” Hạ Chi hé miệng, giống như thấy quái vật, Minh Phong ngạc nhiên, sờ sờ mặt của mình, có chút buồn bực, đột nhiên ánh mắt hắn mở thật to, như một cơn gió chạy ra ngoài.
Hạ Chi vẫn không khép miệng lại, trời ơi, hắn mới thấy gì, người kia thật sự là Minh Phong công tử sao?
Cách đó không xa, dọc theo một cái sông nhỏ, mặt nước được ánh sáng chiếu vào lấp lánh như có vô số ngôi sao, một mảnh lá rụng rơi vào trong nước, , một mảnh an tĩnh xinh đẹp, Minh Phong đến gần, mặt nước xanh, hắn cúi đầu, trên mặt nước xuất hiện một khuôn mặt của nam tử, sắc mặt tái xanh, tóc dựng lên, cặp mắt đầy tia máu, quầng mắt tím bầm.
Trời ơi, hình tượng đẹp trai ngời ngời của hắn. Lần này đều hỏng rồi, khó trách tên Hạ Chi kia lại có vẻ mặt như thấy quỷ, bộ dáng bây giờ của hắn thật sự cũng không khác quỷ là mấy. Ngồi xổm người xuống, hắn nâng ống tay áo, đem bàn tay để vào nước, hứng nước rửa mặt sạch sẽ, vuốt vuốt tóc, chỉ tại tối qua cả đêm không ngủ. Nhưng mà nghĩ tới hình ảnh vẻ mặt của Hạ Chi, hắn lại cảm thấy buồn bực không thôi.
“Tuuuuuu. . . . . .” Một hồi kèn thổi lên, Minh Phong giật mình. Đây là tiếng kèn xuất chiến, chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ chuẩn bị xuất chiến?
Hắn lập tức phi thân lên, nhanh chóng bay đến doanh trướng. Xuất chiến….quốc sư muốn làm gì?
Chờ hắn chạy về trong doanh thì đại quân đã lên đường được một lát, vì vậy hắn vội vàng đề khí nhảy tới, đá bụng ngựa, ngựa hí dài một tiếng, chạy ra ngoài.
Chiến trường, hai quân đối mặt, trống trận nổi lên bốn phía, gió thổi cuồn cuộn, Thư Tuấn ngồi trên lưng ngựa, gượng mặt lạnh lùng ngạo mạn nhìn về phía đối diện, hắn hếch mày lên, nhìn quân đội Thiên Trạch, nhìn nam tử bạch y như tuyết kia, Tiêu Thanh Hàn a Tiêu Thanh Hàn, ngay cả săn thú ngươi cũng chưa từng tham gia, sao có thể cầm quân đây.
Nếu như ngươi đã quyết định xuất chiến, như vậy, ngươi cũng chuẩn bị nhận lấy cái chết rồi.
Bất chợt, hắn cười khẽ một tiếng, một tay nắm dây cương, một tay cầm kiếm, chỉa về phía Tiêu Thanh Hàn, khóe miệng trào phúng “Tiêu Thanh Hàn, bản thái tử muốn nhìn xem, hôm nay không có Minh Phong ở đây, cuộc chiến này ngươi sẽ đánh thế nào, mau đầu hàng đi, nếu không ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi.” Hắn vừa nói vừa cười, cuối cùng cười ha ha, giống như Tiêu Thanh Hàn thật sự đã là một người chết.
Hắn muốn Tiêu Thanh Hàn chết, chỉ cần hắn chết, hoàng đế Thiên Trạch nhất định sẽ xuất binh tấn công Nhan quốc, hắn muốn tên nhị hoàng tử cướp ngôi vị hoàng đế của hắn kia còn có thể ngồi trên ngai vàng bao lâu.
thần sắc Tiêu Thanh Hàn bình tĩnh nhìn Thư Tuấn, bụi đất không ngừng nâng lên, mà trên người hắn lại không dính một hạt bụi.
Tự nhiên, trong mắt của hắn thoáng qua một tia thương hại, lại bị một mảnh ánh đỏ thay thế, dung nhan trong trẻo lạnh lùng mang đến một phần sạch sẽ trong chiến trường máu tanh, Tiêu Thanh Hàn, ai có thể tưởng tượng được, người thánh khiết thế lại dính máu tươi.
“Thư Tuấn thái tử, ngươi nghĩ thế sao?” Tiêu Thanh Hàn khẽ khép lại hai tròng mắt, chậm rãi mở ra, lông mi che đậy sự vô tình nơi đáy mắt.
“Nếu không, ngươi nghĩ thế nào? Ngay cả Huyền Vũ tướng quân của các ngươi bây giờ chẳng khác gì kẻ chết, ngươi cho rằng ngươi có thể thắng được bản thái tử sao?” Cao giọng châm chọc, hắn không tin, nam tử chưa bao giờ đánh giặc này có thể thắng một người từ nhỏ đã lĩnh binh xuất chiến như hắn. Có lẽ Tiêu Thanh Hàn thật sự có tài, có võ công tuyệt đỉnh, nhưng mang binh đánh giặc phải có chiến lược, phải có kinh nghiệm. Phải có thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Không phải dùng lý luận suông là có thể thắng.
“Ai nói Huyền Vũ tướng quân của chúng ta chết, hắn vẫn sống rất tốt.” Quân đội chia ra làm hai, Minh Phong giục ngựa đi ra.
Truyện convert hay : Đặc Chủng Người Phục Vụ