Tiêu Cẩn Du còn chưa mở miệng, đột nhiên từ phía trước đi ra một thân ảnh, quỳ trên mặt đất, hô to “Hoàng thượng, vạn vạn không thể.”
Câu ‘vạn vạn không thể’ này làm mọi người đều sửng sốt. Hoàng thượng không mở miệng, mà người khác đã đoạt lời, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của gã không phải là quan viên, e rằng chỉ là một bình dân nho nhỏ, không nghĩ tới gã lớn mật như thế. Lại dám khiêu chiến hoàng quyền, mà gã ngăn cản, là Thanh Hàn quốc sư Thiên Trạch, hắn không phải muốn sống nữa sao.
Lê Hân để ly rượu trong tay xuống, lạnh lùng nhìn người quỳ trên đất, con ngươi dần đân băng lãnh, hắn xoay mặt nhìn về phía Vân Thiển Y, tâm chìm ba phần.
Thì ra là thế.
Thiển Y, ngươi làm ta quá thất vọng rồi, thì ra tất cả là ngươi diễn trò mà thôi.
Tiêu Cẩn Du âm trầm nhìn người quỳ trên mặt đất, trên mặt không vui, chuyện này, hắn đã không muốn xen vào, Cửu đệ muốn kết hôn người nào, hắn còn không lên tiếng, đột nhiên toát ra người như vậy, gã thật sự to gan. Chán sống sao? Nếu quả sống đủ rồi, hắn không ngại tiễn gã một đoạn đường.
Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng, hai tròng mắt nâng lên một tầng hàn ý, ánh mắt bắn về phía Vân Hồng Đào, khiến thân thể Vân Hồng Đào rung lên. Thật là đáng sợ, hắn Vân Hồng Đào lăn lộn trên thương trường chục năm qua còn chưa từng sợ như thế này.
“Thanh Hàn. . . . . .” Vân Tâm Nhược cảm thấy một tia hơi thở kỳ quái, nàng lôi kéo vạt áo Tiêu Thanh Hàn, một đôi mắt to sáng ngời trong suốt, trong suốt như thủy tinh, mang theo một tia sợ hãi.
Tiêu Thanh Hàn ngồi xuống, ôm thân thể nho nhỏ của nàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô gái. Ánh mắt lại lạnh lẽo nhìn về phía Vân Thiển Y đối diện.
Vân Thiển Y tiếp nhận lấy ánh mắt của hắn, thân thể chấn động.
Cõi đời này không có gì có thể lừa gạt được hắn, Vân Thiển Y quả nhiên không phải hèn hạ một cách bình thường.
Tiêu Cẩn Du cười lạnh, ngồi trở lại trên ghế, Hoa Trạch rót rượu cho hắn, lành lạnh hỏi: “Người đang quỳ là ai.” Dám đụng đến hoàng gia, sẽ phải chịu hậu quả, hắn muốn xem gã có lý do gì mà làm như vậy. Chưa nhắc đến Cửu đệ, mà hắn đây sẽ đối phó với gã thế nào cho hả dạ.
Không sai, trong mắt người khác, hắn là một người rất ôn nhu, cũng là một hoàng đế nhân từ, nhưng hắn hung ác hơn người thường rất nhiều. Nhất là đối với kẻ địch.
Vân Hồng Đào ép mình nhanh chóng tỉnh táo, mồ hôi trong lòng bàn tay lại càng ngày càng nhiều, nhưng bây giờ không phải là lúc để lui bước, vì Thiển Y, cũng vì Vân phủ, lúc này hắn đã chọc giận tới hoàng đế, hắn không còn đường lui nữa rồi.
“Hoàng thượng, thảo dân Vân Hồng Đào, là cha đẻ của Vân Tâm Nhược, thảo dân cho là Vân Tâm Nhược căn bản không thể làm thê tử quốc sư. Nàng đã gả cho tướng quân, thân thể không còn sạch sẽ, lại bị chồng bỏ, không cách nào tái giá cho người khác, mà bây giờ nó ngu ngu ngốc ngốc. Căn bản không xứng gả cho quốc sư.”
Câu ‘ngu ngu ngốc ngốc’ kia, làm khuôn mặt tất cả mọi người ở đây thảm đạm. Thì là cô gái như gió mát này lại là kẻ ngu, thì ra nàng chính là cô gái bị tướng quân bỏ rơi.
“Vậy thì như thế nào?” Tiêu Thanh Hàn nhìn cô gái trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mang theo tự nhiên mát mẻ, không ngừng khẽ cười với hắn “Nàng cũng được, ngu cũng thế, nàng đều là cô gái mà cả cuộc đời Tiêu Thanh Hàn này yêu, thê tử duy nhất, về phần nàng còn trong sạch hay không, bổn tọa không để ý.”
Truyện convert hay : Đấu Phá Thương Khung