Bị các cô gái vây quanh, Tống Khải Hoàn tỏ ra khó chịu, anh lớn tiếng nói:
- "Mẹ, mau đuổi mấy người này ra khỏi đây.
Ồn ào chết đi được."
Trước thái độ lạ này của con trai, Tống phu nhân cảm thấy anh bây giờ có chút gì đó rất khác so với trước đây.
Nhưng nghĩ hiện tại sức khỏe của anh đang trong giai đoạn hồi phục, cần được nghỉ ngơi cho nên không còn cách nào khác bà đành phải chiều theo ý anh.
Tống Khải Hoàn mở cửa bước vào phòng.
Căn phòng vốn dĩ rất quen thuộc nhưng chẳng hiểu tại sao anh luôn cảm thấy nó xa lạ đến vậy.
Khắp nơi được dán đầy hình những cô gái với thân hình nóng bỏng, thậm chí có cả ảnh thỏa thân khiến anh khẽ bĩu môi tự chê bai bản thân:
- "Tại sao mình lại có thú vui kinh dị đến vậy?"
Ngay lập tức, anh mạnh tay xé hết toàn bộ những thứ linh tinh xuống liền sau đó hướng về phía cửa sổ, ngắm nhìn lên bầu trời cao.
Anh đưa tay chạm vào nơi lồng ngực, thầm nói:
- "Lam Di Tinh, tại sao cái tên này cứ tồn tại trong suy nghĩ của mình chứ?"
Một lúc sau, anh nhớ lại những gì mà Lam Di Tinh tuyên bố trong bệnh viện:
- "Các người làm chuyện xấu sẽ gặp báo ứng.
Một ngày nào đó, tôi sẽ tận tay mổ lấy quả tim anh đang cướp lấy từ Thế Khương để trút giận thay anh ấy.
Hãy chờ đó."
Trầm tư một lúc, Tống Khải Hoàn lập tức vội mở macbook để tìm kiếm sự kiện đặc biệt diễn ra vào ngày anh xảy ra tai nạn.
Ngay khi nhìn thấy hình ảnh chàng cứu hỏa hi sinh Đoàn Thế Khương, ánh mắt anh khẽ nhíu lại:
- "Đoàn Thế Khương, thành viên đội cứu hỏa thành phố từng đạt được nhiều thành tích trong việc giải cứu nhiều người thoát khỏi vụ hỏa hoạn, là tình nguyện viên giúp đỡ và bảo vệ những trẻ em mồ côi, khuyết tật, người già neo đơn và vô gia cư."
Đọc đến đây, Tống Khải Hoàn trong lòng không thầm cảm phục cho đến khi:
- "Bạn gái anh là Lam Di Tinh, nữ bác sĩ tài ba ở bệnh viện Hạnh Phúc.
Hai người có một tình yêu thật đáng để người khác ngưỡng mộ."
Tống Khải Hoàn lúc này mới hiểu ra những gì Lam Di Tinh đã nói, anh hiểu cảm giác mất mác của cô lúc này.
Một chàng trai tốt như Đoàn Thế Khương lại hi sinh cả thân xác, thậm chí là cả trái tim chỉ để cứu sống một người như anh.
- "Khải Hoàn, trời sắp tối rồi, con còn lái xe đi đâu nữa đấy?"
Tống phu nhân lên tiếng ngăn cản nhưng chiếc xe đã khuất dạng khiến bà vô cùng bất lực.
Tìm hỏi khắp nơi, cuối cùng, Tống Khải Hoàn cũng đến trước nơi chôn cất Đoàn Thế Khương.
Thực ra, tro cốt của anh đang được Lam Di Tinh giữ, bởi vì cô muốn có cảm giác rằng bạn trai vẫn ở bên mình nên nhất quyết mang về nhà.
Còn ngôi mộ này là do những người đã từng được anh cứu sống xây dựng nên để tưởng niệm về chàng lính cứu hỏa tốt bụng.
Những bó hoa cúc trắng nhiều đến mức như sắp lấp đầy ngôi mộ.
Tiếng người khóc than trước sự ra đi của anh khiến Tống Khải Hoàn chỉ lặng lẽ đứng từ xa quan sát.
Một lúc sau, đám người thăm viếng đã rời khỏi, anh nhìn thấy người phụ nữ tuổi đã cao, trên tay cầm lấy bó boa chậm rãi đặt xuống bia mộ, đôi mắt rưng rưng nhìn vào di ảnh trên mộ, nói:
- "Tại sao người tốt như con lại mệnh ngắn đến vậy?"
Hóa ra, bà cụ chính là người khi trước chịu cảnh mất mác đứa con trai được Đoàn Thế Khương giúp đỡ mà có được niềm vui trở lại.
Tình cảm hai người khá thân thiết, anh vẫn giữ đúng lời hứa, vẫn thường xuyên qua hỏi thăm, cũng như giúp đỡ bà.
Chính vì lẽ đó, bà cũng xem anh như con cháu trong nhà vậy.
Sự ra đi của anh khiến bà lại trải qua cảm giác mất mác một lần nữa..