Dương Chấn chưa nói xong thì người trước mặt đã lao ra ngoài như bay, cứ ngỡ như cô vừa gặp phải ma vậy.
Tuy nhiên, trong lòng Dương Chấn không thầm đắc ý.
Quả thật, trêu cô gái này khiến anh cảm thấy rất vui.
Ngay lập tức, anh đứng bật dậy liền sau đó phủi phủi lại người, nhếch môi cười:
- "Người bé nhỏ như vậy nhưng dùng lực khá là mạnh đấy.
Lưu Ái Như, lần sau tôi không để cô thành công chạy thoát đâu."
Biệt thự Tống gia...
Sau những lần tiêm thuốc vào cơ thể, cuối cùng, Tống Khải Hoàn đã có thể mở mắt ra.
Anh cố gắng dùng toàn bộ sức lực vốn có mà vùng vẫy hòng mong có thể thoát khỏi những sợi dây xích đang quấn trên người.
Vùng vẫy một hồi, anh cảm thấy hoàn toàn mất hết hi vọng.
Cả tay và chân hiện tại in hằn dấu vết của móc sắt.
Đầu óc hiện tại cũng trở nên đau nhức, anh sợ rằng bản thân sẽ quên đi toàn bộ kí ức về bản thân và cả Lam Di Tinh.
Ngay lập tức, Tống Khải Hoàn nhíu mắt lại, miệng không ngừng nhắc nhở chính mình:
- "Tống Khải Hoàn, mày nhất định sẽ vượt qua.
Mày còn phải thực hiện lời hứa cùng Di Tinh gầy dựng lại phòng khám nữa mà."
Bỗng nhiên, anh lập tức gào thét đến mức nổi cả gân cổ:
- "Mẹ, mau thả con ra.
Rốt cuộc mẹ đã tiêm thuốc gì vào cơ thể con thế?"
Tiếng gào thét của anh khiến tất cả những gia nhân trong nhà đều nghe thấy nhưng bọn họ không dám mở cửa bước vào căn phòng hiện đang trói buộc anh vì không có sự cho phép của Tống phu nhân.
Anh đưa mắt nhìn chiếc điện thoại đặt ngay trên bàn ở bên cạnh, ánh mắt tỏ ra vô cùng bất lực.
Nếu có thể, anh rất muốn gọi điện cho Dương Chấn đến giải cứu anh.
Tuy nhiên, hiện tại là không thể.
Mỗi ngày, Tống phu nhân cho người không ngừng tiêm loại thuốc lạ vào cơ thể, mức độ dần dần cũng ngày càng nặng hơn.
Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, chỉ chừng vài ngày nữa thôi, anh sẽ không còn nhớ bất kì ai, kể cả chính bản thân mình.
Lam Di Tinh đợi mãi vẫn không thấy Tống Khải Hoàn đến giúp, cô cố gắng liên lạc với anh thì chỉ nghe tiếng đổ chuông nhưng không ai bắt máy.
Chắc có lẽ hiện tại, anh đã trở lại con đường ăn chơi trước đây rồi.
Những lời hứa với cô cũng chỉ là câu nói bông đùa mà thôi.
Đoàn Thế Tường hôm nay đến phụ giúp Lam Di Tinh sửa chửa lại phòng khám phần nào để quên đi chuyện tình cảm với Hải Lan.
Nhìn thấy Lam Di Tinh không ngừng đi qua đi lại trước cửa như chờ một ai đó, ngay lập tức, anh tiến lại hỏi han:
- "Chị Di Tinh, chị đang đợi ai sao?"
Lam Di Tinh lắc lắc đầu phủ nhận, thế nhưng Đoàn Thế Tường đã hiểu ra liền tỏ thái độ khinh thường, anh lạnh nhạt nói:
- "Chị lại đặt niềm tin vào tên thiếu gia đó sao? Anh ta từ trước đến nay đã vậy, sẽ không dễ dàng thay đổi thói hư của mình mà làm một con người tốt đâu."
Nhìn vẻ mặt buồn bã của người bên cạnh, anh nhíu mày nói:
- "Đừng bảo là chị rung động với tên thiếu gia đó rồi chứ? Anh ta không bằng một chút của anh trai em."
Nghe thế, Lam Di Tinh lên tiếng bác bỏ:
- "Chị sẽ không có tình cảm với Tống Khải Hoàn, chỉ là chị muốn thay Thế Khương làm những việc tốt, cũng như cảm hóa con người của anh ta."
- "Hạng người như Tống Khải Hoàn có cảm hóa cách mấy cũng vô ích mà thôi.
Nếu như anh ta thực sự thay đổi, tại sao suốt mấy ngày nay không đến đây phụ giúp chị sửa sang lại phòng khám.
Rốt cuộc cũng chỉ là lời nói suông."
Dứt lời, Đoàn Thế Tường bước vào bên trong tiếp tục công việc của mình.
Quả thật, những lời cậu nói không hề sai, tất cả cũng chỉ là lời nói suông từ phía Tống Khải Hoàn, thế mà cô lại nhẹ dạ tin tưởng anh đến vậy.
Cô quyết định không đứng chờ đợi nữa mà lập tức xoay người bước trở vào trong.
- "Tống Khải Hoàn, sau này anh đừng đến đây tìm tôi nữa.
Tôi sẽ không bao giờ tin anh thêm một lần nữa đâu."
Biệt thự Tống gia...
- "Tống phu nhân, cả ngày hôm nay, thiếu gia không chịu ăn uống gì cả.
Nếu tình trạng này cứ tiếp tục, chúng ta khó có thể tăng lên mức độ nặng của thuốc."
Vị bác sĩ tỏ ra lo lắng nhìn người bên cạnh nói.
Nghe thế, Tống phu nhân vẫn vô cùng điềm tĩnh, lạnh giọng đáp lại:
- "Tôi có cách khiến cho thằng bé phải chịu ăn.
Hiện tại, con nhóc Lam Di Tinh trong lòng nó chiếm một vị trí rất lớn, cho nên chỉ cần tôi đe dọa lên tính mạng của con nhóc bác sĩ đó thì Khải Hoàn nhất định sẽ răm rắp nghe theo."