Editor: Waveliterature Vietnam
"Ồ…Tớ…Tớ không nghĩ tới." Hạ Vân Hi giật mình bối rối.
"Ừ, thôi không sao." Địch Hạ Phong tiến tới gần Vân Hi nhận lấy áo khoác và đáp gọn.
Hạ Vân Hi vẫn chần chừ một chút, đi tới gần chỗ Thành Tử đang ngồi, khom lưng nhìn vết thương trên cánh tay, quan tâm hỏi: "Trịnh Thành Tử, cánh tay của cậu không sao chứ?"
"Không sao." Trịnh Thành Tử lạnh nhạt trả lời.
"Thật may là không bị thương ở tay phải, nếu không cậu sẽ không thể viết bài được rồi." Hạ Vân Hi nhìn vào vết thương đã được rửa sạch sẽ, không còn bụi bẩn và trông đáng sợ như lúc nãy, thở phào nhẹ nhõm nói.
"Ừ." Trịnh Thành Tử chỉ gật đầu, vẫn giữ thái độ lạnh nhạt.
Bầu không khí trong phòng y tế lúc này thật ngột ngạt, lúng túng.
"Tới rồi tới rồi, tìm được băng gạc rồi, không biết ai rảnh rỗi mà giấu nó kĩ như vậy, thậm chí còn đóng gói để trong phòng lưu trữ, làm hại cô mãi mới tìm thấy." Vừa lúc này, cô y tá cầm trong tay một đống băng gạc đi đến, thấy Hạ Vân Hi đứng đó có hơi sửng sốt, sau đó cười híp mắt hướng về phía Trịnh Thành Tử hỏi: "Bạn học cùng lớp với các em à?"
"Dạ." Trình Thành Tử lại tiếp tục gật đầu.
"Bạn ấy tới đây thăm em à? Ha ha ha, thật đúng là quan tâm lo lắng cho em đấy." Cô y tá vừa băng bó cho Trịnh Thành Tử vừa trêu ghẹo nói: "Chắc chắn là bạn gái của em đúng không?? Yên tâm đi, cô sẽ không mách thầy chủ nhiệm của các em đâu."
"…" Hạ Vân Hi đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.
"Không phải." Giọng nói lạnh lùng của Trịnh Thành Tử vang lên trong phòng y tế.
"Ồ…" Nghe thấy vậy cô y tá có chút giật mình sửng sốt, sau đó chỉ gật đầu rồi tiếp tục băng bó vết thương cho Trịnh Thành Tử.
"Em đã có bạn gái rồi." Trình Thành Tử lạnh lùng nói tiếp, ánh mắt vẫn hướng về phía vết thương đang băng bó, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Và không phải là bạn ấy."
"Ừ…" Cô y tá vẫn chỉ biết im lặng gật đầu.
"…"Lúc này đứng bên cạnh, Hạ Vân Hi cắn chặt môi, khuôn mặt biến sắc.
Sau khi băng bó vết thương, Trịnh Thành Tử ngồi trên ghế ở chính giữa căn phòng, cửa sổ phía sau lưng anh rọi vào những tia nắng ấm áp, Thành Tử ngồi đấy để ánh nắng chiếu sáng càng làm hiện rõ lên những đường nét thanh tú, sắc sảo trên cơ thể anh.
"Khụ, khụ….."Địch Hạ Phong cảm thấy bầu không khí trong phòng quá ngột ngạt và khó xử liền ho khan tiếng và hướng về phía Trịnh Thành Tử nói: "Còn một tiết học nữa đấy, cậu có muốn học không, hay là xin thầy giáo cho nghỉ, xin nghỉ cả lớp tự học buổi tối luôn nhé"??"
"Ừ." Trịnh Thành Tử suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Hạ Vân Hi từ nãy giờ vẫn lúng túng đứng yên tại chỗ, một lát sau mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Tớ….tớ trở về lớp học trước đây."
Vừa dứt lời, Hạ Vân Hi xoay người chạy thật nhanh ra khỏi phòng y tế.
Cô y tá lúc này mới thở dài một hơi, nhìn Trịnh Thành Tử và nói với giọng đùa giỡn: "Đối với con gái phải nhẹ nhàng một chút, em nói thẳng như vậy, khác nào không giữ thể diện cho người ta."
Nghe vậy, Trịnh Thành Tử ngẩng đầu, đôi mắt liếc nhìn sang cô y tá và nói: "Em chỉ nhẹ nhàng với người con gái mà em thích thôi."
"..."
Cô y tá im lặng, lúc này cảm giác như bị chặn ngang họng, không biết nói gì hơn.
Đợi tan học, Trịnh Thành Tử lên xin phép giáo viên chủ nhiệm cho nghỉ buổi học tối nay để ở nhà nghỉ ngơi.
Hạ Vân Hi ngồi trong lớp, nhìn Trịnh Thành Tử mang cặp đi ra khỏi cửa lớp học, cô chần chừ một lúc rồi cũng đứng dậy thu dọn sách vở lại và bỏ vào trong túi.
"Này, cậu làm gì đấy hả??" Cô bạn cùng bạn nhìn Hạ Vân Hi với ánh mắt khó hiểu và hỏi: "Buổi tối chúng ta còn có giờ tự học đấy, sao cậu lại thu dọn sách vở rồi?"