Editor: Waveliterature Vietnam
Xe dừng chân trước cửa khách sạn thì trời cũng đã về chiều.
Khi xe vừa phanh lại, những người đang ngủ ngon giấc trên xe đều giật mình, họ nhanh chóng tỉnh dậy vươn vai, ai cũng hít một hơi dài lấy lại tinh thần.
Thỏ con thì mơ màng mở to mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối, lạ lẫm.
Nơi này nhìn tựa như là một ngọn núi nhỏ, trước mặt nàng là ba toàn nhà, sau khi bác tài xế xuống xe, hướng dẫn viên liền cầm loa và nói lớn: "Tất cả các bạn ở đây đều là thành viên của đội du lịch ánh dương, chúng ta đã phải đi một quãng đường dài để đi đến đây, trong mấy ngày tới chúng ta sẽ sống tại khách sạn này, thật ra là chúng ta sẽ sinh hoạt như một gia đình lớn vậy, mỗi ngôi nhà sẽ bố trí cho đến người ở, bên trong mỗi phòng đều có nhà tắm riêng, mọi người không cần phải lo lắng bất cứ điều gì, an ninh ở đây rất tốt, ban đêm khi đi ngủ chỉ cần đóng cửa cẩn thận thì sẽ chẳng ai hay biết chúng ta làm cái gì ở bên trong phòng."
Nghe xong câu nói đó của hướng dẫn viên, tất cả mọi người đều nhìn nhau bật cười, ai cũng ngầm hiểu ý của người hướng dẫn viên.
Chỉ có thỏ trắng vẫn ngơ ngác nãy giờ, mặt ngạc nhiên hỏi Thành Tử: "Mọi người đang cười chuyện gì vậy hả anh??"
"à không có gì đâu, em đừng bận tâm… …" Trịnh Thành Tử không dấu được vẻ lúng túng trên gương mặt của mình, hơi khó chịu nói.
Hầu hết các nhóm trong chuyến du lịch lần này đều là các cặp tình nhân, chỉ có một số ít là đi cùng người già và trẻ nhỏ.
"Cứ vậy đã nhé, bây giờ bắt đầu chia phòng ở, mọi người hãy chuẩn bị thẻ căn cước công dân đi ạ."
Hướng dẫn viên du lịch lại cầm loa hét lớn, nói xong thì tắt loa và bắt đầu đi thu thẻ của mọi người.
Khi người hướng dẫn viên tiến lại gần phía Thành Tử và thỏ trắng, Thành Tử nhanh chóng lấy thẻ căn cước của mình ra đưa cho người hướng dẫn.
Hướng dẫn viên cũng nhanh tay nhận lấy thẻ của Thành Tử, rồi mỉm cười nhìn thỏ trắng: "Cô bé bên cạnh bạn không có thẻ căn cước à??"
"Em ấy vẫn chưa làm thẻ căn cước công dân." Trịnh Thành Tử nhỏ giọng nói: "Em ấy chỉ mới mười hai tuổi thôi."
"Hả?" Hướng dẫn viên du lịch không khỏi sửng sốt trước câu trả lời của Thành Tử, sau đó ánh dừng ánh mắt ái ngại nhìn Thành Tử và hỏi: "Cô bé ấy chỉ là một đứa trẻ, bạn cũng không bỏ qua à??"
"… …" Trịnh Thành Tử cảm thấy hơi khó chịu khi bị hỏi như vậy, liền chán chường giải thích: "Không phải, anh hiểu nhầm rồi, cô ấy là em gái của tôi, tôi chỉ là đang đưa em gái đi chơi thôi."
"Aà à… …" Chả trách tôi nhìn hai người dáng vóc lại trông giống nhau đến như vậy, xin lỗi vì đã hiểu nhầm!" Hướng dẫn viên ngại ngùng xin lỗi, nhìn thỏ trắng mỉm cười.
Thỏ trắng mặt nghệt ra.
"Nào nào nào, phía sau mọi người đều chuẩn bị căn cước kỹ càng chưa… …" Hướng dẫn viên nhìn Thành Tử và Thở Trắng cười mỉn rồi lại tiếp tục hướng ra đằng sau.
Sau khi thu xong tất cả chứng minh thư của mọi người, hướng dẫn viên đi nhanh vào quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng.
Mọi người trên xe đều cầm sẵn hành lí của mình và tập trung tại một vị trí
Một lát sau, hướng dẫn viên du lịch đi tới và cầm trên tay một sấp thẻ phòng.
Anh ta hét lớn điểm danh mọi người lại nhận phòng của mình, lúc gọi đến Thành Tử và Thỏ Trắng, anh cười tủm tỉm nói: "Anh bạn trẻ, hai người được sống riêng trong một tòa nhà, sẽ chẳng có ai làm phiền hai bạn cả.
"Cảm ơn anh." Trịnh Thành Tử khẽ liếc nhìn hướng dẫn viên và đưa tay nhận lấy thẻ phòng của mình, cúi đầu đọc số phòng in trên chiếc thẻ, rồi quay người kéo hành lý và nắm tay thỏ trắng tiến về phía toàn nhà đằng xa kia.
"Mọi người đừng quên sáng ngày mai đúng h chúng ta tập hợp tại đây nhé!!" Hướng dẫn viên cầm loa hét lớn, nhắc nhở mọi người kế hoạch vào hôm sau.
Thỏ trắng đi theo Trịnh Thành Tử vào trong khuôn viên của khách sạn, cô quan sát một lượt quang cảnh xung quanh ngước nhìn tòa nhà tầng rồi hét lên phấn khích: "Hai chúng ta được ở riêng trong một tòa nhà, em thực sự rất thích!"