Editor: Waveliterature Vietnam
"Tớ biết rồi." Trịnh Thành Tử đáp gọn, sau đó quay sang nói với thỏ trắng: "Bây giờ anh phải đi tới cuộc họp của lớp, chắc là sẽ về muộn, lúc nào xong anh sẽ gọi lại cho em nha."
"Dạ vâng ạ." Thỏ trắng ngoan ngoãn gật đầu.
Trịnh Thành Tử cúp điện thoại, rời ban công và đi vào phía trong phòng, đúng lúc này cậu bạn cùng phòng ra ngoài mua đồ đã về, cậu ta cầm trong tay chai nước cam, ném cho Thành Tử rồi nói: "Trịnh Thành Tử, nước cam của cậu nè!"
"Tớ cảm ơn." Trịnh Thành Tử chụp lấy chai nước, hướng về phía bạn cùng phòng rồi gật đầu.
Anh bạn cùng phòng đó tiếp tục phân phát đồ cho những người khác, một lúc sau quay qua phía Thành Tử nhìn cậu ấy và cười hỏi: "Cậu thích uống nước cam à?? Có phải là bởi vì tên của cậu phát âm giống nước cam không?"
"À không phải vậy đâu."Trịnh Thành Tử cúi đầu, nhìn kỹ chai nước cam Fanta đang nằm trong tay mình, những ngón tay dài mảnh khảnh mân mê nắp chai rồi thầm cười: "Mà bởi vì có một người luôn gọi tớ như vậy, cô ấy rất vui khi nhắc đến cái tên này, hơn nữa cô ấy rất thích uống nước cam… …"
"Hả, sao cơ, cậu đang nói gì vậy??"
Người bạn cùng phòng kia hiển nhiên là không nghe rõ được lời thì thầm của Thành Tử, cậu ta nhíu mày hỏi lại.
"Không có gì đâu, à mà vừa rồi mới có thông báo gọi chúng ta đi họp kìa." Trịnh Thành Tử ngẩng đầu lên, nhìn mọi người trong phòng rồi nói: "Nếu không nhanh chóng đi qua, sợ là sẽ trễ giờ đấy."
"Trời ơi, không thể tin được! Tớ đã quên mất vụ này!" Anh bạn Lâm Khải ngủ ở giường số một, tự xưng mình là truyền nhân đời thứ của Kỷ Hiểu Lam, anh ta vỗ mạnh vào đùi, vội vàng chạy tới chiếc bàn trong tay còn cầm đồ uống vơ vội tập sách và bút rồi phóng nhanh ra ngoài cửa.
"Cậu còn đang mang dép lê kìa… …" Trịnh Thành Tử liếc nhìn đôi dép màu đỏ trên chân anh ta và nhắc nhở.
"Ờ quên, quên… …" Lâm Khải sau khi nghe Trịnh Thành Tử nói, thì lại càng hốt hoảng hơn, cậu ta chân tay cứ cuống hết cả lên, vòng lại vào phòng và đổi sang một đôi giày.
Vương Uy nằm trên giường thứ hai cười tít mắt với cặp kính cận, nhìn dáng vẻ vội vàng của Lâm Khải rồi trêu chọc: "Kỷ Hiểu Lam ông ấy hình như chưa bao giờ mang dép vào triều cả, cậu có chắc chắn cậu là truyền nhân đời thứ của ông ấy không vậy??"
Lâm Khải lườm hắn một cái, không để ý đến những lời trêu chọc của Vương Uy. Người nằm ở giường số ba là Trương Vũ Phi, cũng chính là người vừa lúc nãy mới ra ngoài mua đồ uống, bất lực lắc đầu nói: "Không phải cứ mình mang họ gì thì lập tức nhận mình là hậu duệ của người đi trước, nếu như theo ý của cậu, Vương Uy sẽ là truyền nhân của Vương Chiêu Quân, còn tớ sẽ là truyền nhân của Trương Phi, và cậu bạn Trịnh Thành Tử kia đích thị là truyền nhân của Trình Giảo Kim rồi!"
"Này này không đúng, hai người là truyền nhân của Trương Phi và Trịnh Giảo Kim thì tớ không có ý kiến gì, nhưng dựa và đâu mà nói tớ là truyền nhân của Vương Chiêu Quân cơ chứ?? Vương Chiêu Quân thân là nữ nhi, hậu duệ của bà ấy hẳn sẽ theo họ chồng của bà mới đúng chứ?" Vương Uy nhìn Vũ Phi với ánh mắt bất bình, nhịn không được liền cố phân định rõ ràng.
" Ồ vậy thì cậu là truyền nhân của Vương Trùng Dương." Trương Vũ Phi nghĩ một lát, rồi nói tiếp.
" Đạo sĩ Vương Trùng Dương, người sáng lập ra Toàn Chân Giáo ư, ông ấy cũng có truyền nhân à?? Theo tớ được nghe thì ông ấy đã không lấy vợ!" Vương Uy nhíu mày, nghĩ ngợi, "Cậu phải gọi tớ là truyền nhân của nhà thư pháp nổi tiếng Vương Hi Chi mới đúng!"
" Thôi được rồi được rồi! Vậy cứ xem như cậu là truyền nhân của Vương Hi Chi đi, không bàn cãi nữa." Trương Vũ Phi dơ hai tay lên đầu hàng, anh nói: "Mọi người nhìn xem, phòng của chúng ta hóa ra lại toàn là những cao nhân kiệt xuất cả đấy!"
"À ờ … … thật ra tớ không ngại việc các cậu thảo luận về việc ai là truyền nhân của ai." Trịnh Thành Tử cúi đầu nhìn liếc qua đồng hồ, giọng thản nhiên nói: "Nhưng mà nhìn xem, còn mười phút nữa là cuộc họp bắt đầu rồi đấy… …còn chúng ta thì vẫn ở đây, chưa đi ra ngoài."
"Trời ơi, lại quên mất! Nhanh lên nào các cậu!!" Vương Uy hét lên, giục mọi người rồi dẫn đầu chạy ra ngoài phòng.
"Này chờ tớ một chút… …tớ còn chưa đi giày xong nữa… …" Lâm Khải vừa luống cuống ngồi buộc dây giày vừa hét lên với cậu bạn.