Editor: Waveliterature Vietnam
Thành phố Nam Kinh vào những ngày giữa tháng , thời tiết oi bức nóng nực, chả khác gì mùa hè.
Cho nên trong kí túc xá nam lúc này, khung cảnh thật hỗn loạn, người thì mặc áo ba lỗ, người mặc quần đùi cởi trần thoắt ẩn thoắt hiện.
Người mở cửa đón gia đình Trịnh Thành Tử bây giờ chỉ mặc mỗi quần xà lỏn, cậu ta hai tay mở cửa thật nhanh lẹ.
Cửa mở ra, ông Chu nhìn thấy trước mắt mình một thân thể mập mạp trắng trẻo và đồ sộ như ngọn núi Phú Sĩ, nhất thời sững cả người.
Lâm Khải nhìn thoáng một lượt những người đứng ngoài cửa, rồi gương mặt cũng bắt đầu sửng sốt, ngay sau đó là tiếng hét "Trời ơi— —" cậu ta kêu lên nghe thật thảm, dùng hai tay che ngực rồi chạy trốn vào bên trong.
Ông Chu chỉ vừa mới thấy hình ảnh chiếc quần xà lỏn với biểu tượng siêu nhân xuất hiện chớp nhoáng kèm theo tiếng hét thất thanh, và rồi nó cũng biến mất trong tích tắc."Sao ạ, chú tìm ai đấy ạ?" Đang ngồi trước bàn vi tính, Vương Uy nghe thấy tiếng hét thì quay đầu lại, nhìn ra phía cửa và hỏi ông Chu một câu.
Sau đó, cậu ta liền nghe thấy Trịnh Thành Tử đang ngồi cạnh mình ngạc nhiên hô lên: "Bố, sao bố đến đây giờ này?"
"Đây là bố của cậu ư!?" Vương Uy sửng sốt, quay đầu nhìn Thành Tử với ánh mắt ngạc nhiên, rồi đứng dậy cười ngượng ngùng nhìn về phía Ông Chu: "Hoan nghênh hoan nghênh, chú, mời chú vào trong này ngồi chơi ạ!"
"Ha ha ha…..
chào cháu, chào cháu!" Ông Chu cười vui vẻ, gác chiếc mũ của mình lên giá treo đồ trước cửa, rồi dẫn đầu gia đình đi vào trong phòng của Trịnh Thành Tử.
Theo sát lưng ông là bà Chu, và còn có Thỏ trắng nãy giờ luôn giương to cặp mắt đen láy chăm chú quan sát mọi thứ.
Phòng của bọn họ rộng tầm hai mươi mét vuông, gần cửa có bồn rửa mặt, bên tay trái là nhà vệ sinh riêng biệt.
Tiến vào sâu bên trong, căn phòng được chia làm hai bởi một lối đi được lát bằng gạch men sứ, với giường được sắp cân xứng ở hai bên tay trái và tay phải, còn có bàn để học tập.
Ồ… …Phòng kí túc xá của ca ca nước cam trông khá chỉnh tề và ngăn nắp.
Thỏ trắng đang mải suy nghĩ, thì bắt gặp dáng vẻ của Trịnh Thành Tử đang đứng phía bên trong cùng của căn phòng.
Đã lâu không được nhìn thấy Thành Tử, anh ấy trông gầy hơn, làn da vốn trắng nõn như ngọc vậy mà bây giờ chỉ mới qua một thời gian huấn luyện quân sự nó đã bị rám nắng đi nhiều, còn có chút ửng đỏ, mặc dù vậy trông anh vẫn còn trắng hơn một số nam sinh đứng bên cạnh.
Đôi mắt sâu trong veo của Thành Tử đang chăm chú nhìn thỏ trắng, khóe môi anh khẽ nhếch lên cười nhẹ, đôi môi hồng mềm mại với đường cong hoàn hảo.
Rõ ràng đã rất lâu cô không được nhìn thấy hình ảnh này, nhưng không biết vì gì, ngay tại thời điểm này, cô lại có cảm giác như chỉ vừa nhìn thấy mới nó hôm qua."Ca ca nước cam!" Thỏ trắng hưng phấn, gọi thật to tên thân mật của Thành Tử."Thỏ trắng." Trịnh Thành Tử mỉm cười thật tươi, nhẹ nhàng gọi lại một tiếng, sau đó hướng về phía cô vẫy vẫy tay.
Thỏ trắng không làm chủ được bước chân của mình, vội vàng chạy tới.
Những người bạn cùng phòng với Trịnh Thành Tử, lúc này đều nhìn thỏ trắng với ánh mắt tò mò.
Cô bé này mặc dù vóc dáng không thấp, nhưng lại trông còn rất nhỏ, một mái tóc đen mềm mại được buộc đuôi ngựa ở phía sau, mỗi bước chân cô ấy đi, tóc lại vung vẩy theo, dáng vẻ đó trông thật vui tươi nhí nhảnh.
Cô mặc một bộ váy bồng bềnh, trông giống như một tiểu công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích, gương mặt trắng hồng trần đầy sự vui sướng.
Cô bé này… …chẳng lẽ lại là em gái của Trịnh Thành Tử??Những người bạn cùng phòng đứng yên suy nghĩ, giương mắt nhìn chằm chằm thỏ trắng đang nhảy chân sáo lại gần Thành Tử, mọi người đều mải ngắm nhìn kỹ gương mặt nhỏ nhắn, với đôi mắt đang cười híp lại của thỏ trắng.