"À?" Đích Hạ Phong nhìn thoáng qua Trình Thành Tử với suy nghĩ rằng Trình Thành Tử nói cậu ấy không quan tâm đến việc trả lời câu hỏi của Đích Thi Vũ. Nhưng Đích Hạ Phong vẫn muốn biết thêm được thông tin: "Này, cậu có biết Đích Thi Vũ học lớp A cạnh lớp mình chứ?"
"Ừ." Trình Thành Tử trả lời một cách yếu ớt, có lẽ là do Đích Hạ Phong đứng sang một bên và cậu cảm thấy hơi khó chịu nên sau đó quay lại và đi về phía một cửa sổ khác.
"Này Trình Thành Tử, cậu có biết rằng có rất nhiều chàng trai trong lớp A thích Đích Thi Vũ lắm không." Đích Hạ Phong tiếp tục phàn nàn Trình Thành Tử. "Cậu đúng là không mắt như mù mà. Không lẽ cậu thực thích cô bé mẫu giáo đó chứ?"
"Nếu cậu không phiền thì có thể giúp tớ làm xong việc được không? "Trình Thành Tử cau mày và quay sang nhìn Đích Hạ Phong:" Nếu cậu rảnh mà không có việc gì làm thì giúp tớ một tay đi. Cậu dọn đống rác dùm tớ nhé, để tớ làm xong nhanh mà còn về nữa."
"Không được rồi, cậu tự làm đi nhé. Tớ còn phải lau cửa sổ của tớ nữa. "Đích Hạ Phong nghe phải tự đổ rác thì cậu nhanh chóng trốn tránh lời của Trình Thành Tử.
Sau khi dọn dẹp xong, Trình Thành Tử đóng hết tất cả các cửa sổ trong lớp học và đợi cho đến khi người bạn cùng lớp cuối cùng ra về thì cậu tắt đèn và cửa trong lớp rồi vội vã chạy nhanh đến trường mẫu giáo.
Đích Hạ Phong trốn về trước khi nào mà dường như Trình Thành Tử không hề biết. Nhưng Trình Thành Tử cũng không bất ngờ gì mỗi khi Đích Hạ Phong được giao công việc lao động thì cậu ấy luôn trốn tránh.
Trình Thành Tử nhanh chóng chạy đến bãi giữ xe mà tìm chiếc xe đạp rồi chạy thật nhanh đến trường mẫu giáo của thỏ trắng.
Khi Trình Thành Tử chạy đến cổng trường mẫu giáo là lúc đồng hồ chỉ giờ phút chiều.
Ngay lúc này, tất cả các học sinh từ lớp nhỏ đến lớp lớn của trường mẫu giáo đều được người thân đón trở về nhà.
Khi Trình Thành Tử chạy qua hành lang của trường mẫu giáo, cậu thấy rằng đèn của một số phòng học đã bị đóng. Chỉ có duy nhất phòng học lớp thỏ trắng theo học được bật đèn và Trình Thành Tử không thể không chạy tăng tốc.
Trình Thành Tử vừa chạy đến trước cửa lớp học thỏ trắng thì đột nhiên cậu nghe tiếng cười lớn của thỏ trắng phát ra.
Bước chân của Trình Thành Tử đột ngột dừng lại ở cửa và cậu nhìn qua các cửa sổ bằng kính dọc hành lang hướng đi về phía lớp học.
Trình Thành Tử nhìn thấy Đích Hạ Phong đang tạo những mặt xấu để chọc cười thỏ trắng trong lớp học.
Trình Thành Tử đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ của cô bé và nhìn Đích Hạ Phong cười đùa vui vẻ.
Ngồi cách đó không xa, cô giáo chủ nhiệm của thỏ trắng cũng nhìn hai người với một nụ cười.
Trình Thành Tử đang tự hỏi về cảnh tượng trước mắt cậu… có vui không?
Trình Thành Tử cau mày khi nhìn thấy thỏ trắng đang ngồi trên ghế đẩu cười đùa vui vẻ khiến cậu khá bất ngờ.
Thỏ trắng vẫn có thể vui vẻ ngay thậm chí không có Trình Thành Tử mà vui đùa với bạn của cậu...
Trình Thành Tử đưa tay ra rồi đẩy cánh cửa lớp học vào, trong khi đó thỏ trắng đang cười và la hét thì đột nhiên quay lại khi nghe thấy chuyển động và thấy Trình Thành Tử đứng ở cửa. Thỏ trắng nhanh chóng chạy về phía Trình Thành Tử với hai chân ngắn nhỏ: "Ca ca nước cam! Sao hôm nay anh đến đón em trễ vậy?"
"Hôm nay anh có việc đột xuất nên không thể đón em sớm được." Trình Thành Tử không thể đứng vững khi thỏ trắng ôm chầm lấy người cậu và thỏ trắng bám vào người cậu rất chặt như thể cô bé muốn được Trình Thành Tử bế lên. Sau một hồi đứng vững lại thì Trình Thành Tử ngồi xổm xuống rồi đưa tay chạm vào đầu cô, thì thầm: "Anh xin lỗi thỏ trắng nhé, lần sau anh không đón thỏ trắng trễ như vậy nữa."
"Chà, lần này em sẽ tha thứ cho anh đấy." thỏ trắng nhanh chóng quay lại chiếc ghế đẩu của mình mà cầm lấy chai nước cam Fanta nằm bên cạnh lên. Rồi đưa cho Trình Thành Tử và nói: "Ca ca gió mua cho em đấy, nhưng em không uống nó đâu mà em đợi để đưa cho ca ca nước cam của em!"