"Lát nữa, cháu cứ đi theo phía cầu thang bên kia thì sẽ lên sân khấu đó, cháu thấy nó chứ?" Thầy Triệu có phần miễn cưỡng khi chỉ vào vị trí trên sân khấu và cố gắng nói thật to bởi vì âm thanh sân khấu rất lớn.
"Hmm!!" Thỏ trắng gật đầu lia lịa.
Khi thầy Triệu chuẩn bị tiếp tục nhặt thứ gì đó thì có một cô bé cầm bó hoa bước ra từ lối đi và cúi xuống đưa cho thầy: "Thầy Triệu, đây là bóa hoa của lớp thầy ạ."
"Được rồi, thầy cảm ơn em nhiều nhé!" Thầy Triệu cầm bó hoa từ cô bé rồi nở nụ cười và cảm ơn cô bé. Thầy đưa mắt quay sang thỏ trắng đang ngồi bên cạnh và chăm chú xem màn trình diễn. Nhưng thầy Triệu vẫn cảm thấy lo lắng với thỏ trắng: "Này, lát nữa cháu lên sân khấu một mình đấy, nhớ tặng đúng người mà chú đã chỉ cho cháu nhé."
Thỏ trắng quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào thầy Triệu một lúc lâu. Thỏ trắng đột nhiên nói: "Chú ơi, chú nói nhiều quá ạ?"
"..." Triệu Lão Sư sửng sốt, choáng váng, và cảm thấy như mình bị ghét bỏ... "Vậy cháu có đi không hay để chú tìm người khác?"
"Cháu đi chứ!" Thỏ trắng nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế và đi theo thầy Triệu đến cầu thang để lên sân khấu.
Thầy Triệu và thỏ trắng đứng cạnh cầu thang và tiếp tục xem màn trình diễn của lớp Trình Thành Tử cho đến khi kết thúc. Trình Thành Tử đứng dậy khỏi cây đàn piano cùng các bạn nhảy cùng cúi chào và cảm ơn tất cả khán giả đã xem màn trình diễn.
Một tràng pháo tay lớn của khán giả trong khán phòng.
"Cháu đi đi!" Thầy Triệu nhẹ nhàng đẩy vai thỏ trắng và đưa bó hoa vào tay thỏ trắng như muốn nói cô bé nhanh chóng đi lên.
Thỏ trắng cầm một bó hoa mà cao gần bằng nửa người cô và đi từ từ trên sân khấu.
Người dẫn chương trình biết rằng khi màn biểu diễn của mỗi lớp kết thúc thì thầy cô giáo chủ nhiệm sẽ sắp xếp cho các bạn học sinh khác lên sân khấu để tặng hoa nên người dẫn chương trình cố gắng kéo dài trước khi giới thiệu tiết mục của lớp khác.
Những bạn biểu diễn đứng trên sân khấu đều đứng đợi để cùng nhau nhận bó hoa của lớp mình, nhưng đột nhiên có một bó hoa tự động di chuyển trên sân khấu khiến mọi người không khỏi không chú ý..
"Này, nhìn kìa, ai là người sẽ tặng hoa cho lớp chúng ta vậy nhỉ!"
"Này, làm thế nào mà hoa lại tự di chuyển vậy được chứ?"
"Haha, hóa ra là một đứa trẻ đang cầm bó hoa của lớp mình..."
Khi thỏ trắng bước lên để tặng hoa, thì mọi người không thể không chú ý được và ai cũng đứng dậy để tận mắt xem người tặng hoa là ai.
Trong khán phòng dưới sân khấu, một tiếng cười vang lên.
Ngay cả khi các nhà lãnh đạo và hiệu trưởng ngồi ở hàng đầu tiên nhìn thấy cảnh này, họ vẫn không thể nhịn được cười.
Trình Thành Tử khẽ quay đầu, nhìn thấy thỏ trắng đang vật lộn để cầm bó hoa leo lên các bậc thang thì cặp lông mày thanh tú của cậu không thể không nhăn lại, làm thế nào mà thỏ trắng lại là người lên tặng hoa chứ?
Sau khi thỏ trắng bước lên sân khấu thì thầy Triệu vội vã tiến về phía trước và đưa tay chỉ vào cô bé mang váy màu đỏ đứng ở chính giữa như đoạn nãy mà thầy đã chỉ cho thỏ trắng.
"Này cô bé, cô bé! Cháu đi sai chỗ rồi! Phải tặng cho chị bé đứng chính giữa chứ!" Thầy Triệu nhìn thỏ trắng đang lẽn vào và đi về phía sau của những bạn nhảy, rồi nhanh chóng hét lên với thỏ trắng.
Khi thỏ trắng cầm bó hoa trong tay thì trong mắt cô chỉ có một người mà cô muốn tặng hoa mà thôi.
Thỏ trắng chạy thật nhanh đến trước mặt Trình Thành Tử, và đưa cho cậu bó hoa trong tay, vui vẻ nói: "Ca ca nước cam, bó hoa này là dành tặng cho anh!"
Trình Thành Tử liếc nhìn thầy Triệu đang bất lực đứng dưới sân khấu và mỉm cười với thỏ trắng:
"Cảm ơn thỏ trắng nhiều nhé."