Sau khi nghe lời phàn nàn của con gái mình, Trình Chi Ngôn nheo mắt một chút, rồi đưa tay vuốt nhẹ mặt thỏ trắng và không thể không mỉm cười.
Đích Mụ Mụ đi phía sau bước vào trong thì thấy con gái mình hôm nay khác mọi ngày liền hỏi: "Thỏ trắng hình như hôm nay con đánh phấn phải không?"
"Dạ đúng rồi, con có đánh phấn ạ." Thỏ trắng tự hào nhìn mẹ và nói: "Chính dì Chu đã đánh giúp con đó."
"Mà con còn đánh son đỏ ở môi nữa phải không." Mẹ thỏ trắng mỉm cười hỏi.
"Dạ vâng." Thỏ trắng gật đầu lần nữa.
"Con gái của bố hôm nay thật xinh đẹp." Trình Chi Ngôn mỉm cười và bế thỏ trắng ngồi lên vai mình rồi thì thầm với thỏ trắng: "Nào, giờ chúng ta cùng về nhà nhé."
Thỏ trắng không thể không cười khúc khích.
Sau ngày sau khi bố thỏ trắng quay trở về nhà, thì Trịnh Thành Tử có thể thoải mái ngồi ở bàn và đọc sách mà không bị quấy rầy.
Mặc dù, đúng là không gian quanh yên tĩnh đến lạ nhưng Trịnh Thành Tử lại cảm thấy có cái gì đó mà không giống như thường ngày diễn ra với cậu trong suốt thời gian vừa rồi.
Trịnh Thành Tử luôn cảm thấy... dường như đang thiếu thứ gì đó...
Trịnh Thành Tử cầm trên tay một cây bút chì rồi cứ quay tròn cây bút trên bàn tay của mình, tay còn lại cậu dùng để chống cằm, mắt thì nhìn vào những cuốn sách trên bàn, nhưng Trịnh Thành Tử không tài nào có thể tập trung vào việc đọc sách được. Trong đầu bây giờ xuất hiện những câu hỏi dường như chưa bao giờ xuất phát từ tâm trí của cậu.
Có chuyện gì đang xảy ra với Trịnh Thành Tử?
Trịnh Thành Tử hướng đầu lên trời rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những chú bồ câu đang đứng trên những sợi dây điện.
"À..." Trịnh Thành Tử ngắm những chú chim bồ câu nhưng trong đầu cậu bây giờ không có bất cứ suy nghĩ nào về những chú bồ câu cả..
Có vẻ như... không gian này quá yên tĩnh...
Kể từ khi bố của thỏ trắng trở về thì căn phòng của Trịnh Thành Tử dường như đã yên tĩnh trong một thời gian dài.
Trịnh Thành Tử cũng tự cảm nhận được rằng có lẽ không gian này yên tĩnh đến vậy đều thiếu một người, một cô bé nhỏ nhắn mà hằng ngày vẫn réo cậu với cái tên ca ca nước cam, ca ca nước cam,...
Căn phòng này bỗng trở nên yên tĩnh.
Bỗng xuất hiện có tiếng gõ cửa.
"Thỏ trắng ư?" Trịnh Thành Tử đứng dậy rồi nhanh chóng đi ra cửa và mở cửa.m
"Này con trai, con đã làm hết bài tập về nhà chưa vậy?" Chu A Di mỉm cười và đứng ở cửa phòng, nhìn khuôn mặt đầy thất vọng của con trai mình, không thể không nói một cách lạ lùng: "Sao vậy?
Trông chờ ai đến chơi cùng hả? "
"Không có gì cả ạ..." Trịnh Thành Tử mới nhận ra rằng tiếng gõ cửa hóa ra là mẹ cậu gọi, cậu cũng cảm thấy hơi thất vọng.
Trịnh Thành Tử im lặng rồi quay lại bàn học của mình, cầm chiếc bút chì lên và tiếp tục đọc cuốn sách đang nằm trên bàn.
"Tối nay, mẹ thỏ trắng mời cả nhà chúng ta sang nhà dì ấy ăn cơm. Con coi tranh thủ hoàn thành bài tập về nhà, rồi tắm rửa thay áo quần thật đẹp đi." Chu A Di dựa vào cửa và dặn con trai mình thật cẩn thận. Thấy gương mặt của Trịnh Thành Tử bần thần ra, dì Chu không thể nào không đoán được, nhưng cô vẫn hỏi con trai mình: "Có phải mấy ngày nay thỏ trắng không qua chơi với con nên con nhớ con bé phải không?"
Trịnh Thành Tử nghe câu hỏi của mẹ khiến cậu bất ngờ, nhưng cậu vẫn thể hiện sự thờ ơ: "Thì ai chẳng nhớ thỏ trắng chứ, con thì lại vui vì thỏ trắng đã ở nhà mình trong một thời gian dài, bây giờ cô ấy ở bên đó rồi sẽ không làm phiền nhà mình nữa. "
"À..." Chu A Di quay mặt lại rồi thì thầm khi cô chuẩn bị xuống lầu: "Con trai, đàn ông ai cũng muốn che giấu cảm xúc của mình trong khi rất thích người ta. Ban đầu thì vậy chứ, sau này rồi tìm cách tán con gái người ta..."
"..." Sau khi nghe câu nói của dì Chu, Trịnh Thành Tử im lặng một lúc rồi giọng nói bị bóp nghẹt: "Mẹ vừa nói gì vậy?"
"Không có gì cả." Chu A Di vừa vẫy tay chào con trai mình vừa mỉm cười rồi đi xuống cầu thang.