"Tôi vẫn không muốn điều đó..." Mẹ Thỏ Trắng lắc đầu và thút thít: "Thật buồn khi ở nhà, nhưng không bận rộn khi bạn học cùng lớp. Có lẽ bạn đang bận và quên nó..."
"Ôi..." Mẹ Trịnh Thành Tử thở dài và không biết phải nói gì.
Trong phòng ngủ, Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng đang ngủ say trong vòng tay mình và cuối cùng không thể không thở phào nhẹ nhõm.
Hàng mi dài của thỏ trắng vẫn còn đọng những giọt nước mắt nhỏ xíu, chiếc mũi nhỏ thì đỏ ửng lên, và cái miệng nhỏ hồng hào khẽ mở trong khi đang ngủ say.
Mặc dù thỏ trắng đã khóc rất nhiều, nhưng cô bé vẫn dễ đi vào giấc ngủ.
Trịnh Thành Tử chưa bao giờ cảm thấy chán chường đến như vậy, như khi thấy đôi mắt của thỏ trắng đang ngủ yên tĩnh thì cậu cảm thấy phần nào tốt hơn.
Trịnh Thành Tử cẩn thận đặt thỏ trắng quay trở lại giường,rồi đắp nhẹ lên người cô một chiếc chăn mỏng, rồi cúi đầu vuốt nhẹ trên má hồng hào của thỏ trắng.
Có thể sẽ có rất ít người chưa bao giờ phải đối mặt với một điều đau khổ như vậy trong cuộc sống.
Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng một lúc lâu rồi đi ra khỏi giường, ngồi xuống bàn và mở cuốn nhật ký của cậu hằng ngày viết.
Trịnh Thành Tử cầm một cây bút máy trên tay rồi nhìn chằm chằm vào cuốn nhật ký một lúc lâu, và cuối cùng chậm rãi viết một đoạn:
"Một số người đã nói rằng nếu như chúa đóng một cánh cửa nào đó của bạn thì chắc chắn sẽ mở một cánh cửa khác cho bạn.
Thỏ trắng, anh hy vọng rằng anh có thể là một điểm tựa cho em để em dựa vào trong thời gian khó khăn sắp tới..."
Sau khi viết xong đoạn văn này, Trịnh Thành Tử nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, sau đó cậu nhẹ nhàng đóng cuốn nhật ký lại và tắt đèn học đi.
Năm , tổng cộng tỉnh, thành phố và khu tự trị bị lũ lụt và nhiều khu vực khác cũng bị ảnh hưởng.
triệu hecta diện tích bị thiệt hại.
triệu hecta đất hoa màu bị ảnh hưởng.
Dân số nước ta khoảng , tỷ trong đó có khoảng người chết và ngôi nhà bị sập và thiệt hại kinh tế trực tiếp lên tới nghìn nhân dân tệ.
Trong tai nạn lũ lụt này, hàng ngàn gia đình mất người thân và gia đình thỏ trắng là một trong số đó.
Thời gian đủ dài và đủ lâu thì có thể chữa lành tất cả nỗi đau nhưng những quá khứ buồn bã có thể rất khó vơi đi trong lòng người được.
Những ngày mưa lạnh năm ấy, trong đầu thỏ trắng chỉ có những ký ức về những ngày mưa tầm tã và cô bé không có quá nhiều ký ức đau đớn gì.
Ngay cả sau nhiều năm kể từ ngày bão lụt đó, khi thỏ trắng nhớ lại sự kiện năm ấy thì thỏ trắng phải cảm ơn Trịnh Thành Tử. Nếu như cậu không tìm cách nói nhẹ nhàng thì giờ có lẽ thỏ trắng không thoải mái được vậy.
Qua những đêm gió lạnh vào mùa hè rồi mùa thu và mùa đông. Trong nháy mắt, thỏ trắng đã lên học lớp lớn, còn Trịnh Thành Tử bước sang lớp sáu.
Lớp lớn mà thỏ trắng theo học đều toàn là những đứa trẻ có gia đình nằm trong tầng lớp trung lưu nên tụi nhỏ đã có những đánh giá riêng về vẻ đẹp và sự xấu xí, và thỏ trắng được chọn làm hoa khôi của lớp chúng với vẻ ngoài xinh xắn.
Do đó, mỗi ngày khi đi học mẫu giáo về sẽ luôn có một đám bé trai vây quanh thỏ trắng, đòi về nhà thỏ trắng để chơi cùng thỏ trắng.
Lúc này, Trịnh Thành Tử nhìn những đứa trẻ cứ vây quanh thỏ trắng thì cậu khá im lặng và không nói gì. Cậu chỉ bước tới và nắm lấy tay thỏ trắng rồi đưa cô ra khỏi đám bạn ấy.
"Ca ca nước cam! Ca ca đến rồi!" Thỏ trắng nhìn thấy Trịnh Thành Tử liền mỉm cười như một bông hoa đang nở.
"Ừ." Trịnh Thành Tử chạy xe đạp tới gần thỏ trắng thì thấy đi cùng với thỏ trắng là một nhóm bạn nhỏ.
"Ca ca nước cam, em có thể mời các bạn cùng lớp về nhà chơi không?"