Trên tầng cao nhất của tòa nhà bằng kính cao lớn khổng lồ là một người con trai trong bộ vest đen lịch lãm. Đúng kiểu soái ca như trong những bộ phim điện ảnh hay trong những cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, người ấy vừa giỏi vừa đẹp trai, là người trong mộng của biết bao người con gái.
Không khí trầm lắng, người con trai ấy đã đứng im ngắm nhìn cái thành phố xinh đẹp này gần một tiếng trời rồi. Người ấy đang nghĩ gì? Chẳng ai đoán được cả. Khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, người ấy che dấu nỗi niềm trong lòng.
Chiều qua, người ấy bỗng có hứng thú đi dạo trong trung tâm thương mại. Nhưng hãy xem cậu đã gặp ai? Một cô gái, quen thuộc! Dù chỉ nhìn góc nghiêng, cậu ngàn lần vẫn thấy quen! Dù đã lâu lắm rồi, cậu vẫn chắc chắn cô gái đó là người ấy!
Đi lướt qua rồi đứng lại sau bức tường khuất, cậu chăm chú nhìn cô ấy mà không rời mắt. Mọi giác quan và con tim của cậu, tất cả đều đang chắc chắn điều cậu nghi ngờ kia là đúng. Chỉ tới khi nhìn thấy Thanh Huyền từ quán thịt nướng bước ra đập vai cô gái ấy, cậu mới sững sờ chết chôn chân tại chỗ. Bực mình, hối hận, hứng khởi, hạnh phúc,.. cậu không rõ chính xác mình đang có loại cảm xúc gì, thế nhưng chắc chắn một loại cảm xúc mà cậu cảm nhận rõ hơn tất cả: là sung sướng!
- Hải Long! - Cậu cất tiếng gọi.
Người con trai dáng vẻ ung dung tự tại nằm trên ghế, vừa lướt điện thoại xem tin tức, vừa với tay lấy bánh cho vào miệng nghe thấy Minh Vũ gọi liền "Hử?" một tiếng.
- Mày vẫn còn liên lạc với Thanh Huyền chứ?
- Gớm, tự nhiên quan tâm thế? - Hải Long ngạc nhiên, đớp thêm miếng bánh mà trả lời - Liên lạc thường xuyên luôn ý chứ! Mà hỏi làm gì?
- Cô ấy có nói gì với mày về Tiêu Mỹ không?
Hải Long bỗng im bặt sau câu nói của Minh Vũ. Cậu cũng muốn biết Tiêu Mỹ hiện giờ như thế nào, sống có tốt không, có còn trẻ con như trước không hay đã đĩnh đạc trưởng thành lên rồi, có còn gầy như trước không hay đã béo tốt lên chút ít rồi,... cậu muốn biết nhiều lắm đấy chứ. Gần chục năm qua bặt âm vô tín, cậu đường đường là bạn thân - một thằng bạn thân khác giới, thân có kém gì Thanh Huyền đâu - ấy vậy mà cũng chẳng biết tin tức gì của Tiêu Mỹ cả. Thanh Huyền chắc chắn biết, nhưng Hải Long đã gặng hỏi suốt năm trời mà cô vẫn không chịu nói gì về Tiêu Mỹ, rốt cuộc cũng bỏ cuộc không hỏi nữa, đành gửi gắm vào tương lai niềm hy vọng nhất định có ngày sẽ gặp lại Tiêu Mỹ. Vấn đề là... sao bỗng dưng Minh Vũ lại muốn biết?
- Minh Vũ, tới bây giờ mày mới hỏi về Tiêu Mỹ, không phải đã quá muộn rồi sao???
Hải Long chua cay nói. Cậu biết rõ hồi trước Tiêu Mỹ đã thích Minh Vũ như thế nào, thích tới mức thành yêu, vì yêu mà nhiều lần đau khổ muốn dứt bỏ cái tình cảm tự mình cho là ngu ngốc nhưng vẫn không tài nào dứt được. Cậu và Thanh Huyền hồi đó đã sầu não ra sao khi thấy Tiêu Mỹ buồn bã vô cùng, khi nghe Tiêu Mỹ kể lể và hơn nữa là chứng kiến Tiêu Mỹ khóc. Tiêu Mỹ vốn nhạy cảm, lại mau rơi nước mắt, trước một bộ phim hoạt hình cảm động cũng có thể bật khóc được, thì lý nào những chuyện đau lòng của chính mình lại không khóc? Hải Long là bạn thân Minh Vũ, chuyện tình cảm là của riêng từng người, cậu cũng chẳng thể bắt Minh Vũ yêu lại Tiêu Mỹ, nhưng vẫn luôn thầm trách sao Minh Vũ quá vô tình không chịu tinh ý mà để ý...
- Làm ơn...
Hải Long sững người, Minh Vũ kia là đang cầu xin cậu?
- Minh Vũ, sau khi mất liên lạc với Tiêu Mỹ, dù hỏi Thanh Huyền nhiều lần lắm rồi, nhưng câu trả lời tao nhận được luôn chỉ là "Xin lỗi, tao không thể nói cho mày được!" mà thôi!
Minh Vũ im lặng, không gian lại trở lại cái dáng vẻ im ắng của nó. Chẳng ai nói với ai câu nào, họ đều đang có những muộn phiền trong lòng, nhưng những muộn phiền ấy đều có điểm chung: chúng hướng tới người con gái tên Tiêu Mỹ.
- Tao ra ngoài tý.
Hải Long là người lên tiếng phá tan cái không gian im ắng kia. Minh Vũ không nói, chỉ gật đầu.
Phóng xe trên đường, Hải Long lòng đầy thắc mắc. Sau bao nhiều năm, tại sao bất chợt bây giờ Minh Vũ cất tiếng hỏi về Tiêu Mỹ? Rồi như chợt giật mình nhận ra điều gì đó, Hải Long vội bẻ bánh lái, hướng thẳng tới nhà Thanh Huyền.
.......................................................................................................
Rất nhanh sau đó, xe của Hải Long đã đỗ trước cửa nhà Thanh Huyền. Cậu bước xuống, rồi nhanh chóng chạy thẳng vào bên trong. Tay vừa xoay nắm đấm cửa cũng là lúc Thanh Huyền mở cửa đi ra.
- Hải Long?? - Thanh Huyền đầy ngạc nhiên, sau cũng bình tĩnh lại - Tự nhiên mày tới đây làm cái gì? Không phải hôm nay là ngày đi làm sao?
- Tao thì nghỉ lúc nào chả được. Thế chẳng phải hôm nay mày cũng phải đi làm ư? Ở nhà làm cái gì?
Hải Long nhếch miệng, rồi thản nhiên đi vào nhà trước con mắt trợn tròn của Thanh Huyền.
- Này, tự nhiên xông vào nhà tao, mày bị điên à???
- Thế mày trả lời tại sao hôm nay mày lại ở nhà đi? Mày ốm à? Hay công ty mày cho nghỉ? - Hải Long gắt lên.
- Tao...
Thanh Huyền nhất thời không biết nói gì, chỉ ngập ngùng ngắc ngứ trước câu hỏi mang theo đầy phẫn nộ của Hải Long.
Rồi bất chợt, một tiếng nói vang lên phá tan cái không khí căng thẳng giữa hai người:
- Thanh Huyền, mày hét cái gì mà to thế???
Từ trên cầu thang, Tiêu Mỹ mang theo bộ mặt khó chịu đi xuống. Nhưng rồi nhìn nét mặt Thanh Huyền bỗng chốc biến dạng trở nên méo xệch, Tiêu Mỹ mới giật mình để ý tới người con trai đang đứng giữa nhà.
- Hải Long??? - Lần này thì là Tiêu Mỹ đầy giật mình la lên.
Hải Long chẳng nói chẳng rành, ngồi xuống ghế sofa, khuôn mặt lạnh như tiền, sát khí tỏa ra nghi ngút. Cậu ta đang thực sự tức giận!
Tiêu Mỹ vội chạy xuống, Thanh Huyền cũng vội chạy vào, cả hai cùng ngồi xuống cạnh Hải Long, giọng ngọt ngào an ủi:
- Hải Long, đẹp trai lên phết rồi đấy! Thế có người yêu chưa?
- Hahaha, mày nói gì vậy Tiêu Mỹ, tên này làm sao mà có người yêu được cơ chứ!
- Thanh Huyền, vẻ đẹp này không đùa được đâu, chắc chắn có hàng đống cô theo nhưng mà không thèm thôi. Này Hải Long, bởi vì lòng mày đã có bóng hồng "xênh đệp tụt truần" rồi nhể!
- Ây ây ai thế, nói coi, sao tao không biết vụ này?
-....
Hải Long khuôn mặt đã rất nhẫn nhịn, cuối cùng không chịu được nữa, liền gắt lên:
- Chúng mày im hết!!!
Lời nói có sức ảnh hưởng, Tiêu Mỹ và Thanh Huyền lập tức nín thinh. Hải Long thở một hơi thật dài như kiềm chế cơn nóng giận xuống, tiếp:
- Thanh Huyền, tại sao mày không nói cho tao biết chuyện gì về Tiêu Mỹ? Rõ ràng mày vẫn còn liên lạc với nó, thậm chí bây giờ chúng mày còn sống cùng nhau, mày cũng không có ý định nói với tao??? Nếu hôm nay tao không xông vào bất chợt, thì mày còn giấu tao tới tận bao giờ??? Tới khi tao già tao chết mày mới nói hay sao???
Thanh Huyền im lặng không nói. Hải Long thực sự đang rất tức giận, từng lời từng chữ nói ra đều là quát tháo cô, bởi vậy mà lòng cô bỗng nhói lên - cảm giác này đau thật đấy...
- Hải Long, muốn mắng muốn chửi thì xả lên tao, Thanh Huyền không phải không muốn nói cho mày, mà chính tao bắt nó phải giữ im lặng!
Tiêu Mỹ chạy lại lên phía trước Thanh Huyền, lớn tiếng nói. Đúng, năm trước là cô đã bắt Thanh Huyền tuyệt đối không được tiết lộ bất cứ thứ gì về cô nữa, thậm chí cả Hải Long nửa chữ cũng không được nói ra, vậy nên người phải nhận sự tức giận bây giờ của cậu phải là cô mới đúng!
- Tại sao mày làm thế???
Hải Long lặng người. Cậu không hiểu, nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi!
Tiêu Mỹ trầm ngâm giây lát, sau cùng cũng quyết định nói hết lý do của mình cho Hải Long...
Họ nói chuyện với nhau hơn tiếng đồng hồ...
- Tiêu Mỹ, vậy mày thực sự muốn không bao giờ gặp lại cậu ta à? - Hải Long đang vô cùng nghiêm túc, cậu muốn biết chắc chắn về quyết định mà Tiêu Mỹ đã lựa chọn.
Tiêu Mỹ gật đầu chắc nịch.
- Được, tao giúp mày, tuyệt đối sẽ không nói gì. Nhưng... mày nợ tao một bữa đi ăn, một bữa đi chơi đấy. Bao năm rồi mới gặp lại, cuối tuần này mình đi quẩy thỏa thích đi!
- Yê, tuyệt vời! Hôm ấy chắc sẽ vui lắm! - Thanh Huyền sướng rơn mà la lên.
- Tao không nói sẽ rủ mày đi cùng!
Hải Long nhăn mặt rồi vẫy tay chào Tiêu Mỹ, sau đó ra về.
- What đờ...???? Nó dỗi tao đấy à??? Rõ ràng nguyên nhân là mày cơ mà???
Thanh Huyền nhíu mày, chân giậm thình thịch xuống nền nhà tỏ vẻ bất mãn.
- Hô hô, mày đi mà hỏi nó.
Tiêu Mỹ lạnh lùng buông một câu rồi bỏ lên trên nhà, để lại Thanh Huyền với cục tức khó trôi trong lòng.