Chuyện xảy ra bên vườn thưởng mai không ảnh hưởng chút gì tới thế cục đại sự.
Cho dù là bão tối ngợp trời của hậu viện, đối với chính điện cũng chỉ là trò đùa cỏn con không đáng bàn tới.
Thoáng chốc thưởng mai cũng đi đến hồi kết, Dung Nhi Vân đem theo Dung Châu Ngạn rời nơi ồn ào kia mà quay về bên Lã Diên Mục đang yên vị thưởng thức bữa tiệc chính.
Nơi đây mới là nơi thực sự để phô trương thanh danh công đức, cũng là nơi chiến trận trong lời nói có mức sat thương tuỳ ý xuất hiện.
Vừa thấy nàng, Lã Diên Mục đã nhàn nhã:
“Nghe nói Vương Phi bị người ta khi dễ?”
Nàng là con gái quan Tam phẩm, bị người ta khi dễ cũng là chuyện thường thấy, không có gì mới lạ.
“Để Vương Gia bận tâm rồi! Xử lý chút chuyện ở hậu viện là chuyện ta có thể định đoạt được.
Lại thêm Tuyết Mai Phu Nhân cũng giúp đỡ không ít, không thể nói bị khi dễ.”
“Vậy sao? Ta lại lo lắng thừa rồi nhỉ?”
Nói đoạn, Lã Diên Mục quay sang một góc rất xa.
Cái nơi mà nếu không để ý kỹ cũng không cách nào thấy được mấy đầu nhấp nhô nơi đấy có tồn tại là quan viên.
“Nhị tiểu thư Ngô Phủ đúng là có phúc! Được đích thân viết sách cho Vương Phi ta xem.
Nói ra nàng ta cũng phải cố gắng thật nhiều, đừng để phụ kỳ vọng.”
“Hạ quan lo sợ!”
Lã Diên Mục nhếch miệng cười không để ý tiếp.
Ngô đại học sĩ?
Lại là người thế nào? Một quan viên tam phẩm nếu không phải ngày xưa được nhắc tới là kẻ thường xuyên mài mực giúp Thánh Thượng hiện tại thì đến giờ ai biết ông ta là người xó xỉnh nào? Đừng nói ông ta có thể gây nên chút sóng gió gì đó, đến cả việc giữ cái mũ trên đầu sau chuyện này còn khó khăn như đi trên tảng đinh lớn.
Đại điện truyền vũ ca xuất hiện.
Hoà theo điệu nhạc réo rắt theo từng bước chân.
Tiếng đệm đàn, tiếng ca vũ, tiếng cười nói thậm chí cả tiếng người nín lặng lắng nghe từng âm thanh thay đổi của thân người uyển chuyển.
Từng âm tấu theo nốt nhạc thăng, người ca vũ tiến lên đại điện một bước lớn, vải lụa trong tay bung xõa phảng phất hương vị dễ chịu nhưng người thấy không khỏi xuyến xao.
“Hay!”
“Hay!”
Tiếng tán dương không ngớt, tiếng vỗ tay cũng không thay đổi.
“Kim Thiết Vương không thích điệu múa mà bổn cung chuẩn bị sao?”
Dung Nhi Vân mải chăm chú vào màn biểu diễn cũng không để ý tới người bên cạnh.
Bây giờ nghe thấy câu nói đấy mới giật mình nhìn về Lã Diên Mục.
Hắn không ngẩng đầu, cũng không cúi đầu hoàn toàn.
Là tư thế bình thường nhìn về phía trước không quan tâm chuyện xảy ra trước mắt, chỉ ôm duy nhất mối bận tâm trong lòng.
Ánh mắt bỏ mặc tất cả, gương mặt cũng không thay đổi trạng thái cho dù những nam nhân nơi đây toàn bộ một lượt đã lau miệng tới mấy lần.
Lã Diên Mục xoay xoay ly rượu không trong tay:
“Không có hứng thú.
Xin Tuyết Mai Phu Nhân không cần bận tâm.”
“Vậy ngươi có hứng thú với điều gì? Ta tổ chức buổi thưởng mai này cũng là muốn mọi người sát gần bên nhau, mọi người đều vui vẻ thì Hoàng Thượng mới vui.
Nếu như Ngài không vui, ta đâu thể cứ vậy mà gương mắt bỏ qua?”
“Ta không thích ồn ào.”
“Nhưng…”
Buổi tiệc nào không ồn ào cơ chứ?
Tuyết Mai Phu Nhân nghiến răng không trả lời.
Ban đầu không có định mời tên mặt sát thủ này tới làm khách vì phải nhìn mặt hắn.
Nhưng lời mời duy nhất hướng đến Dung Nhi Vân cũng cần qua tên này.
Bà ta nghiến răng nắm chặt bàn tay không hiện ra bộ mặt tức giận:
“Vừa hay, trong buổi thưởng mai này ta cũng muốn mừng công lao của Phó tướng quân trên chiến trường.
Ta có mời một số binh sĩ trong đội Cấm vệ quân…”
“Không cần!”
Toàn triều thần hiện tại câm nín, một ánh mắt cử chỉ cũng không dám tuỳ tiện thể hiện.
Đại điện rộng lớn đã không còn không khí náo nhiệt vui tươi cũng không còn tiếng đàn cả sải bước, không gian ngột ngạt đến mức chỉ cần phát tiếng động nhỏ cũng đủ phát hiện vị trí.
Dung Nhi Vân ngồi bên cạnh liền đứng dậy hành lễ hoá giải:
“Bẩm Nương Nương! Người đừng hiểu lầm Vương Gia! Vương gia là người cầm binh từ nhỏ, ăn nói khô khốc khó biểu đạt suy nghĩ khiến Người chê cười.”
“Vậy Kim Thiết vương phi có thể nói ta nghe tại sao hay không?”
“Kim Thiết Vương là Phó Tướng của Đại Mãn, dưới trướng là vạn quân binh tinh nhuệ một lòng bảo vệ lãnh thổ Đại Mãn ta.
Đối với Vương Gia, đất trời từng là nhà, chiến trường nhuốm máu chính là sân khấu tốt nhất biểu diễn tài nghệ dụng binh, hiển nhiên những tướng sĩ với đao thương là một ca vũ phải tồn tại trên chiến trường ấy mới có thể phô diễn tài nghệ.”
“Vậy ý Vương Phi là ta không đủ chu đáo suy nghĩ như vậy?”
“Thần thiếp không dám!”
Tuyết Mai Phu Nhân nâng lên ly rượu trong tay, gương mặt cố ép lấy nụ cười méo mó:
“Kim Thiết Vương! Là ta sơ ý! Ly rượu này ta xin kính ngài chuộc tội.”
Lã Diên Mục không phản ứng cũng chán ghét hướng ly rượu không trong tay về trước điện.
Người như hắn có ai dám bắt bẻ?
Ly rượu trong tay không hề tồn tại thứ gì nhưng mấy người xuất hiện muốn phân bua?
Ánh mắt sắc lạnh muốn giết người.
Thân hình khí thế áp bức quần hùng.
Gương mặt tối tăm của phán quan đến từ địa ngục mang theo hành lệnh bất cứ khi nào cũng tuỳ ý tàn nhẫn giết người.
Có người nói, một nửa gương mặt sau chiếc mặt nạ huyền điểu kia của hắn chính là dấu ấn cho việc hành động quá mức tàn bạo mới bị trừng phạt.
Có người nói, hắn đeo mặt nạ chính để mỗi khi vung xuống một đạo kiếm, máu tươi ghê tởm sẽ không chạm vào da thịt.
Có người lại nói, hắn đeo mặt nạ chẳng qua muốn nhắc nhở Hoàng Đế: ngôi vị của Người chính là do một tay ta tạo thành, bất cứ khi nào ta muốn đều có thể lấy lại.
Đó chính là nguyên nhân Hoàng Đế kiêng dè hắn cũng áp bức hắn phải quay lại Hoàng Thành này.
“Á!”
Còn đang mải suy nghĩ, một nô tỳ bưng rượu bất cẩn bị ngã hất nguyên khay lớn lên váy sau của Dung Nhi Vân.
“Nô tỳ có lỗi! Xin Vương Phi tha mạng! Nô tỳ không cố ý! Xin Vương Phi tha mạng!”
Trên đại điện là mảnh đất bằng, lại nói nơi nàng ngồi ngay gần chính điện hướng lên, chút nhấp nhô cũng không tồn tại chứ không thể nói đến là vũng gà hố trâu để dễ dàng bất cẩn ngã xuống.
Nàng nhìn về hướng xa, một ánh mắt vội vàng quay lén bên khác:
__Cuối cùng thứ đặc sắc duy nhất trong buổi thưởng mai này cũng tới.
Ta còn tưởng phải chờ đợi thêm lúc nữa nhưng nhanh chóng như vậy để hồi phủ sớm cũng không phải không hay.
“Không có chuyện gì đâu! Ngươi đứng lên đưa ta đi xử lý chỗ y phục này là được.”
Nói đoạn, nàng tiến sát bên Lã Sử Hoành:
“Vương Gia! Vương Phi của ngài là người mỏng manh yếu đuối lại dễ tổn thương.
Mong ngài bảo vệ cho Vương Phi này thật tốt.”.