Lã Diên Mục mang theo Dung Nhi Vân ngoan ngoãn trong lồ ng ngực cùng Dung Nguyên Thuần đến Dược Điện:
“Tiểu Di Tử! Ta đem ngươi đến đây là được rồi chứ?”
Dung Nguyên Thuần sắc mặt chưa từng có lại huyết sắc, sau khi nghe thấy câu nói này từ Lã Diên Mục lại không thêm nửa phần cảm thán mà rất nhanh thất thần:
“Tỷ Phu! Nhưng ta chỉ là…”
Nàng có biết bên trong này như thế nào?
Nàng còn chưa từng biết trong Hoàng Thành có nơi như vậy.
“Tiểu Di Tử! Cô không có khả năng kiềm chế giận dữ, cũng không có thời gian nói chuyện qua lại an ủi khích lệ ngươi.
Oan ức của ngươi tỷ tỷ ngươi đã thay ngươi làm chủ.
Còn bản thân ngươi Cô chỉ đem người tới đây không rảnh tiếp.”
Nói đoạn Lã Diên Mục bồng Dung Nhi Vân trong lòng nhanh chóng rời đi.
Nàng thực rất nhỏ.
Chỉ tuổi, thân thể không lớn, hoàn toàn nhẹ bẫng, thậm chí hắn dùng một tay cũng có thể nhấc bổng nàng lên.
Nhưng giờ phút này, khi nàng cuộn tròn trong lòng tay của hắn, hơi thở từng nhịp phả vào thân thể nóng rát của hắn yên bình chìm vào giấc ngủ lại bỗng thấy nặng tới lạ.
Nàng không cùng huyết thống với hắn, không có chung chí hướng với hắn, cũng không hề vào sinh ra tử sống chết trên chiến trường nhưng lại khiến hắn cảm thấy thật yên bình mỗi khi bên cạnh.
Nàng nói nàng vì Dung Phủ mới lấy hắn.
Nhưng mỗi chuyện xảy ra xung quanh Dung Phủ đều chưa từng nhờ cậy tới hắn.
Nàng dường như nhìn thấu hắn, một chuyện lại một chuyện chỉ cần hắn nói một lời sẽ không ngần ngại chấp nhận.
Nữ nhân như vậy rốt cuộc trong đầu có những gì?
“Châu Ngạn! Mang thêm chăn tới cho Vương Phi!”
Lã Diên Mục một tay bồng nàng lên xe ngựa, một tay đắp chăn lại đem nàng thực cuộn trong lòng.
“Vương Gia! Vương Phi đã căn dặn nô tỳ phải đem theo Ngô nhị tiểu thư.
Bây giờ lên làm thế nào?”
“Nàng ta lại thu về một người?”
Không phải tình báo hôm trước mới nói cùng hắn, Dung Nhi Vân thu về một đám thương nhân trong tay.
Hôm nay lại ở yến tiệc Hoàng Cung thu về một nữ nhân?
Dung Nhi Vân nàng có sở thích thu người?
Lã Diên Mục nựng khuôn mặt tròn muốn búng ra sữa của nàng mà thở dài chấp nhận:
“Kêu một xe ngựa khác đưa nàng ta đến Dung Phủ trước.
Sau khi Vương Phi khỏe lại sẽ đến Dung Phủ nhận người.”
“Như vậy…”
“Đoạn Vương Phủ từ khi nào xuất hiện nữ nhân?”
Dung Châu Ngạn nhất thời á khẩu.
Vậy Vương Phi của nàng, Phú Nga tỷ tỷ cùng nàng là gì? Nam nhân sao?
Dung Nguyên Thuần tiến vào Dược Điện.
Cánh cửa lớn vừa mở ra mùi thuốc nồng đã lập tức xộc thẳng sống mũi.
Người người bận rộn, khắp nơi cung nhân mang thuốc trên tay chạy ra chạy vào không ngừng nghỉ, thậm chí đến cả có người lạ xuất hiện cũng không có ai phát giác.
Dung Nguyên Thuần lấy hết khả năng của mình vừa đi được mấy bước, trước mặt liền xuất hiện một lão đầu với thái độ kính cẩn:
“Vị cô nương này có phải là Dung Nhị tiểu thư?”
Dung Nguyên Thuần gật đầu nhanh chóng:
“Phải! Là ta!”
Người trước mặt thái độ vốn đã tốt, nay lại càng thêm nhiệt tình hơn hẳn:
“Dung Nhị tiểu thư! Chúng ta đã chờ người lâu rồi.
Tiểu thư mau vào đây, ta đích thân bắt mạch cho người.”
Vừa nói, nàng liền bị kéo tới một gian phòng khác, xung quanh không nồng mùi dược mà vô cùng thanh tịnh.
Mùi trầm nâu nóng ấm vừa phải khiến cơ thể dễ chịu không ít.
Lão dược sư bắt mạch cho nàng, vừa hay cung kính cẩn trọng:
“Dung nhị tiểu thư! Người đây là hoảng sợ tột cùng mới khiến thân thể xảy ra phản ứng.
Cảm giác không còn sức lực, thần trí cũng mệt mỏi.
Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, cẩn thận tĩnh dưỡng cùng thêm chút bồi bổ cơ thể sẽ rất nhanh khỏe lại.”
Nói như vậy bênh của nàng không có gì đáng ngại.
Chỉ là hoảng sợ.
Cơ bản nàng trước nay cũng rất tốt rồi.
Chỉ vì quay về Dung phủ lại trong thời gian ngắn xảy ra nhiều biến cố mới nhất thời khiến thần sắc trắng bệch muốn doạ người.
“DƯỢC SƯ CÁC NGƯỜI ĐI Đ U HẾT RỒI? CHÚNG TA ĐẾN Đ Y TỪ BAO GIỜ CÒN KHÔNG CHỊU KHÁM BỆNH?”
Tiếng vọng rất lớn từ gian bên cạnh truyền sang, Dung Nguyên Thuần vì thế mà siết tay giật mình, gương mặt lại thêm một phần trắng bệch.
Lão dược sư trước mặt không biết như thế nào liền thay đổi thái độ, một thân lao thẳng ra ngoài.
“Ngươi hét cái gì chứ? Còn không thấy ta bận sao?”
“NGƯƠI BẬN CÁI GÌ? THẦY THUỐC KHÔNG CỨU NGƯỜI MÀ BẬN ĐI LẤY LÒNG SAO? THẤY CHẾT KHÔNG CỨU MÀ KÊU BẬN?”
Lão dược sư bị người ta đả kích thành như vậy liền tức giận tối sầm mặt:
“Điện Hạ! Người là Hoàng thân quốc thích thì cảm thấy bản thân có thể ăn nói tùy hứng được sao? Ngươi nói ta lấy lòng người? Ngươi cảm thấy ta cần phải lấy lòng ai trong bây giờ? Ngươi không tự có khả năng khiến người khác kính nể liền cảm thấy ta nhỏ nhẹn sao?”
Người lớn tiếng khi nãy tức giận, một quyền nắm chặt thiếu chút suy nghĩ không thiếu đáo mà hạ xuống.
“Diễn Xương! Đây là Hoàng Cung!”
Nam nhân bệnh tật yếu ớt chống trên tay thành cửa khó nhọc bước ra một lời liền ngăn cản.
Lão dược sư thấy người, vừa hay chắp tay nhưng không hành lễ:
“Thái Tử! Người thân bệnh nặng, không nên đi ra ngoài.
Vẫn nên về Đông Cung nghỉ ngơi.
Dược Điện này ọp ẹp, lại khắp nơi đều là bệnh tật, sợ người ở lại nơi này lâu càng thêm bệnh quấn thân.”
Nam nhân bệnh khắp người nghe thấy câu này liền hiện ý cười nhạt.
Không phải hắn muốn tới nơi này, nếu như hắn khỏe mạnh thực muốn đến đây sao? Nếu như hắn ở Đông Cung kia có người ghé qua nhìn thấy bộ dạng yếu ớt mà ban thuốc liệu hắn có thể xuất hiện tại nơi này, bị người dưới chân kinh nhục?
Diễn Xương đỡ lấy nam nhân yếu ớt trong tay, gương mặt nổi lên từng cơn tức giận, đáy mắt chằng chịt những tia máu đỏ:
“Dược Sư! Ngươi không chẩn bệnh cho Thái Tử?”
“Thần không phải không chẩn.
Là bệnh của Thái Tử quả thật không có thuốc chữa.
Cẩn thận dùng thuốc bổ, tĩnh tâm điều dưỡng sẽ khắc khỏi.”
“Tĩnh tâm điều dưỡng? Dưỡng năm chưa đủ tĩnh dưỡng sao? Thái Tử tuổi, tĩnh dưỡng tới bây giờ theo lời ngươi năm còn phải tĩnh đến bao giờ? Tĩnh đến khi có Thái Tử mới luôn sao? Hay đợi tới khi huynh ấy không thể tĩnh tâm được nữa?”
Dược Sư thu lại tầm mắt, cẩn thận không biểu hiện ý cười trên miệng mà ung dung:
“Không cần đợi lâu như vậy đâu!”
Thái Tử mới có thể không cần.
Nhưng Vạn Tuế gia chẳng phải sắp đổi hay sao?
Dược sư cúi đầu, thái độ giống như quả thực nuối tiếc:
“Dược Sư mấy ngày nay đều ở trong Đại Điện.
Là Thái Tử đến không đúng lúc, khi nhận sự quả thực rất bận rộn.
Người không lên trách ta!”
Bấy giờ, Dung Nguyên Thuần ở trong phòng không thấy dược sư xuất hiện liền ra ngoài.
Bất giác lại gặp người đứng trước gian kế bên:
“Dược sư! Hai vị! Ta thấy trong người đã khỏe lên không ít, nếu như Dược Điện bận rộn thì ta xin phép cáo từ.
Sau khi về phủ chắc chắn theo thuốc người kê mà cẩn thận uống đúng giờ.”
Nàng còn chưa bước ra ngoài một bước, lão dược sư đã nhanh chân chạy lại đon đả kéo người lại:
“ y dô! Tiểu thư! Sắc mặt của người không tốt, sao có thể về ngay được? Chi bằng ta sắc cho người một đơn thuốc, uống xong mới để ta yên tâm cho người về.”
“Nhưng…”
“Không cần để ý! Cứu người là chuyện chúng ta nên làm.”
Hơn nữa là tự cứu mạng mình, sao có thể không cẩn thận? Là Tiểu Di Tử được Kim Thiết Vương mang đến tận cửa, đắc một tội là chết một lần, sao dám manh động?
Dung Nguyên Thuần bị câu nói kia ngăn lại, nàng cũng không tiện từ chối chỉ có thể gật đầu:
“Vậy phiền Lão Dược sư nhiều rồi.
Nhân tiện nếu đã vậy thì lão cũng sắc luôn thuốc cho vị bên kia luôn chứ? Ngài ấy không giống như bệnh nhẹ.”
“Được! Thêm một ấm thuốc có là gì? Đương nhiên là được!”
Thấy lão dược sư vì được sắc thuốc cho nữ nhân trước mặt mà hồ hởi không nên lời, Diễn Xương liền nắm chặt thành cửa tức tối:
“Lão lang băm! Còn nói không lấy lòng? Không biết trời cao đất dày!”
Vừa hay nói đến khi thấy nàng mới cười lớn:
“Đa tạ tiểu cô nương! Nếu không có cô hôm nay, e chừng chúng ta cất công vô ích!”
Nàng nghe cũng không muốn rõ, nhưng vẫn gật đầu như lễ thói bình thường:
“Cứu người là chuyện của Dược sư, ta làm gì có năng lực nào lớn! Chỉ là cùng cảnh tương ngộ, gặp nhau nơi nào cũng đều duyên.”
Người ốm yếu đứng trước nàng tiến lại một bước, đặt vào tay nàng một viên kẹo:
“Cảm tạ cô nương! Nếu sau này cô nương có điều gì cần ta giúp đỡ, ta nhất định không từ chối lấy nửa lời mà toàn lực hoàn thành.”
Dung Nguyên Thuần nắm viên kẹo trong tay chỉ biết gật đầu:
“Vậy cảm phiền huynh rồi.
Mặc dù ta sẽ không bao giờ có thể xảy ra chuyện.”
“Như vậy sao?”
Nàng nhớ lại chuyện trên yến tiệc.
Nơi đó, nàng bị một lượt khinh bỉ nhưng cuối cùng vẫn là Đại tỷ lạnh lùng đứng ra thay nàng giải quyết.
Nàng bị người ta coi thành bia sống, đại tỷ nàng liền hai mũi tên giải quyết tất cả.
Đại tỷ nàng tuy có hung dữ với nàng nhưng lại chưa từng bỏ qua quan tâm đ ến nàng.
“Có đại tỷ ta đằng trước, mọi chuyện đều không cần ta phải lo.”
“Đại tỷ cô nương?”
“À! Là Kim Thiết Vương phi.
Cũng là Đại tỷ đưa ta đến đây!”
Nam nhân ốm yếu trầm mặc một chút, nhất thời không nói nên lời.
“Nếu như người có huynh đệ, tỷ muội ruột thịt cũng có thể được họ bảo vệ như vậy.
Một chút yếu đuối có thể đổi lại khá nhiều bảo hộ, không phải ngươi mạnh hơn tiểu nữ về việc cầu bảo hộ như vậy sao?”
Dung Nhi Vân yên vị trong xe ngựa.
Đợi tới khi nàng tỉnh lại đã tới Đoạn Vương Phủ từ bao giờ không biết.
"Vương Gia! Sao người không đánh thức ta dây?"
Nàng nhìn sang bên ngoài, trời đã sang chiều muộn.
Nắng chiều nhạt nhoà báo hiệu một ngày mệt nhoài đã kết thúc.
Yến tiệc ngay Hoàng Cung mệt nhoài cuối cùng đã hết.
Dung Nhi Vân thở dài, tiếp tục dựa vào thân y của hắn.
"Tay ta...tay...Vương gia tay ta sao vậy?"
Hắn cầm tay nàng, một chút nâng niu hiện trong đáy mắt:
"Ta còn nghĩ Vương Phi của mình máu lạnh vô tình.
Hoá ra chỉ là mặt lạnh trong nóng.
Đến cả bản thân tự mình bị thương như thế nào cũng không biết."
Nếu không phải hắn thấy vệt máu tươi trên thân cung thì không thể biết được.
Dáng vẻ vô tình lạnh nhạt nhìn Dung Nguyên Thuần bị người ta coi thành bia sống hoá ra khi đó nàng đã tự siết tay thù địch với chính mình đến mức chảy máu.
Nàng tự khiến bản thân bị thương để chính mình chịu chung đau khổ.
Nữ nhân điên loạn trong mắt người ngoài lại có dáng vẻ như vậy?
Dung Nhi Vân vẫn tựa vào lòng hắn, không gì thay đổi:
"Vậy Vương gia cảm thấy sợ hãi ta sao?"
Hắn nâng tay, ôm lấy nàng vào lòng nhu thuận nhìn vào đôi mắt:
"Sao có thể? Ác diện thập phục lại có thể sợ một nữ nhân trói gà không chặt sao?"
"Vậy ta nên sợ Ngài sao? Đến cả nữ nhân trói gà không chặt cũng không tha."
Lã Diên Mục nâng cằm nàng, hơi thở chạm vào từng lỗ chân lông khẽ run lên từng hồi bất giác:
"Ta thực không tha được cho nàng đâu!".