Ngày - năm Thiên Sơn thứ , phủ Thân Vương - sảnh chính.
Dung Nhi Vân mang theo lễ vật xuất hiện.
Bên cạnh nàng vừa vặn Huân Minh Tàng lễ nghi mặt cười.
Khách quan tề tựu hiện tại không tính quá phần nổi trội.
Ngoại trừ Tể Tướng cùng Thái Úy còn lại Thái sư, Thái phó, Thái bảo, Ngũ Tư, Đại học sĩ, Ngự sử đại phu, Thượng Thư một lượt đều xuất hiện.
Có những người nhìn nàng một lát liền rời tầm mắt.
Có những người lại như vô phép vô thiên cứ dán chặt cặp mắt không rời.
Mãi cho tới khi Phó công hầu Lã Tô Minh xuất hiện đón khách, mọi chuyện mới có vẻ dịu xuống.
Lã Tô Minh dáng vẻ nhìn qua khá giống Lã Tô Mạnh.
Có điều Lã Tô Minh từ nhỏ đã sống như đích trưởng, được nuôi dạy trong Thân Vương Phủ không tránh khỏi có nét yếu đuối mỏng manh của thư sinh chong đèn đọc sách.
“Vị phu nhân đây đậu khấu niên hoa lại có dáng vẻ chủ mẫu tại thượng ắt hẳn địa vị không tầm thường.
Người như vậy trong thành Vạn Uy nổi danh chỉ xuất hiện duy nhất một cái tên.
Đoán hẳn chính là Kim Thiết Vương phi trong lời truyền.”
Lời Lã Tô Minh vừa nói lập tức khiến không khí xung quanh xuất hiện nặng nề.
Nhất thời những ánh mắt, những lời thì thầm Dung Nhi Vân nàng nghe trước đó đều im bặt.
“Ta có tài có đức gì khiến cho Phó công hầu nặng lời như vậy?”.
ngôn tình tổng tài
Lã Tô Minh tiến về phía nàng, ánh mắt thư sinh rõ ràng giống như đang đọc một dòng kinh thư nhưng tâm trí lại hiểu vạn xuân đồ:
“Kim Thiết Vương phi đây là đang đánh giá thấp bản thân hay là xem đám lang quân chúng ta đây không hiểu chuyện thiên hạ? Bách tính ngoài thành, có ai là không biết đến, nhờ ơn của Vương Phi, Ngô Đại học sĩ mới thoát một kiếp nạn.”
Rõ ràng là giúp Ngô Đại học sĩ.
Nhưng chuyện bên trong chỉ có trong cuộc mới hiểu.
Rốt cuộc là giúp hay là phế, chẳng cần dài dòng cũng kéo đủ quan hệ giữa Đoạn Vương Phủ, Dung phủ cùng Ngô phủ tuyệt hệ.
Huân Minh Tàng trọng trách còn trên vai không tiện cắn hạt dưa uống trà hóng chuyện, chỉ có thể che miệng cười híp mắt:
“Phó Công hầu nói như vậy quả không sai.
Nhưng đại ân treo trên đầu Ngô Đại học sĩ nên kể tới Kim Thiết Vương.
Nếu không nhờ tới Vương gia nhà ta ra tay, không biết chừng phải đích thân Ngự sử đại phu phân giải.
Đến lúc đó…”
Huân Minh Tàng càng được nước cười thêm sảng khoái:
“Nhưng chuyện đó cũng qua rồi, Vương gia nhà ta tốt tính, Ngô Đại học sĩ không mang vật đến cửa cũng đã mượn lời Phó Công hầu cảm tạ.
Đoán chắc Kim Thiết Vương phi nhận đủ thành ý, Kim Thiết Vương gia cũng không tính toán.”
Lời nhắc đến Lã Diên Mục vừa xong, không gian không những im lặng mà ngay cả tiếng thở đều đặn liền không có.
Dung Nhi Vân thực sự hoài nghi:
__Chẳng nhẽ danh tiếng của Lã Diên Mục thấp tới mức đáng sợ như vậy sao? Đại quan lo ngại cũng là chuyện thường tình.
Nhưng nhị phẩm, tam phẩm,...!toàn những người còn chưa một lần gặp mặt cũng như vậy?
Bây giờ Lang Thân Vương cuối cùng cũng xuất hiện.
Thân Vương chỉ khoảng cuối tam tuần.
So với Lã Tô Minh không giống cách thế hệ.
Đều là người trên trang kinh thư, mi tâm tươi cười, dáng vẻ đoan chính lại thêm một thân hồng y càng khiến trẻ thêm mấy phần.
Hắn lượt đầu cung kính với Huân Minh Tàng:
“Nghe danh Huân mưu sĩ đã lâu! Bây giờ mới được diện kiến! Thật hổ thẹn không tiếp đãi từ xa.”
Mới nhìn đến Dung Nhi Vân nhạt ý nhưng lễ độ:
“Đây chắc hẳn Đại tiểu thư Dung phủ - Dung Nhi Vân.
Cũng là Kim Thiết Vương phi!”
Huân Minh Tàng:
“Bẩm Thân Vương! Quả thực chính là Kim Thiết Vương phi - Dung Nhi Vân!”
Dung Nhi Vân:
“Bái kiến Thân Vương!”
Lang Thân Vương nhận hành lễ của nàng nhưng tầm mắt lại dừng trên người Huân Minh Tàng:
“Ta nói này… Vương Gia nhà các ngươi đúng thật là…thật không để người lớn được yên tâm.
Đứa trẻ đó, tính tình nóng nảy, làm việc không suy tính đầu đuôi ta cũng không trách.
Nhưng Vương phi của nó, sao vẫn còn mang danh…hà…đúng là làm Hoàng Thúc như ta phiền lòng…”
Kiếp trước của nàng, đến khi danh chính ngôn thuận bước chân vào Khôn Ninh cung, làm mẫu nghi thiên hạ vẫn mang cái tên Dung Nhi Vân.
Nguyên do trong đó xuất phát từ Tuyết Mai phu nhân cũng như Lã Sử Hoành căn bản chỉ lợi dụng Dung phủ.
Nhưng đến khi nàng mất đi tất cả mới hiểu những điều đó, còn ban đầu vẫn nghĩ Lã Sử Hoành thực sự có khổ tâm.
Còn kiếp này, cái tên Dung Nhi Vân vẫn theo nàng…
Liệu có phải…
“Chỉ là một cái tên, đâu thể khiến Hoàng Thúc trong ngày vui này phiền lòng?”
Lời này không phải Huân Minh Tàng giúp nàng giải vây.
Cũng không giống giọng điệu Lã Diên Mục có thể suy nghĩ cho người khác giả tạo mà nói.
Dung Nhi Vân thất thần xoay người…
Hiển nhiên, người xuất hiện trước mặt nàng chính là Lã Sử Hoành.
Lã Sử Hoành thân cao thước tấc có lẻ.
Dáng vẻ soái khí anh tuấn lại điềm đạm vừa xuất hiện liền giống như ánh mặt trời phát ra vô số hào quang bao phủ.
Một thiếu niên tràn đầy sức sống, một dáng vẻ yêu mị mê hoặc lòng người.
Nếu như không có kiếp trước, nhất định Dung Nhi Vân sẽ bất chấp tất cả xa vào lòng nam nhân này.
Huân Minh Tàng lùi về sau Dung Nhi Vân, cũng thuận đường nhường chỗ:
“Thế Quan Vương!”
Lã Sử Hoành nhìn vào Dung Nhi Vân:
“Một cái tên không minh chứng cho mọi chuyện.
Nhưng việc thập lục đệ không ở đây thực sự khó có thể không trách!”
Lang Thân Vương:
“Bổn Vương là Hoàng Thúc của hắn.
Tô Minh lại là biểu ca của hắn, hài tử Tô Minh cũng là vân tôn của hắn.
Lại có thể tùy tiện đưa qua một mưu sĩ bình thường lại thêm một Vương phi còn chưa mang danh Hoàng tộc?”
Huân Minh Tàng mí mắt bắt đầu cười không nổi.
Vốn dĩ chỉ muốn bình bình yên yên chúc lễ Cúng Mụ lại không ngờ gió không thể lặng:
“Lang Thân Vương! Thế Quan Vương! Hai vị là Hoàng Thân Quốc Thích, dòng máu Hoàng Tộc cao quý, là long phượng trên cành cao, nếu tức giận rất dễ gây tổn hại sức khỏe.
Như vậy Kim Thiết Vương sẽ mang tiếng, cho dù nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.”
Thế Quan Vương liền gật đầu.
Biểu hiện coi như có kẻ có mắt nhìn.
Huân Minh Tàng thơ cao ngang giọng, tâm tình hớn hở:
“Phượng Hoàng vì sắc mao mà thành biểu quốc.
Hoàng Yến vì khẩu thanh mà trở thành sủng thú.
Đại Bàng vì đôi cánh mà thành nguy nghiêm.
Nhưng Kền Kền vô sắc lại thành kẻ dọn xác… Thế Quan Vương có từng nghĩ rằng bọn chúng nên nói chuyện thẳng thắn với nhau để kết cục chung quy không thành bữa ăn cho kẻ dọn xác?”
Lã Sử Hoành sắc mặt có phần tối xuống, thấp giọng:
“Kền kền có thành kẻ dọn xác cũng không tránh khỏi bàn tay con người.”
Huân Chiến Luân:
“Thế Quan Vương dạy dỗ rất phải.
Tiểu nhân ngu ngốc lại chưa từng nghĩ đến xâu xa.
Khiến mọi người chê cười rồi!”
Lã Sử Hoành sắc lạnh ánh mắt nhìn sang Dung Nhi Vân điềm nhiên xem tranh đấu.
Hiển nhiên hiểu được lời nói của Huân Minh Tàng.
Cái thứ kền kền là gì? Chẳng qua mang danh kẻ dọn xác.
Còn Lã Diên Mục so với chiến thần cứu quốc chi bằng thẳng thắn cũng là kẻ giết người chất thây thành đường - một con kền kền mang dòng máu Hoàng tộc, sẵn sàng đem Hoàng Thành san bằng.
Lã Sử Hoành thu về chút ý tứ mỏng, quay sang Lang Thân Vương:
“Hoàng Thúc! Hôm trước nghe nói Thập Lục đệ được Thánh Thượng triệu kiến.
Ắt hẳn chính sự cần phân ưu.
Hôm nay tới đây không chỉ có Kim Thiết Vương phi còn có mưu sĩ nhất phẩm, ắt hẳn Thập Lục đệ cũng phải để tâm không ít!”
Lời này như khen ngợi cũng như chê trách.
Như vấn tội cũng như thuận thế chấp nhận.
Một mặt nhắc nhở Lang Thân Vương, Lã Diên Mục không xuất hiện tại nơi này nhưng lưỡi kiếm sắc bén của hắn luôn chờ trực tồn tại, chớ có không thấy máu tanh lại tưởng thái bình.
Một mặt cũng thăm dò Dung Nhi Vân.
Tuy Lã Diên Mục thực sự cưới nàng, cũng duy nhất cưới một mình nàng nhưng tâm ý của hắn thực sự không đặt trên nàng nếu không đã không để gia quyến cùng nam nhân khác xuất đầu.
Lã Diên Mục vì sao không xây dựng thế lực trong Kinh Thành nhưng Hoàng Thượng vẫn phóng tầm mắt kiêng dè?
Lã Diên Mục vì sao có thể dùng Huân Minh Tàng - một tên ốm yếu chỉ duy trì thoi thóp hơi thở bằng thuốc lại có thể khiến cho bá quan văn võ nhìn chó liền sợ chủ?
Bí mật trong đó, không phải thứ kiếp trước nàng từng thấy liền giải thích được.
Dung Nhi Vân có chút thất thần một hồi mới nhanh chóng nhận ra đây không phải thời điểm suy nghĩ lung tung:
“Thế Quan Vương hiển nhiên thấu tình đạt lý.
Vương Gia gần đây chính sự bận rộn, chỉ có thể lực bất tòng tâm không thể xuất hiện tại nơi này.
Lang Thân Vương sẽ không vì chuyện này mà phiền lòng chứ?”
Lang Thân Vương được người nhắc nhở, hiển nhiên ngộ ra không ít vấn đề bên trong.
Nhanh chóng gật đầu:
“Sao có thể? Sao có thể? Thập Lục tuy nghịch ngợm nhưng là đứa trẻ đề cao quốc gia đại sự, ta nào có thể trách?”
Lã Tô Minh đứng bên cạnh một lúc cũng phụ họa theo:
“Đệ phụ đến đây như người trong nhà, sao có thể mãi đứng bên ngoài? Mau! Mau vào trong!”
Dung Nhi Vân rõ ràng đang ở trước sảnh chính nhưng đối với Hoàng thân, sảnh chính này chẳng qua chỉ là lãnh môn tiếp dân thường.
Còn thực sự yến môn hay hồng môn chân chính phải được chính chủ tiếp đãi dẫn đường sâu.
Lã Tô Minh bên ngoài đón thêm khách quý.
Lang Thân Vương bây giờ đích thân dẫn hai người Dung Nhi Vân cùng Huân Minh Tàng về sau hậu viện.
Nơi đây giăng kín một màu hồng phúc.
Lễ Cúng mụ không thể thiếu khắp nơi một mùi nhang trầm thật ấm.
Nơi cao nhất trong mắt thượng khách xung quanh hình ảnh nguyên con heo phủ lớp da bóng trần vàng rụm cùng mâm bốc chọn văn – võ.
Dung Nhi Vân im lặng đưa mắt nhìn những thứ phía xa - những thứ kiếp trước nàng một lần cũng chưa dám mơ lại kết thúc đau đớn trên cổng Kinh Môn tuyết phủ kín.
Kiếp trước, có lẽ Hoàng Cung cũng có tiệc Cúng Mụ, có lẽ có rất nhiều bữa tiệc Cúng Mụ như hôm nay, nhưng những bữa tiệc đó một chút cũng không liên quan tới nàng, một chút nàng cũng không từng xuất hiện.
Lã Sử Hoành vì ánh mắt Dung Nhi Vân chưa từng rời khỏi bàn tiệc mà chế giễu:
“Không phải chỉ là một lễ Cúng Mụ thôi sao? Kim Thiết Vương phi có cần thất thần đến vậy?”
Dung Nhi Vân đối với Lã Sử Hoành một phần ghét bỏ chín phần căm hận, tuyệt nhiên không thèm để ý, nhanh chóng quay đi.
Lã Sử Hoành lại giả bộ như không thấy sự ghét bỏ đó:
“Không phải ta nhiều chuyện.
Nhưng hỷ tiệc đến nay cũng phải qua một thời gian…”
Dung Nhi Vân:
“Đây là Thế Quan Vương không nhiều chuyện? Ngài từ bao giờ lại có thú vui khiến người ta tức cười như vậy?”
Lã Sử Hoành điệu bộ ôn nhu, ánh mắt dịu dàng gần như dâng lên một tầng hơi nước mờ.
Hắn cất giọng pha một chút oán trách:
“Vân Nhi! Ta không biết rốt cuộc trước đây muội gặp phải chuyện gì mà bước chân vào phủ Đoạn Vương.
Nhưng ắt hẳn muội không phải là người dễ dàng từ bỏ đoạn đường hai chúng ta cùng nhau từng đi.
Gặp được muội, quen biết muội, từng là thanh mai trúc mã với muội chính là niềm vui lớn nhất đối với ta kiếp này.”
Lã Sử Hoành gặp được nàng là niềm vui lớn của hắn?
Dung Nhi Vân - nàng gặp được Lã Sử Hoành cũng là niềm vui lớn.
Chỉ tiếc, nếu nàng không phải đại tiểu thư Dung phủ, không phải Dung Nhi Vân niềm vui đó mới thành sự thật.
Lã Sử Hoành hơi cúi đầu về phía nàng:
“Vân Nhi! Ta từng nói, ta có rất nhiều điều hối hận không thể bù đắp.
Nhưng bây giờ, nếu là muội, cho dù đối phương là Thập lục đệ, ta cũng nhất định đòi công đạo cho muội.”
Dung Nhi Vân nhìn vào đôi mắt long lanh kia, đáy lòng liền hiện lên một tầng căm phẫn.
Công đạo của nàng sớm đã bị Lã Sử Hoành toàn tâm phế liệt trong kiếp trước.
Công đạo của nàng sớm đã thành mồi ngon trong tay Hoàng Thất.
Cho dù là ai, cho dù là Lã Sử Hoành, cho dù là Thái Tử, cho dù là Lã Tô Mạnh công đạo của nàng chẳng qua chỉ có thể dâng lên tiền bạc giúp Vương tranh Hoàng Vị.
“Thế Quan Vương! Chuyện của ta tự ta biết phải làm thế nào.
Không cần Vương gia phí cẩu tâm.”
Cảnh Quyền - thuộc hạ dưới trướng Lã Sử Hoành che đi vệt nắng chiếu dài bóng cao lớn, hung hãn nhìn Dung Nhi Vân:
“Kim Thiết Vương phi! Thế Quan Vương thực sự quan tâm đ ến người.
Đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt!”
Kiếp trước nàng với Cảnh Quyền này cơ bản không hòa hợp.
Hắn thấy nàng trèo cao.
Nàng thấy hắn không biết phân biệt chủ - tớ.
Mãi sau này mới vỡ lẽ…
Dung Nhi Vân cười nhạt:
“Thế Quan Vương! Nể tình Ngài mất công giả bộ quan tâm tới ta.
Ta đây lại thật tâm khuyên Ngài một câu: quản thuộc hạ cho tốt vào, không phải chó động đực thì đâu cũng là lò phối!”.