Phó Minh Hà không khỏi cảm thấy tức giận, tuy rằng nàng ta nhỏ hơn Phó Minh Hoa một chút, cũng không cao bằng Phó Minh Hoa, nhưng lúc này Phó Minh Hà không muốn mất khí thế, nên liền lùi lại mấy bước, mới chạm mắt với nàng.
"Đa tạ Nhị muội muội quan tâm, nếu cữu mẫu trách tội, ta nhận lỗi là được."
Lúc nào cũng như vậy! Phó Minh Hoa phạm sai lầm thì xin lỗi qua loa là xong, nhưng nếu mình phạm sai lầm, còn phải bị Bạch thị vốn yêu thương mình trách phạt.
Phó Minh Hà cắn môi một cái, Phó Minh Hoa bước lên một bước, cầm khăn muốn lau miệng cho nàng ta: "Đừng cắn, son sắp rơi rồi."
Giọng nói mang ý cười của Phó Minh Hoa còn ở bên tai, Phó Minh Hà theo bản năng muốn đưa tay đánh nàng, nhưng bàn tay đưa đến giữa không trung liền cứng lại.
Xung quanh còn có người ngoài, nàng ta đổi thành nắm, kéo tay Phó Minh Hoa, giảm thấp âm lượng nói: "Ngươi đang giở trò quỷ gì? Ngươi không cần giả vờ vịt trước mặt ta, ta không cần ngươi giả mù sa mưa giả bộ làm người tốt."
Nếu nàng là người tốt thì sáng sớm sẽ không cố ý nhắc đến chuyện của Phó Lâm Ngọc rồi.
Trong lòng Phó Minh Hà nổi lên ác ý, nhìn gương mặt trước mặt này, kiểu gì cũng thấy chán ghét.
Trong lòng nàng ta tuôn ra một ý niệm, ý nghĩ này vừa xuất hiện thì không thể nào khống chế nổi.
Phó Minh Hoa cho rằng Tạ thị sẽ nhận nuôi Phó Lâm Ngọc, để sau này bà có chỗ dựa vào, vậy vì sao mình lại không thể?
Từ ngày sinh ra, Phó Minh Hoa đã cướp đi mọi thứ của mình.
Nhị thúc cướp đi vị trí thế tử vốn là của phụ thân, Phó Minh Hoa cướp đi danh tiếng nữ nhi thế tử vốn là của mình, thậm chí nàng còn ra đời sớm hơn mình hai tháng, liền trở thành đích trưởng nữ hầu phủ, cướp đi tất cả danh tiếng của mình.
Dựa vào cái gì mà chỉ có nàng đến đoạt của mình, mà mình cũng chỉ có thể chịu đựng?
Nàng cũng có thể cướp Phó Lâm Ngọc, cũng muốn nhìn thấy vẻ mặt đố kị trên mặt nàng.
Nghĩ được như vậy, Phó Minh Hà nhếch miệng cười cười, tự cầm khăn lau sạch son còn sót lại trên môi, mới nhìn Phó Minh Hoa "Hừ" một tiếng, quay đầu đuổi theo đám người Bạch thị.
Chờ nàng ta vừa đi, Phó Minh Hoa cắm hoa mai đang cầm trong tay vào trong đống tuyết trên ngọn cây nhỏ.
Hoa này giống như mọc trên nhánh cây, đáng tiếc không chịu được gió táp mưa sa, sợ là một trận gió liền có thể thổi nó rơi xuống.
Nàng cười cười, lấy khăn lau tay, sau đó đi theo hướng đám người Bạch thị vừa mới rời đi.
Bạch thị có chút bất ngờ nhìn nàng một cái, nhưng cũng không tiện nói gì, Phó Minh Hoa mỉm cười đứng ở phía sau Tạ thị.
Có lẽ vì Phó Minh Hà ghen tỵ chính là như vậy, cho dù Bạch thị có bất mãn với nàng, cũng sẽ ép buộc ẩn nhẫn mà không nói ra.
Nhưng lúc Phó Minh Hà đang ghen tỵ với nàng, lại quên mất tuy rằng Bạch thị ít răn dạy nàng hơn mình, nhưng lại vô cùng sủng ái nàng ta.
Âm thị cho nha hoàn đi ra mời người Phó gia đi vào, trong phòng có không ít người đến, hầu như nữ quyến quyền quý ở Lạc Dương đều ở đây. Thẩm thị và Chung thị không có cáo mệnh, nên ở trong đám người khó tránh khỏi có vẻ bó tay bó chân.
"Hôm nay hiếm khi trời đẹp, ta đã cho người bố trí bếp hâm rượu trong viện, chốc nữa có thể vừa uống rượu vừa ngắm mai."
Âm thị cười không ngớt, trong nội viện có một hồ nước rất lớn, nhưng mùa đông mặt hồ kết băng, cũng không có gì hay để chơi, nhưng hôm nay mọi người đến đều có dụng ý khác, không chỉ để vui chơi.
"Nghe nói Tạ tam phu nhân có hai chất nữ, cũng cùng đến Lạc Dương rồi."
Tiết thiếu phu nhân của phủ Định Quốc Công mở miệng trước, ánh mắt mọi người đều rơi xuống người bà ta, bà ta cười tủm tỉm, sống lưng ưỡn thẳng tắp.
Tiết phu nhân vừa mở miệng, cũng sẽ không ai dám tranh với bà ta.
Phủ Định Quốc Công này là từ lúc Đường thái tổ khai quốc, được phong thưởng thế tập võng thế hai đời. Năm đó Định Quốc Công đi theo thái tổ đoạt quyền, lập được nhiều công lao hiển hách, lại thêm năm đó thái tổ bị vây khốn ở Giang Khâu, được Diêu Thích chỉ điểm, sau đó cứu thái tổ từ trong thiên quân vạn mã, liều chết mở một đường máu, sau khi cứu được thái tổ, Định Quốc Công Tiết Thiệu suýt nữa đã chết trong trận chiến Giang Khâu.
Sau khi lập quốc, thái tổ cảm niệm công lao của Tiết Thiệu, phong thưởng cho Tiết gia, còn gả trưởng công chúa Tiên Dung do hoàng hậu sinh ra cho nhi tử của Tiết Thiệu là Tiết Bác, mà không phải là Tiết gia thượng chủ [], liền có thể tưởng tượng ra thái tổ thiên vị Tiết gia nhiều bao nhiêu.
[] thường thì công chúa lấy phò mã, còn đây là gả công chúa
Sau khi Tiết Thiệu chết được tôn vinh trong thái miếu, Tiết Bác kế nhiệm chức vị Quốc công, cùng với Trưởng công chúa phu thê ân ái, chỉ sinh hai người con trai, nhưng cũng không nạp thiếp.
Thế tử Tiết Tấn Vinh cưới đích trưởng nữ Bành Hệ của Bành gia làm vợ, sinh ba trai một gái, trưởng tử năm nay mười hai tuổi, vẫn chưa định hôn. Hôm nay người của Tiết phủ đến, chỉ sợ Bành thị đã nhìn trúng Âm gia, muốn nâng cao địa vị cho cửa nhà Tiết gia. Xét cho cùng Tiết gia tuy rằng phong quang, nhưng xuất thân lại kém hơn một chút, trong hoàn cảnh bọn họ không thiếu quyền lực và địa vị, vậy hẳn là nhìn trúng danh tiếng truyền thừa của tứ gia.
Âm thị cũng có toan tính với phủ Định Quốc Công, nghe xong lời này của Tiết phu nhân, quả thực gãi đúng chỗ ngứa, mân khóe miệng cười: "Tính tình còn chưa trầm tĩnh, thỉnh Tiết phu nhân chỉ giáo nhiều hơn."
Yến hội hôm nay, Trưởng công chúa Tiên Dung tuổi không nhỏ, nhưng vẫn chưa đến, nhưng Tiết phu nhân lại đến trước, hiển nhiên chuyện của Tiết phủ, Tiết phu nhân hoàn toàn có quyền làm chủ.
Mọi người nghe xong cuộc đối thoại giữa Âm thị và Tiết phu nhân, liền biết hai người này chỉ sợ đã có ý với đối phương, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Nhưng cũng may cháu gái của Âm thị có hai người, người thứ nhất đi thì còn người thứ hai. Công tử của Tiết phu nhân còn có hai vị, tiểu nhi tử tuy nhỏ, nhưng còn có đích thứ tử có thể lựa chọn.
Âm thị cho người gọi hai tỷ muội Âm Lệ Chi ra chào, hai cô nương này tiến thối có chừng mực, không hề kiêu ngạo như ngày đó ở Phó gia.
Ánh mắt Phó Minh Hoa rơi xuống người Bành thị, liền thấy một cô nương ngồi thẳng người bên cạnh bà ta, không nói một lời.
Nghe nói đây là Tiết Quốc Phủ được trưởng công chúa Tiên Dung cực kỳ yêu thương, lúc nàng ấy sinh ra đã được Gia An Đế phong thưởng, tuổi tuy nhỏ, nhưng đã được hưởng thang thực mộc ấp.
Tiểu cô nương này thoạt nhìn chỉ mười ba mười bốn, nhưng Phó Minh Hoa nhớ rõ, trong giấc mơ Đan Dương Quận chúa này cuối cùng hình như gả cho Quân Tập hầu Giản Thúc Ngọc, mà Giản Thúc Ngọc cuối cùng mưu phản, bị Gia An Đế giết chết, toàn tộc lưu vong.
Tiết phu nhân kéo Âm Lệ Chi, giống như vừa gặp đã quen thân, cũng không buông tay nàng ấy ra, Âm thị kêu gọi mọi người đi ra ngoài chơi đùa
Bên ngoài mặc dù lạnh, nhưng so với trong phòng thì oi bức hơn nhiều, Phó Minh Hoa uống nước trà, đi tịnh phòng một chuyến, lúc trở về thì nhìn thấy ở chỗ rẽ phía hành lang, có một thiếu nữ đang ngồi dựa vào ghế dài rộng rãi ngay chỗ rẽ, trong tay cầm một nhành mai, đang xé cánh hoa rồi ném xuống.
Nơi này không náo nhiệt, phần lớn người lui tới đều ở chỗ Âm thị phía trước, Phó Minh Hoa tăng thêm tiếng bước chân, thiếu nữ nghiêng người đưa lưng về phía nàng quay đầu lại, thì ra là Đan Dương Quận chúa mà Phó Minh Hoa đã thấy trong phòng trước đó.
"Quận chúa nương nương." Phó Minh Hoa vừa thấy người, khẽ nhíu chân mày, lúc này mới tiến lên cúi người chào.
Nàng không muốn dính líu gì đến vị Đan Dương Quận chúa có thân phận cao quý này, bởi vì cuối cùng nàng ấy bị Giản Thúc Ngọc liên lụy mà mang tiếng xấu, sau đó cũng tự sát theo phu quân.