Cuối cùng kết thúc câu chuyện là Đàm Phá Lãng theo sau Diệp Từ quay trở về nhà, nhờ ăn bát mì nóng hổi kia mà cậu đã đổ không ít mồ hôi nên không còn liên tục rùng mình vì lạnh nữa. Tả Tiểu Lang thấy cậu cúi đầu bước vào sau Diệp Từ liền vội vàng kéo cậu sang một bên hỏi thăm an ủi khiến cậu ngược lại phải rối rít xin lỗi. Dường như sau khi bị Diệp Từ mắng một trận, cậu đã biết nghĩ hơn trước, không còn trưng vẻ mặt đau lòng muốn chết hay kiểu người đối diện là kẻ có thù sâu tựa biển với mình.
Sự thay đổi này làm Tả Tiểu Lan, Diệp Nam Thiên và Bạch Mạch đều hết sức tò mò, không biết Diệp Từ làm cách nào giải quyết hay như thế? Có điều cả Diệp Từ lẫn Đàm Phá Lãng đều ăn ý giữ trạng thái im lặng không muốn nhắc đến những chuyện vừa xảy ra ban nãy.
Mọi chuyện cuối cùng cũng được giải quyết ổn thỏa, Diệp Từ và Bạch Mạch lần lượt về phòng chuẩn bị vào game, nhất là Bạch Mạch, anh chàng đã ba bốn ngày không chơi game, cả người ngứa ngáy nôn nóng muốn lập tức vào game xem tình hình công hội, nhất là lúc này còn đang là thời điểm nhạy cảm khiến anh không sao yên tâm được, không biết mấy ngày nay chuyện khai hoang Phế Tích Rét Lạnh chuẩn bị đến đâu rồi. Trời ơi trong lúc quan trọng này mà anh lại đi vắng thật sự là đau lòng quá đi mà.
Ngay khi Diệp Từ và Bạch Mạch sắp sửa chui vào máy game thì Đàm Phá Lãng, người vừa trở về trạng thái bình thường, đột nhiên lên tiếng hỏi: Anh chị chơi game gì thế? Vận Mệnh à?
Hiện giờ game Vận Mệnh đang rất hot trong giới trẻ nên Diệp Từ không ngạc nhiên lắm khi Đàm Phá Lãng biết đến trò chơi này, vì thế cô cũng thẳng thắng nói rõ: Ừ, anh chị đều đang chơi game đấy, em cũng thích à?
Đàm Phá Lãng chưa kịp trả lời Diệp Từ đã nghe thấy tiếng Tả Tiểu Lan mắng vọng lên từ dưới lầu: Hai đứa oắt kia mê game đã đủ rồi, đừng có mà rủ rê dạy hư em út. Kỳ nghỉ đông còn có nửa tháng nữa là hết, để Phá Lãng yên ổn mà làm quen trường học ở đây, chơi cái gì mà chơi chứ hả?
Tả Tiểu Lan vừa dứt lời, Bạch Mạch và Diệp Từ cùng quay sang nhìn nhau thở dài, kế đó lại cùng nhìn Đàm Phá Lãng, lắc đầu nói: Tốt nhất là em ngoan ngoãn lo học đi.
Cả hai nói xong liền quay về phòng mình, Đàm Phá Lãng nối gót theo sau Diệp Từ, Diệp Từ quay đầu thấy Đàm Phá Lãng đi theo mình vào phòng có chút khó hiểu hỏi: Mẹ chị bảo em lo học đi kìa, đi theo chị làm gì?
Trong game chị tên gì thế? Đàm Phá Lãng kéo ghế ngồi xuống, giương mắt nhìn Diệp Từ mở máy game.
Hỏi làm chi?
Không có gì, em chỉ muốn biết chút thôi. Đàm Phá Lãng đáp, trông cậu có vẻ như có chuyện muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi.
Diệp Từ biết cậu nhóc đang giấu mình chuyện gì đó nhưng cô không vội truy hỏi, cô biết cậu bé này là người nếu đã muốn nói thì không cần cô hỏi cũng sẽ tự động nói, còn nếu đã không muốn nói thì cô có cạy răng cậu ra cũng sẽ không moi được chút thông tin gì.
Ờ vậy em hỏi xong chưa? Hỏi xong thì đi học bài đi. Diệp Từ đã chui vào trong máy game, vừa nói vừa vẫy tay tạm biệt, rõ ràng là không muốn tiếp tục dông dài với cậu nhóc này nữa, cô còn phải vào game dẫn lão Tứ đi luyện cấp nữa nè.
Chị Diệp Từ, chị có biết King không? Ngay lúc Diệp Từ sắp đóng nắp trò chơi lại thì Đàm Phá Lãng chợt lên tiếng.
King? Diệp Từ thoáng ngẩn người, làm sao cô lại không biết người này chứ? Quán quân năm năm liền của cuộc thi Game Sport quốc tế mà. Anh ta đồng thời vừa nổi tiếng với kỹ thuật điêu luyện lẫn tính tình vô cùng khiêm tốn, thậm chí còn có chút gọi là bí ẩn. Anh ta chưa bao giờ để lộ diện mạo thật trước giới truyền thông, đến cả thi đấu trận chung kết còn đeo khẩu trang không chịu tháo ra nữa mà. Cũng may hệ thống thi đấu có kèm chức năng nhận diện võng mạc, không thì anh ta đã bị BTC từ chối không cho vào thi đấu rồi.
Có điều những chuyện này đối với Diệp Từ có chút quá xa xôi, dù sao nó cũng đã bị phủ lớp bụi ký ức đến tận mười năm cơ mà, thế nên cô chỉ gật đầu nói chung chung những gì mình còn nhớ: Biết, là người vô địch năm lần liên tiếp Game Sport quốc tế phải không?
Hình như anh ấy cũng có chơi Vận Mệnh.
À, Vận Mệnh đang có tiếng lắm mà, anh ta có chơi cũng không có gì lạ.
Nhưng mà... Đàm Phá Lãng ấp a ấp úng một lúc lâu, đến khi có vẻ muốn nói thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân bình bịch, Diệp Từ tò mò ngẩng đầu lên nhìn liền thấy Bạch Mạch hớt ha hớt hải chạy vào phòng cô, nói với vẻ mặt trắng bệch: Sao em còn chưa vào?
Diệp Từ thấy dáng vẻ kia của anh mình lại càng hiếu kỳ hơn, có điều đi kèm theo nó còn là chút bất an lo lắng: Sao thế?
Nhanh lên,
Chị bận rồi, không rỗi tám chuyện với em nữa, em về phòng học bài đi. Diệp Từ nói xong lập tức nằm xuống đưa tay kéo nắp máy game.
Đàm Phá Lãng thấy thế vội vàng lên tiếng: Chị còn chưa trả lời em trong game chị tên gì?
Công Tử U. Cuối cùng Diệp Từ cũng phải chịu thua, đưa ra đáp án thỏa mãn theo nguyện vọng của cậu em mình, nếu không dám một lát nữa thằng nhóc cứng đầu đấy lại ngồi đó không chịu đi rồi cứ gõ gõ máy game của cô cho mà xem.
Diệp Từ có thể khẳng định tính tình cậu nhóc Đàm Phá Lãng này khá giống với Dương Vũ Hồng Trần, cả hai đều là loại người kiên quyết phải tìm cho được đáp án đủ để mình hài lòng, cho nên cách duy nhất để tránh bị những người như thế làm phiền là nhanh chóng đưa cho họ câu trả lời đầy đủ của vấn đề.
Kế đó cô lập tức đăng nhập vào trò chơi, nhân vật Công Tử U vừa xuất hiện trong game liền sử dụng Phi Hành Toái Phiến quay trở về đại lục phía Đông, một luồng ánh sáng trắng lóa cả mắt nhấp nháy xuất hiện, tiếp theo Diệp Từ đã xuất hiện tại thành Hồng Hồ.
Công hội chiến của game Vận Mệnh có chút khác biệt với những game online bình thường. Nguyên nhân cũng vì công hội cấp - phải thông qua NPC Công Hội mới có thể vào được trụ sở cho nên muốn khiêu chiến lẫn nhau thì phải đến chỗ NPC để tuyên chiến, sau đó NPC sẽ đưa các thành viên của đội tiên chuyến vào trong trụ sở của công hội bị tuyên chiến, đây là dạng thứ nhất. Còn dạng chiến đấu thứ hai là dành cho công hội cấp đến cấp , lúc này các công hội đã được di chuyển trụ sở ra bên ngoài vùng lân cận thành chính mà mình đã chọn, và vấn đề tuyên chiến cũng được cải tiến hơn, người chơi muốn khiêu chiến với công hội nào chỉ cần đến chém gãy lá cờ trước trụ sở là được. Đương nhiên nếu các công hội tiếp tục phát triển thêm thì rất có thể nhà phát hành game lại cải tiến bổ sung thêm nhiều cách tuyên chiến khác nữa.
Trụ sở công hội của Diệp Từ là trụ sở cấp năm, dĩ nhiên thuộc vào nhóm công hội chiến thứ nhất, cho nên lúc này tại thành Hồng Hồ không hề thấy tình huống chiến đấu quy mô lớn nào. Diệp Từ cưỡi ngựa chạy thẳng đến chỗ NPC công hội, nhanh chóng di chuyển vào trong trụ sở.
Nơi đóng quân của Thiên Thiên Hướng Thượng đã sớm chật cứng người, vô cùng ồn ào hỗn loạn. Không những thế, Diệp Từ còn nhìn thấy rải rác dưới đất không ít gạch đá đổ nát, chắc chắn là bức tường phòng vệ đã bị đánh hư hại không nhẹ, xem ra đối phương có sự chuẩn bị hỏa lực khá mạnh mẽ, đến cả tường phòng hộ của trụ sở công hội cấp năm còn bị đánh cho tan nát thế này cơ mà.
Nhóm đánh xa, đội số một sang phía tường thành tiến viện, đội số hai lên bảo vệ trị liệu, đội ba sang đổi người cho nhóm ở phía tường thành, đội số bốn đến buff máu cho nhóm cận chiến. Nhóm triệu hồi sư gọi hết pet của mình ra đồng thời mở trạng thái sẵn sàng tấn công, bảo vệ kho hàng của công hội. Nhóm đạo tặc đến tuần tra khu vực tường thành bị phá vỡ, tuyệt đối không để cho kẻ địch lại lẻn vào đánh lén. Tiếng chỉ huy của Di Lộc dồn dập vang lên trên kênh bang hội, từng mệnh lệnh liên tục được phát ra bằng giọng nói hết sức bình tĩnh đầy mạnh mẽ, anh chàng đã bắt đầu có dáng dấp của một người chỉ huy giỏi rồi.
Có điều theo những lệnh chỉ huy ban nãy có thể thấy phía công hội Thiên Thiên Hướng Thượng của cô đã từng bị kẻ địch lẻn vào tấn công, và rất có thể đấy là nguyên nhân vì sao trụ sở công hội cấp năm của Thiên Thiên Hướng Thượng lại thành ra thế này.
Sau khi quan sát nắm rõ sơ lược tình hình, Diệp Từ liền quay đầu bước nhanh về phía phòng họp của công hội, bởi từ khi bước vào đến giờ cô không thấy bóng dáng Bạch Mạch đâu, mà Mưa Đúng Lúc, Lạnh Buốt Đôi Tay Nhỏ, Cánh Gà Xào Cay hay Buông Tay Cô Ấy Ra cũng không thấy, cô đoán có lẽ bọn họ đã tập trung vào phòng họp hết rồi.
Quả nhiên bên trong phòng họp lúc này đang tụ hội mười mấy thành viên cao tầng, cả nhóm người ồn ào thảo luận chiến thuật ầm ĩ cả lên.
Mấy thằng khốn nạn đó lựa lúc chúng ta không có ai ở đây mới dám kéo đến tấn công. Con mẹ nó nếu không phải trụ sở của chúng ta đã thăng lên cấp thì giờ chắc bị đánh tan tành rồi. Buông Tay Cô Ấy Ra tức giận đấm mạnh một cái xuống bàn.
Giờ này nói mấy câu đó có nghĩa lý gì nữa, người của bọn chúng đến đông lắm, phía chúng ta danh tiếng thì có nhưng số hội viên chịu liều mạng vì mình thì có mấy người? Cứ coi cái đám đang rời hội kìa thì biết, nếu cứ tiếp tục thế này thì... Thạch Hoa Quả thở dài nói, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Đừng lo, Khuynh Mặc Ngôn, tình hình chiến đấu thế nào rồi?
Hiện giờ thì tạm thời ổn định, nhưng chắc không chịu được bao lâu nữa, có vẻ đuối rồi, công hội mình mới lập được bao lâu đâu, nhóm người mới làm gì có sĩ khí mà đánh lâu dài. Khuynh Mặc Ngôn thở dài: Chuyện này cũng là lỗi của mình, nếu không phải hôm nay mình online muộn thì...
Không phải lỗi của cậu, tự trách cái gì chứ...
Công hội nào tuyên chiến với mình thế? Diệp Từ đã đứng ở cửa một lúc lâu nhưng do mấy người ở trong đang bận tập trung nghĩ cách lẫn giận dữ đồng thời còn tranh luận một cách kịch liệt nên không phát hiện ra cô đã đến, cô đứng nghe một hồi đủ để hiểu rõ mọi chuyện, sau đó mới lên tiếng hỏi. Cô nghĩ mãi không ra công hội nào lại đột nhiên gây sự với Thiên Thiên Hướng Thượng, ngoài Thiết Huyết Chiến Mâu ra thì dường như cô đâu có phát sinh mâu thuẫn với ai?
Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ. Mấy người trong phòng thấy cô đến đều nhích sang một bên nhường chỗ cho cô ngồi xuống.
Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ? Diệp Từ nghe câu trả lời xong lại càng nghĩ không thông, công hội này dường như không nằm trong nhóm công hội nổi tiếng, có điều xét tổng thực lực thì mạnh hơn Thiên Thiên Hướng Thượng một chút. Nhưng vấn đề không phải ở đây, trọng điểm là cô đâu có quen biết gì bọn họ?
Ai là hội trưởng vậy?
Tịch Dương Tàn Hồng. Người trả lời Diệp Từ là Lạnh Buốt Đôi Tay Nhỏ phụ trách thu thập tin tức xã giao bên ngoài, bất cứ công hội nào ở đại lục phía đông đều được cô ghi nhớ đầy đủ thông tin.
Diệp Từ nghe liền giật mình, cái tên này thì quả thật cô có biết, hóa ra là bọn họ, thế này thì đúng là thật sự có mâu thuẫn rồi...