Diệp Từ nhìn thấy Tần Sở Nhược mà cười khổ không thôi.
Quả nhiên cái gì đến sẽ phải đến, muốn tránh cũng không tránh được.
Hai mươi ngày trước game Vận Mệnh Online bắt đầu Open Beta mọi người có biết không?
Ở thời này, đa số nam nữ thanh niên đều là người từng chơi game online, game Vận Mệnh lại nổi tiếng như thế làm sao lại có người không biết được. Gần như Tần Sở Nhược vừa dứt lời, cả lớp đồng thanh đáp: Biết chứ.
Tiếng trả lời vang vọng điếc tao nhức óc làm Diệp Từ có một cảm giác rằng... tuổi trẻ thật tốt.
Ban nãy mọi người nghe giới thiệu cứ tưởng là một xã đoàn bình thường chiêu quân, nhưng từ khi nghe thấy ba chữ Chiến Thiên Hạ, thái độ của mọi người liền không giống như trước nữa. Những game thủ trẻ tuổi tại đây có thể không hoặc chưa từng gia nhập công hội nào, nhưng tuyệt đối không thể không biết tên hai mươi công hội đứng đầu trên cả nước, đấy là những biểu tượng của cường giả, của kẻ mạnh, gọi là truyền kỳ cũng không sai.
Bọn họ lập tức nhìn chằm chằm Tần Sở Nhược bằng ánh mắt chăm chú đầy nóng bỏng, chờ đợi những lời tiếp theo của anh ta.
Từ ngày đầu tiên game Vận Mệnh open beta, Chiến Thiên Hạ của chúng ta đã tham gia và tiến hành xây dựng công hội tại đây. Bây giờ mình đến đây chính là để kêu gọi mọi người gia nhập vào công hội Chiến Thiên Hạ, cũng chính là công hội đại diện của trường chúng ta, chiến đấu vì trường học chúng ta, chiến đầu vì danh dự và vinh quang của chúng ta.
Tần Sở Nhược vừa dứt lời, cả phòng học liền ầm ĩ xôn xao, mỗi người đều lên tiếng hỏi thắc mắc của riêng mình, ồn ào hỗn loạn.
Sư huynh, làm sao mới có thể gia nhập được? Ở trò chơi hay hiện thực này?
Sư huynh, hiện giờ mọi người đang đánh phó bản gì vậy? Mình cấp rồi, chưa vào công hội vào, có thể gia nhập không?
Sư huynh, công hội Chiến Thiên Hạ có phúc lợi gì tốt? Tính như thế nào?'
Sư huynh, mọi người có chủ yếu tuyển theo chức nghiệp gì không? Hay chức nghiệp nào cũng được?
Sư huynh...
Cả phòng học ồn ào như ong vỡ tổ, Diệp Từ quay đầu nhìn sang Phương Tô Tô, chỉ thấy cô nàng hai má đỏ hồng, nhìn chằm chằm Tần Sở Nhược mà chẳng hỏi gì cả.
Trong nháy mắt ấy, Diệp Từ bỗng nhiên có một cảm giác thoáng cái mình đã trải qua mấy cuộc đời.
Nó giống như cô chưa từng trùng sinh, chưa từng lớn lên, cả khoảng thời gian trưởng thành kia chưa từng tồn tại.
Và nó cũng làm cô nhớ lại một mảng ký ức xa xôi phủ đầy bụi mờ đen tối, một câu chuyện mà nếu có thể cô mong mình sẽ chẳng bao giờ nhớ đến nữa. Ngày trước cô đã từng một tay chia rẽ chuyện tình cảm của Phương Tô Tô và Tần Sở Nhược, chẳng những hưởng thụ sự đối đãi vô cùng tốt của cả hai người mà còn vì hư danh mà bán đứng Phương Tô Tô, bán đứng Tần Sở Nhược hết lần này đến lần khác, một đoạn tình cảm vui vẻ như thế mà đã mất đi như vậy đấy.
Những chuyện ấy đều do bản thân cô làm thật sao?
Diệp Từ Diệp Từ, cậu nghĩ gì mà ngẩn người thế? Phương Tô Tô nói mấy câu với Diệp Từ mà không thấy cô bạn mình có phản ứng, vội vàng kéo tay Diệp Từ hỏi.
Hở?
Lúc này Diệp Từ mới hồi phục lại tinh thần, cô mở to hai mắt nhìn Phương Tô Tô, vẫn trẻ trung và nhiệt tình như vậy, giống hệt với dáng vẻ lần đầu tiên Diệp Từ gặp cô ấy.
Không sao không sao, mình hay như vậy lắm. Diệp Từ vội vàng ổn định lại tâm trạng, giấu đi sự hối hận cùng những suy nghĩ lan man xuất hiện từ mảng ký ức đen tối vào sâu tận đáy lòng, nhìn Phương Tô Tô mà cười rộ lên: Cậu không cần phải lo lắng đâu, mà có chuyện gì?
Diệp Từ, cậu có chơi game Vận Mệnh không?
Có chứ.
Mình cũng thế! Phương Tô Tô cực kỳ hưng phấn khi nghe thấy câu trả lời của Diệp Từ, cảm giác giống như tìm được tri âm vậy: Chúng ta cùng vào công hội Chiến Thiên Hạ nha.
Diệp Từ lắc đầu đáp: Tiếc quá, mình có công hội rồi.
A, tiếc thật, bọn mình hợp nhau như thế mà không vào cùng một công hội thật là đáng tiếc, hay là mình...
Diệp Từ vội vàng ngắt lời Phương Tô Tô: Không sao mà, cậu xem công hội Chiến Thiên Hạ là công hội của trường chúng ta, nếu bây giờ cậu vẫn chưa gia nhập công hội vào thì tham gia vào đấy đi, mọi người biết nhau nếu có chuyện cũng dễ ứng cứu hơn. Mình vì có chút chuyện nên mới vào công hội hiện giờ, tạm thời không thể rời khỏi.
Nghe Diệp Từ nói thế, Phương Tô Tô cũng không nói thêm gì nữa, nhưng vẫn có chút hoang mang: Vất vả lắm mình mới tìm được một người bạn hợp ý, không thể cùng chơi đùa tiếc quá à.
Chúng mình vào game thêm bạn tốt là được, ID game của mình là Công Tử U.
ID của cậu thật là xuôi tay, giống như tên của các hiệp khách, danh sĩ trong phim kiếm hiệp ý! Phương Tô Tô không những không bảo tên của Diệp Từ giống tên con trai như những người khác mà ngược lại còn khen ngợi nữa. Mình là Phiêu Phiêu Diêu Diêu, cậu vào game nhất định phải thêm bạn mình, đừng quên đó.
Diệp Từ gật đầu thật mạnh.
Phiêu Phiêu Diêu Diêu, làm sao cô có thể quên tên cô ấy được?
Phải công nhận việc Tần Sở Nhược chiêu mộ người mới bằng cách này thật là một chiêu cao tay, trừ một số rất ít người vì nguyên nhân đặc biệt đã vào công hội khác như Diệp Từ, phần lớn những người còn lại đều chọn gia nhập công hội Chiến Thiên Hạ. Diệp Từ nhẩm tính sơ sơ trong số sinh viên năm mới, trừ % người không chơi game, % người vì lý do cá nhân không thể vào, thì sau đợt này công hội bọn họ ước chừng thu nhận được khoảng bảy đến tám trăm người, hơn nữa còn là những người quen có biết nhau ngoài hiện thực.
Trường học vốn đã có thể xem là một dạng đoàn thể, bình thường mọi người sinh hoạt, học tập, ăn ngủ cùng nhau, nhân phẩm mỗi người thế nào nhìn là biết, người nào đáng để bồi dưỡng, người nào không nên thân thiết lại càng dễ dàng nhận ra. Không những thế, bởi vì mọi người học cùng một trường cho nên muốn rời đi cũng không dễ, ít nhất phải đợi đến khi tốt nghiệp ra trường, mà khi đó họ đã sinh hoạt ở đấy quá lâu rồi, nếu không có chuyện bất khả kháng thì chẳng ai lại rời đi làm gì.
Cho nên, căn bản người nào gia nhập xem như đã ở luôn một chỗ rồi.
Lịch học của sinh viên năm nhất tương đối nặng, bình thường còn phải dành thêm thời gian tự học nữa, tuy lịch học này đối với Diệp Từ chẳng đáng là gì nhưng nếu vắng mặt nhiều quá sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thành tích cuối khóa, cô phải chăm chỉ đi học, thời gian vào game giảm đi rất nhiều.
Hôm nay, cô vừa vào game liền nhận được thư bồ câu của Tư Hải: Này, cậu định khi nào mới mở lại kênh trò chuyện cá nhân với kênh chữ? Mọi chuyện vẫn chưa bình thường lại sao?
Diệp Từ ngẫm lại, đã hai mươi ngày kể từ sự kiện cô hạ phó bản Hang Động Băng Giá cấp độ khó, có lẽ mọi chuyện đã lắng xuống rồi, vì thế cô quyết định bật lại kênh trò chuyện cá nhân và kênh chữ, sau đó gửi tin nhắn cho Tứ Hải: Trường mình mới khai giảng nên mình quên mất chuyện này.
Còn là sinh viên?
Ừ. Cứ xem như là thế...
Ba ngày sau đi phó bản Thổ Thạch Lâm cấp độ khó, cậu có bận gì không?
Diệp Từ nhìn dò lại lịch học, hôm ấy vừa hay là cuối tuần: À, không bận.
Được, ba ngày sau mình sẽ tìm cậu. Tứ Hải là một người khá là dứt khoát, vừa xong chuyện liền kết thúc câu chuyện không nói thêm những lời vô ích.
A, chị gái, chị mở kênh trò chuyện cá nhận rồi sao? Tứ Hải vừa kết thúc câu chuyện, bên tai Diệp Từ liền vang lên một tiếng nói khác, vừa nhìn, còn không phải là Minh Nguyệt Tinh sao?
Diệp Từ vô cùng tò mò làm sao cậu ta có thể biết hay như vậy, hỏi: Sao cậu biết mình mở kênh trò chuyện?
Vì mỗi ngày em đều gửi tin nhắn cho chị, hôm nay gửi được tin nhắn nên em biết thôi. Trông Minh Nguyệt Tinh có vẻ vô cùng hưng phấn.
Từ lần được tặng tên đến nay, mỗi ngày Minh Nguyệt Tinh đều đến tìm Diệp Từ, mà tìm cũng chẳng để làm gì, chỉ trò chuyện vậy thôi, đồng thời cũng kể cho Diệp Từ nghe mỗi ngày mình chơi game đã xảy ra những chuyện gì.
Cậu ta luyện cấp rất chậm, mà cậu ta cũng không mấy để tâm đến chuyện này, chỉ nghiêm túc nhận nhiệm vụ rồi làm. Không biết có phải 'ở hiền gặp lành' không mà cậu nhận được một cái nhiệm vụ ẩn, sau đó học được thuật đào khoáng, vì thế trong một loạt nhiệm vụ Minh Nguyệt Tinh phải làm mỗi ngày tăng thêm việc đào khoáng, rất xứng được gọi là một người cần cù chăm chỉ.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, không đợi Diệp Tử mở miệng hỏi thăm, Minh Nguyệt Tinh như một nhân viên đi công tác vừa về, thật thà báo cáo đầy đủ chi tiết trọn vẹn những gì gì mình đã làm trong hai ngày qua.
Ví như cậu ta làm theo cách Diệp Từ dạy giết được một con quái cấp , tuy bị vài vết thương nhỏ nhưng công nhận là cách này rất hữu dụng.
Ví như gần đây tỉ lệ đào được quặng sắt của cậu ta càng lúc càng cao, chỉ còn một chút nữa là đạt bậc sơ cấp rồi.
Không hiểu sao những chuyện này đối với người khác có thể xem là những chuyện nhỏ nhặt, vụn vặt, không đáng nhắc đến, nhưng Diệp Từ ngồi nghe không hề thấy phiền mà lại còn có cảm giác mới lạ.
Nếu là trước đây, Diệp Từ chắc chắn đã đánh chết cái người dám đến lải nhải bên tai cô rồi. Nhưng mà giờ Diệp Từ lại cảm thấy vô cùng ấm áp, cảm giác ấm áp vì có người nương tựa, ỷ lại vào mình.
Cho nên chỉ cần Minh Nguyệt Tinh không ngừng, chắc chắn cô sẽ không chủ động cắt ngang lời hắn.
À đúng rồi chị, cái người thợ rèn sư phụ của em lại giao nhiệm vụ cho em nữa.
Lại một nhiệm vụ ẩn?
Nhiệm vụ gì?
Hắn nói nếu em giao cho hắn khối quặng đồng tinh khiết thì hắn sẽ dạy em thuật rèn. Minh Nguyệt Tinh cực kỳ hưng phấn, còn hưng phấn hơn cả lúc được Diệp Từ dạy cho cách giết quái nữa. Em đã đào được khối rồi, còn hai khối nữa thôi là có thể học được thuật rèn rồi.
Diệp Từ nghe mà giật mình, ở thôn Tân Thủ mà có thể học được thuật đào khoáng đã làm cô hết hồn rồi, không ngờ Minh Nguyệt Tinh còn có thể học được thuật rèn nữa.
Cô cứ nghĩ mình đã rất hiểu trò chơi này, nhưng xem ra cô chỉ mới biết một phần rất nhỏ về nó mà thôi.
Minh Nguyệt Tinh là một người cố chấp, có điều nhờ sự cố chấp này mà cậu ta mới học được hai kỹ năng người khác không sao học được.
Diệp Từ đang chăm chú lắng nghe Minh Nguyệt Tinh nói bỗng nhiên nghe cậu ta hét lên một tiếng, làm Diệp Từ có chút lo lắng hỏi: Sao thế?
Chị chị, em lại đào được một khối đồng tinh khiết! Chỉ còn một khối nữa thôi!!! Em không nói nữa, em phải nhanh nhanh đào khoáng đã. Sự hưng phấn trong giọng nói của Minh Nguyệt Tinh thoáng cái đã nâng lên một cấp độ mới.
Cậu ta vội vàng tạm biệt Diệp Từ đi đào khoáng, còn Diệp Từ cũng có ý định đi bình nguyên Sa Lạp một chuyến...