Chỉ thấy... cạnh một nhánh cây khô quắt queo có một con rắn to chừng cây cột điện đang chầm chậm trườn ra, đôi mắt đỏ như máu, cơ thể nặng nề của nó khẽ chạm vào Diệp Từ, cái đầu thì nghiêng về phía túi vật phẩm.
Ước mơ cao m thấy con rắn bất ngờ xuất hiện, kinh ngạc hét to: Công tử, cẩn thận. Sau đó liền đánh một mũi tên hàn băng về phía nó, hi vọng có thể thu hút sự chú ý của nó về phía mình.
Mà Buông Tay Cô Ấy Ra lại càng gấp gáp hơn, anh ta thuộc chức nghiệp cận chiến, căn bản không có kỹ năng nào có thể tấn công xa cả: Sao thế này? Mấy lần trước nó có xuất hiện sớm vậy đâu? Cái nhiệm vụ này do ai viết thế, chơi nhau à?
Lần này đúng là con rắn ra rất sớm, khiến cả nhóm chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Nhưng thật may mắn, may vì Diệp Từ là một người trùng sinh, càng may hơn là trước đây Diệp Từ từng là pháp sư, đồng thời lúc này là một thợ săn nữa, cho nên ngay thời điểm con rắn xuất hiện, cô đã vận dụng thế mạnh thăng bằng của mình một cách vô cùng hoàn hảo.
Cô khẽ bật nhảy về sau, tích tắc ngay sau đó con rắn đã ập đến, ý muốn bắt lấy túi vật phẩm nhiệm vụ.
Theo tính toán của Diệp Từ, chỉ cần cô có thể rơi xuống, dù là bắt được nhánh cây khô hay thậm chí là thân con rắn, cô cũng sẽ có thể nương theo điểm chịu lực ấy mà quay trở về bên trên vách dốc.
Tính toán thì hoàn hảo, nhưng sự thật luôn khó lường.
Ngay khi cô rơi xuống, con rắn bỗng nhiên vương cái đuôi dài lên, nhanh như chớp quấn chặt lấy Diệp Từ.
Tuy trước đây thời còn là pháp sư, Diệp Từ đã làm nhiệm vụ này không biết bao nhiêu lần, nhưng biến cố bất ngờ lần này đã thật sự khiến Diệp Từ hoảng sợ, cô theo bản năng muốn thoát ra nhưng không ngờ con rắn kia lại càng cuống lấy cô chặt hơn trước.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, mãi đến lúc này Ước mơ cao m mới sợ hãi kêu lên: Công tử! Cẩn thận!
Buông Tay Cô Ấy Ra cũng đã nằm bẹp xuống đất, cố gắng đưa cơ thể mình ra thật gần, tay với về trước muốn nắm lấy Diệp Từ: Công tử mau đưa tay sang đây, nắm lấy tay mình.
Lúc này mũi tên băng của Ước mơ cao m bắn ra ban nãy cũng đã đến được người con rắn, nó đau đớn há miệng tức giận gào thét, nhờ thế, túi đồ trong miệng của nó liền rơi xuống. Diệp Từ lập tức đưa tay chụp lấy, rồi nhanh tay ném nó đi, túi đồ bay về phía vách núi rồi bị vướng lại ở đó.
Con rắn quay đầu lại phun một mảng khói độc về phía Ước mơ cao m và Buông Tay Cô Ấy Ra, sau đó liền mang theo Diệp Từ mà nhào về phía vách núi.
Bên dưới vách núi là vực sâu nghìn thước, nếu ngã xuống căn bản sẽ chẳng có một tí cơ hội sống sót nào. Giúp người ngược lại làm hại bản thân mình bị mất điểm kinh nghiệm? Diệp Từ nhất quyết không để bản thân rơi vào trường hợp buồn cười kinh điển này. Cô liên tục giãy dụa không ngừng, đồng thời tay luồn vào trong rút ra thanh Đoản kiếm Độc Hạt, đâm thẳng về phía con rắn.
Nhưng thật đáng tiếc, lớp da của con rắn quá dày, phía trên lại còn thêm lớp vảy dày thật dày nữa, nhát đâm đầu tiên của Diệp Từ chỉ làm nó mất mấy trăm giọt máu mà thôi, bấy nhiêu so với cột máu nghìn của nó thật chẳng thấm vào đâu.
Có điều thật may, thanh kiếm Độc Hạt cực kỳ nể mặt cô, nhát đâm kia còn mang theo tác dụng của độc nữa, cả người con rắn lập tức hóa thành màu xanh mướt, nó đau đớn giãy dụa không ngừng, cái đuôi dài ngoằn đang quấn lấy Diệp Từ cũng theo đó mà siết chặt thêm.
Diệp Từ bị ép đến mức thở không ra hơi, mắt hoa đầu choáng váng, trước mặt cô trở thành một mảnh tối đen, tình huống hiện giờ của cô hoàn toàn đúng với câu Cá nằm trên thớt mặc người chém giết, cho dù cô giỏi đến mức nào cũng phải chịu bó tay.
Một giây trước khi mọi thứ trước mắt Diệp Từ hoàn toàn tối đen, cô luyến tiếc nghĩ: Cái chết đầu tiên của cô sau khi trùng sinh là thế này ư, thật mất mặt!
Ước mơ cao m và Buông Tay Cô Ấy Ra chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn Diệp Từ bị con rắn quấn chặt lấy ngã xuống vực sâu. Nhất là Ước mơ cao m, trong tay cô nàng vẫn còn nắm chặt lấy túi vật phẩm nhiệm vụ mà Diệp Từ vừa ném đi ban nãy, hai mắt hoảng hốt mở to, cực kỳ sợ hãi.
Công tử!!! Ước mơ cao m hét to.
Buông Tay Cô Ấy Ra với tay giữ chặt lấy cô nàng: Đi sang đấy xem sao.
Hai người lập tức từ vách núi chạy về hướng chân núi, có điều cả hai đi chưa được bao lâu, bên tai liền vang lên tiếng thông báo của hệ thống: Đồng đội của bạn 'Công Tử U' đã bị hệ thống đẩy ra khỏi tổ đội.
Bị hệ thống đẩy ra khỏi đội? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Sự kinh ngạc xen lẫn bất an nháy mắt bao trùm xuống hai người họ, cả hai lập tức không chút do dự gửi tin nhắn riêng cho Diệp Từ, có điều tiếng nói trả lời vang lên lại đến từ hệ thống: Người nhận tạm thời đang ở nơi không thể liên lạc.
Ngay cả gửi thư bằng bồ câu, cách thức liên lạc được xem là không nơi nào không đến được cũng phải chịu thua.
Cái gì thế này?
Tí tách, tí tách, tí tách...
Từng giọng nước lạnh đến thấu xương không ngừng rơi xuống trán Diệp Từ, khiến cô đang hôn mê cũng từ từ tỉnh lại. Cô rùng mình một cái sau đó ngồi bật dậy, tuy nhiên do vừa mới tỉnh táo nên vẫn chưa rõ tình huống xung quanh, chỉ cảm thấy sau lưng vừa ẩm ướt vừa lạnh buốt.
Cô nhìn nhìn xung quanh, lại càng hoảng sợ hơn.
Hóa ra cô đang nằm trên mình con rắn khổng lồ kia, còn cả người cô ẩm ướt là do dịch nhờn của nó chảy ra, thấm vào. Ở gần Boss cấp như thế này, nếu nó tấn công thì căn bản Diệp Từ không có lực mà đánh trả, chắc chắn % sẽ phải chết, tuy nhiên, việc cô không ngờ chính là con rắn kia tuy vẫn nhìn cô bằng ánh mắt hung ác nhưng lại không còn nhúc nhích nữa.
Diệp Từ cực kỳ ghét các con vật thuộc loại rắn, mỗi khi nhìn thấy nó đều sẽ nổi da gà đầy người, đừng nói chi cạnh với khoảng cách gần như thế này.
Có điều ghét thì ghét, nhưng lát sau cô đã phát hiện con rắn này có gì đó kì lạ, vì thế cô đứng dậy, từ từ lùi về sau vài bước, mà con rắn kia vẫn ngoan ngoãn nằm im một chỗ như thế, thật may mắn. Diệp Từ liền click vào xem thông tin của nó.
Sau khi xem xong, khóe môi cô liền nở một nụ cười. Con rắn này không ngờ đã bị thương nặng, cột máu chỉ còn một vạch nhỏ, chỉ cần cô đánh thêm vài đao thì nó sẽ quy thiên ngay.
Diệp Từ huýt sáo một cái, lão Tam liền xuất hiện, nó duỗi lưng tỏ vẻ mệt mỏi nhưng khi thấy con rắn liền nhe nanh gào lên dữ tợn, tỏ vẻ mình không hề yếu kém.
Ánh mắt con rắn càng trở nên lạnh lùng, nhưng may là nó đã đuối sức không thể nhúc nhích cục cựa nên chỉ có thể thở hồng hộc phun một ngụm khói độc về phía Diệp Từ.
Ngay lập tức phía trên đầu Diệp Từ xuất hiện một đám mây mù, cột máu của cô từ từ hạ xuống, cô lập tức lấy hai bình máu ra tiếp tế, sau đó thêm máu cho lão Tam rồi thả nó ra.
Các kỹ năng Con Dấu Thợ Săn, Xạ Kích Ngộ Đạo, Độc Xà Đeo Bám, Bắn Liên Hoàn đồng loạt được sử dụng.
IQ của con rắn này không được cao lắm, sau khi kỹ năng Xạ Kích Ngộ Đạo xuất hiện, nó liền chuyển sự chú ý về phía lão Tam, có điều cả người nó không thể nhúc nhích nữa nên căn bản chỉ là con hổ giấy mà thôi.
Tình huống lúc này đại khái có thể xem là sự kiện chiến đấu đơn giản nhất mà Diệp Từ gặp phải từ khi bắt đầu trò chơi đến giờ, không đầy ba phút sau, con rắn khổng lồ kia đã hóa thành một lượng điểm kinh nghiệm nhiều thật nhiều, chảy vào cơ thể Diệp Từ và lão Tam. Những loại boss tự do này lúc nào cũng có nhiều điểm kinh nghiệm như vậy, cột điểm kinh nghiệm của Diệp Từ lập tức nhảy vọt đến cấp %
Có điều thật đáng tiếc vì bản thân con rắn có mang theo nhiệm vụ nên không rơi ra trang bị nào cả, thậm chí sách kỹ năng cũng không, nhưng bù lại có rất nhiều tiền và nước thuốc.
Thôi thì có còn hơn không, Diệp Từ nhanh chóng thu hết chiến lợi phẩm vào túi đồ rồi lấy đao ra phân chia xác con rắn khổng lồ.
Trên người con rắn chằng chịt vết thương, không ít chỗ đã không còn mảnh vảy nào nữa, để lộ ra thớ thịt đầm đìa máu tươi. Diệp Từ thật không hiểu nổi tại làm sao con rắn lại thành ra nông nổi này? Mãi đến khi tách cơ thể nó đến phần khung xương, Diệp Từ mới tỉnh ngộ.
Tất cả các khớp xương của nó đều đã bị tróc ra.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trên, gió cuốn hơi nước bay lướt qua đỉnh đầu cô, trên nữa là vách núi thẳng tắp cao chót vót, nhìn mãi không thấy đỉnh, cộng thêm màn sương mù vấn vít kia, cô khó mà nhìn thấy rõ được mọi thứ xa hơn nữa.
Ây ya, xem ra bọn họ đã rơi thẳng xuống vực sâu rồi. Diệp Từ vừa phân xác vừa nhìn nhìn xung quanh, đây là một khe núi nhỏ nhưng phong cảnh rất đẹp, cỏ non xanh mướt, cổ thụ che trời, rất có phong thái của chốn bồng lai tiên cảnh. Có điều vì ban nãy bọn họ ngã từ trên cao xuống đã làm gãy nhiều nhánh cây, nên cảnh vật đã bị tàn phá có phần hỗn độn.
Mà bản thân cô, nhờ bị con rắn quấn quanh nên khi ấy, người bị thương nặng chính là con rắn khổng lồ này, cô nhờ vận may mà giữ lại được cái mạng.
Thịt rắn, da rắn, khung xương, mật rắn, túi độc, và cái xương sườn của con rắn lần lượt bị Diệp Từ tách ra cho vào túi chiến lợi phẩm. Diệp Từ hoàn thành xong xuôi hết mọi chuyện mới khịt khịt mũi, nhận ra ra cả người mình nhơ nhớp máu, bên cạnh gốc đại thụ ở khe núi này lại có một cái ao nước rất trong, nên cô lập tức bước về phía ấy, rửa sạch đi máu đen dính trên người mình.
Bỗng nhiên cô phát hiện tay mình đau đớn vô cùng, Diệp Từ giật mình hoảng sợ, chẳng nhẽ bị con gì cắn sao? Lỡ có độc thì cô chết chắc, lấy đâu ra thuốc giải độc đây? Cô vội vàng chui ra khỏi hồ, liền thấy nguyên nhân làm mình đau đớn không phải là cái gì to tác, mà chỉ là một lưỡi câu nhỏ.
Lưỡi câu?
Lưỡi câu???!!!!
Ở đây sao lại chui ra một cái lưỡi câu??? Diệp Từ gỡ lưỡi câu ra, nhìn về theo hướng dây câu, gương mặt liền co rúm lại.
Hóa ra lưỡi câu này còn dính cả cần câu, mà chiếc cần câu lại đang nằm trong tay một người, còn người kia lại nằm bên dưới một nhánh cây lớn bị gãy cạnh gốc đại thụ.
Cô chợt cảm thấy, dường như trong lúc vô ý, cô đã làm ra một chuyện không nên làm...
Sau khi lên bờ, mất sức chín trâu hai hổ mới dời được nhánh cây gãy kia đi, liền thấy có một người đàn ông tóc vàng đang nằm bên dưới, gương mặt anh ta hoàn toàn không có một chút tức giận nào. Diệp Từ tối sầm mặt mài, bởi vì bên cạnh anh ta xuất hiện mấy chữ: Xác Johnny (Thầy dạy kỹ năng Câu Cá cấp Đại Tông Sư)
Diệp Từ ngẩng đầu, chỉ biết câm nín mà thầm thề: Chuyện này không có liên quan gì đến cô đâu nha!!!
Người kia nhất định là bị ai đó ám sát, sau đó cái xác này là một nhiệm vụ! Mọi chuyện nhất định là như thế, tuyệt đối là như thế.
Cô có chết cũng sẽ không nhận thầy dạy kỹ năng câu cá cấp đại tông sư kia vì cô và con rắn rơi từ trên vực xuống mà bị nhánh cây gãy đè chết.
Sau khi tự kỷ ám thị rằng bản thân mình không liên quan gì đến chuyện này, Diệp Từ quay đầu nhìn vị đại tông sư đã chết kia, bắt đầu suy nghĩ tìm cách giải quyết hậu quả.
Đấy, thấy cô tốt chưa, không liên quan đến mình thế mà vẫn giúp giải quyết hậu quả, đi đâu mà tìm được một ngươi chơi tốt tính như cô vậy chứ hả?