Cô nhìn Thiên Khỏa Vạn Giáng, suy nghĩ một chút rồi nói: Anh có phát hiện cây cỏ nơi này so với phó bản khác tươi tốt hơn không?
Cô chỉ có thể gợi ý cho Thiên Khỏa Vạn Giáng mà thôi, làm sao cô có thể nói thẳng với anh ta rằng ở góc Tây Bắc, sâu trong chỗ cây cỏ rậm rạp kia có một NPC, muốn qua cửa nhất định phải tìm NPC đó. Nếu nói như vậy, không chừng Thiên Khỏa Vạn Giáng lại tò mò vấn đề quan trọng nhất là vì sao cô lại biết rõ phó bản như vậy.
Nghe Diệp Từ nói như vậy, Thiên Khỏa Vạn Giáng mới quay đầu nhìn chung quanh, quả nhiên cây cỏ nơi này so với cỏ dại nơi khác rậm rạp hơn rất nhiều, cây cỏ ở nhiều chỗ còn muốn cao hơn cả người. Giống như trong đám cỏ rậm rạp đó giấu cái gì vậy, nếu không cẩn thận tìm kiếm nhất định sẽ tìm không thấy.
Tất cả mọi người tìm kiếm trong đám cỏ xung quanh Ky Giáp Trận một chút, nhìn xem có manh mối gì để qua cửa không. Thiên Khỏa Vạn Giáng vốn là chỉ huy giàu kinh nghiệm, Diệp Từ chỉ cần nói một chút hắn liền hiểu ngay vấn đề, vì thế lập tức ra lệnh cho các đoàn viên đang tụ tập nghỉ ngơi.
Quả không hổ là đội ngũ được huấn luyện nghiêm chỉnh, tất cả mọi người đứng lên, bắt đầu tìm kiếm mấy chỗ bí mật xung quanh trận ky giáp. Diệp Từ cố ý không đi tới góc Tây Bắc, mà đi về hướng ngược lại.
Đã là vấn đề do cô chỉ ra, nếu sau đó còn được chính cô tìm thấy, quả thật dễ khiến người ta sinh nghi.
Quả nhiên, lát sau liền có một đoàn viên quay về phía Thiên Khỏa Vạn Giáng hét lớn: Chỉ huy, ở đây có một NPC.
Thiên Khỏa Vạn Giáng vừa nghe thấy tin báo liền chạy ngay đến chỗ đoàn viên kia. Diệp Từ ngược lại không đi sang đấy mà đi đến phía trước đoàn ky giáp rồi ngồi xuống. Dù sao một lát nữa NPC kia cũng sẽ đi qua đây.
Sau khi NPC kia bị làm phiền một lúc lâu, rốt cuộc gã tiểu người lùn ấy cũng không nhịn được nữa, hùng hùng hổ hổ đi về hướng của Diệp Từ.
Các ngươi đúng là một đám người khó ưa, chẳng lẽ không nhìn thấy ta đang ẩn nấp sao? Tuy ta là người đang làm nhiệm vụ, nhưng cấp trên của ta chỉ bảo ta quan sát mấy kẻ phản bội kia, chứ không phải đánh ngã bọn chúng.
Diệp Từ bật cười, NPC người lùn này vẫn cứ ngốc nghếch như thế, chỗ đó cây cỏ rậm rạp, hắn ngồi ở đấy thì có thể thấy được gì?
Ta nói thật cho các ngươi biết, lần này ta vì tiền mới giúp các ngươi. Nếu các ngươi thất bại cũng không cần tới tìm ta nữa, ta là người rất có nguyên tắc. Gã người lùn không biết lấy từ đâu ra một đống công cụ, sau đó chỉ huy người chơi đem mấy khẩu đại bác không khác gì phế liệu từ trong bụi cỏ đẩy ra.
Tục ngữ nói rất hay, nùng súc tựu thị tinh hoa (vật càng nhỏ càng quý). Người lùn tuy nhỏ bé, nhưng lại là chủng tộc thông thạo về máy móc nhất. Xây dựng, thuật luyện kim đều là những kĩ thuật sở trương của bọn họ.
Thế nên không mất bao nhiêu thời gian, gã người lùn đã sửa xong ba khẩu đại bác.
Xong rồi đó, ta chỉ có thể giúp các ngươi bấy nhiêu thôi. Gã người lùn sửa xong khẩu đại bác cuối cùng liền nhảy từ trên xuống, đi về chỗ ẩn nấp ban nãy.
Hắn chính là mấu chốt qua cửa của phó bản này, bởi vì số lượng người máy quá nhiều, người chơi không có cách nào một lần diệt sạch bọn chúng được, chỉ có thể dựa vào mấy khẩu đại bác này. Nhưng đạn đại bác có hạn, ba khẩu pháo tổng cộng chỉ có quả đạn thôi.
Mà chỗ khó nhất của phó bản cũng là nằm ở đây, nếu sử dụng hết quả đạn pháo vẫn chưa thể đánh chết toàn bộ người máy này, vậy thì đám người lùn đen đứng sau hai tòa tháp bằng đá kia sẽ xuất hiện, giây sau những người máy kia sẽ được sửa chữa nguyên vẹn trở lại đồng thời cũng đồng loạt tấn công người chơi. Khi đó, lần đánh phó bản ấy căn bản đã thất bại.
Ở giai đoạn khai hoang, có rất nhiều đoàn thể bị kẹt lại tại đây. Nếu không diệt được toàn bộ người máy, thì cả đội sẽ lại bị bọn chúng cuồng sát rồi diệt đoàn.
Sau khi dựng ba khẩu đại bác lên một cách hoàn chỉnh, Thiên Khỏa Vạn Giáng bắt đầu phân công người bắn pháo. Một là Phong Quá Vô Ngân, người còn lại là một đạo tặc tên Ám Nguyệt. Trong lúc Thiên Khỏa Vạn Giáng còn đang phân vân chọn người cuối cùng cho khẩu pháo thứ thì Diệp Từ liền chủ động yêu cầu: Chỉ huy, có thể cho mình thử một lần được không?
Diệp Từ tự tiến cử lập tức khiến mọi người xì xào bàn tán, tuy rằng biểu hiện của Diệp Từ có chút không tầm thường, sau khi vào phó bản lại càng tỏa sáng hơn, nhưng dù sao cô cũng là lần đầu tiên đánh phó bản cùng với cả đội, mọi người dĩ nhiên sẽ vì không biết rõ thực lực của cô mà lo lắng khi giao cho cô nhiệm vụ quan trọng như vậy.
Thiên Khỏa Vạn Giáng đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định đánh cược một phen, hắn muốn biết chính xác nữ thợ săn tên Công Tử U này rốt cuộc tài giỏi đến mức nào.
Vì thế hắn gật đầu đồng ý, không quan tâm đến sự không tín nhiệm của các đoàn viên, giao khẩu pháo cuối cùng cho Diệp Từ.
Mỗi người hai quả đạn pháo, cố gắng giết nhiều một chút, đừng lãng phí. Giết được bao nhiêu người máy thì lát nữa chúng ta sẽ giảm được bấy nhiêu áp lực. Thiên Khỏa Vạn Giáng sau khi chọn xong ba người bắn pháo liền cho họ về vị trí, khi hắn thấy ba người đã ngồi lên trên khẩu đại bác, liền nói: Sau khi ta nói “,,, bắt đầu”, ba người sẽ cùng nhau…
Thiên Khỏa Vạn Giáng còn chưa nói hết câu bên tai đã vang lên một tiếng gió rít, một mũi tên bỗng nhiên xuất hiện, vèo một cái bay về phía Ky Giáp trận.
-
Đám người máy lập tức chạy về hướng người vừa tấn công mình. Thế cục thay đổi bất ngờ khiến Thiên Khỏa Vạn Giáng ngẩn người một lúc, sau đó liền quay sang nhìn người đầu sỏ gây chuyện, tức giận hét lớn: Công Tử U, cô làm cái gì đây, cô muốn hại chết mọi người à?
Tuy lúc này Thiên Khỏa Vạn Giáng cực kỳ tức giận, nhưng cũng chẳng còn hơi sức đâu mà mắng Diệp Từ nữa, hắn vội vàng chỉ huy đoàn thể lui lại.
Cả đội ngay lúc này đã loạn cả lên rồi, bọn họ giống như rắn mất đầu, tìm không được phương hướng. Kênh đội ngũ đầy những lời mắng chửi Diệp Từ, cũng có người oán trách Thiên Khỏa Vạn Giáng nữa, ồn ào ầm ĩ như ong vỡ tổ.
Ám Nguyệt cũng đã nhảy xuống khỏi khẩu đại bác, gia nhập đội ngũ chạy trối chết. Phong Quá Vô Ngân cũng thế, nhưng khi hắn chuẩn bị chạy theo đội ngũ, không hiểu sao lại ngẩng đầu lên nhìn, hắn thấy Diệp Từ vẫn còn đứng ở trên khẩu đại bác, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, trong lòng hắn bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác bình thản một cách kỳ lạ.
Nhưng dù như thế, hắn vẫn vội vàng nói: “Công tử, chạy mau.”
Diệp Từ cũng không lên tiếng, chỉ im lặng đứng trên pháo đài điều chỉnh góc độ như ở chốn không người, căn bản mặc kệ Thiên Khỏa Vạn Giáng đang tức giận và cả đoàn thể đang hỗn loạn ở phía sau. Lúc đám người máy chạy đến một vị trí đặc biệt, khẩu đại pháo liền rung lên, một tiếng nổ Ầm vang lên, viên đạn pháo bay vọt ra ngoài.
Đưa đạn pháo lại đây.
Đạn pháo còn chưa bay đến đích, Diệp Từ đã đưa tay về phía Phong Quá Vô Ngân.
Phong Quá Vô Ngân có chút sững sờ, nhưng lần này cơ thể hắn lại phản ứng nhanh hơn đại não, hắn cúi xuống cầm một quả đạn pháo từ trên mặt đất lên nhanh chóng đưa cho Diệp Từ. Diệp Từ thuần thục lên đạn, lại bắn ra.
Quả đạn pháo thứ nhất vừa bắn ra ban nãy đã rơi xuống nơi tập trung nhiều người máy nhất, không lệch một li, kế đó liền nhìn thấy một dòng chữ đỏ chi chít bay lên. Cùng với khói lửa mịt mù tỏa ra, tiếng thông báo của hệ thống không chút cảm xúc vang lên trên kênh đoàn thể: Công Tử U, bắn vỡ người máy, combo .
Tiếp theo Diệp Từ lại bắn ra một quả đạn pháo, hệ thống lại thông báo: Công Tử U, bắn vỡ người máy, combo .
Phong Quá Vô Ngân đã hoàn toàn ngây người rồi, không phải chứ… Kinh khủng quá?
Đạn pháo. Diệp Từ liếc mắt thấy Phong Quá Vô Ngân ngây ngốc đứng ở đó, lại vươn tay ra.
Ờ ờ. Lúc này Phong Quá Vô Ngân căn bản không còn nghi ngờ gì nữa, nhanh chóng lấy đạn pháo đưa cho cô.
Công Tử U, bắn vỡ người máy, combo .
Sau đó, mỗi người đều nhận được một danh hiệu “Cao thủ phá hoại”.
Danh hiệu của Ky Giáp Trận có nhiều loại, Kẻ phá hoại là thấp nhất, đoàn thể nào dùng quả đạn pháo giết được toàn bộ người máy đều đạt danh hiệu này. Còn nếu không có tổn thương, hơn nữa trong quả đạn pháo mà giết được người máy sẽ đạt được danh hiệu “Cao thủ phá hoại”. Nếu chỉ dùng quả đạn pháo, sẽ được danh hiệu Cuồng phá hoại. Và chỉ dùng một quả liền diệt sạch, có thể đạt được danh hiệu “Khắc tinh của người máy”.
Diệp Từ khá là không hài lòng với thành tích này, bởi vì trước đây cô chỉ cần dùng một quả đạn pháo đã có thể diệt sạch toàn bộ người máy rồi, hơn nữa còn thành công đến lần, nhờ thế mà giành được Kẻ hủy diệt Ky Giáp”, và được ghi vào lịch sử của game Vận Mệnh.
Xem ra lâu rồi không luyện tập đã xuống tay rồi, lần này phải dùng đến quả đạn pháo mới kết thúc được..
Đối với sự bất mãn của Diệp Từ, những người khác đã không còn gì để nói. Người có thể gia nhập đoàn số này không giỏi thì cũng xuất sắc, nào phải người chơi bình thường, bọn họ đều nhìn ra được muốn dùng đạn pháo giết chết bấy nhiêu người máy là chuyện khó khăn cỡ nào.
Số lượng nhiều như vậy, dùng sáu quả đạn pháo có khi còn không đủ, vậy mà nữ thợ săn này lại có thể chỉ dùng quả đạn pháo liền giết sạch được bọn chúng. Đương nhiên cũng có vài người có chút không phục, bọn họ thầm nghĩ ngày mai sẽ lại đi phó bản này, thử xem bản thân mình sẽ làm được ra sao, nhưng đấy đã không còn là vấn đề quan trọng nữa.
Thiên Khỏa Vạn Giáng hiện giờ không biết nên nói gì cho phải. Hắn đi đến cạnh khẩu đại bác, vừa lúc nhìn thấy Diệp Từ đang nhảy từ trên khẩu đại bác xuống, hắn cứ như vậy nhìn Diệp Từ, mấp máy môi, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: Cô đã từng vào phó bản này à?
Diệp Từ mỉm cười, nói với giọng điệu nửa thật nửa giả: Trước đây mình là một cao thủ của game bắn súng đấy.
Tuy rằng trong lòng Thiên Khỏa Vạn Giáng vẫn có rất nhiều hoài nghi, ví như Diệp Từ có thể là người chơi Close Beta, ví như cô có thể có quan hệ gì đó với tổ kế hoạch, ví như... cô ID phụ của GM, v…v… Vô số phỏng đoán, vô số nghi ngờ, nhưng bây giờ xem ra chỉ có lý do Diệp Từ đưa ra là hợp lý để người khác tin tưởng.
Ban nãy tôi… Thiên Khỏa Vạn Giáng chợt nhớ tới chuyện mình vừa mắng chửi người ta, ít nhiều có chút ngượng ngùng, hắn gãi gãi đầu, muốn giải thích với Diệp Từ, nhưng lại không biết mởi lời như thế nào. Hắn thở dài một hơi, nghiêm mặt nói: Vừa rồi đáng lẽ cô phải nghe theo chỉ huy, lần này cũng may là không sao, giết được hết, nếu lỡ chẳng may...
Diệp Từ lại cười cười, ngắt ngang lời giảng đạo của hắn: Thật xin lỗi, đã lâu không có đụng vào kính ngắm bắn, có chút kích động.