Diệp Từ thừa nhận người đàn ông này đã để lại một vết sẹo lớn trong lòng cô.
Dù sau khi trùng sinh, cô quyết định sống một cuộc sống mới nhưng những tin tức về Đại Đường cô vẫn chọn cách phớt lờ, còn mối quan hệ ngày xưa với Du Du Phi Vân, không phải cô đã quên mà cô chỉ không muốn đối mặt mà thôi.
Nhưng nữ thần số phận tuy hời hợt nhưng lại rất hùng mạnh.
Không ngờ người lại có thể sắp xếp mọi chuyện diễn ra một cách tình cờ tại thời một thời điểm không sao ngờ được như vậy.
Sự xuất hiện bất ngờ của hắn thật khiến người ta trở tay không kịp.
Thật lòng Diệp Từ biết mình không thể mãi mãi trốn tránh hắn được, Đại Đường là công hội đứng thứ hai tại đại lục phía Đông, cũng là công hội đứng thứ năm ở nước Z, không cần biết nguyên nhân vì sao, nhưng chắc chắn sẽ phải gặp. Chỉ là cô không nghĩ mọi chuyện lại nhanh như thế này.
Diệp Từ cũng đã từng nghĩ, nếu bây giờ cô xuất hiện trước mặt Du Du Phi Vân, coi như hắn ta hoàn toàn không biết những chuyện đã xảy ra, vậy cô, bản thân cô sẽ như thế nào?
Oán hận? Phẫn nộ? Hay là... ôm nỗi kỳ vọng với lòng nhu nhược?
Cô đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn chưa có đáp án.
Và, thật kỳ lạ.
Bây giờ, khi cô trực tiếp đối mặt với người đàn ông này, cảm giác của cô chỉ có hai chữ... xa lạ, ngoài ra không còn gì nữa.
Du Du Phi Vân quỳ dưới đất, ngẩng đầu nhìn thẳng vào nữ thợ săn, cô gái này có làn da hơi tái nhợt, gương mặt không xinh nhưng sắc sảo, khiến người đối diện có phần e sợ. Cô ta đang nhìn mình chằm chằm bằng đôi mắt màu hổ phách trong veo như thủy tinh, lạnh băng, không có tí cảm xúc của con người, cái lạnh ấy hoàn toàn đủ sức khiến người ta rơi vào tuyệt vọng.
Du Du Phi Vân nuốt nước miếng, yết hầu di chuyển lên rồi hạ xuống, sau đó nói: Cô thực sự là Công Tử U...
Hắn còn chưa nói xong, đã thấy Công Tử U cúi người, tay phải bóp hai má của hắn, kéo gương mặt hắn đến sát mặt mình. Ngay lúc này, hắn thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của nữ thợ săn kia phả vào gương mặt mình, cảm giác ấy giống như có ngàn vạn con kiến không ngừng chui vào da hắn, cắn xé các đầu dây thần kinh của hắn, khiến hắn sợ đến mất hồn, chút can đảm còn sót lại theo đó mà tan biến hết.
Diệp Từ nhìn thật kỹ gương mặt trẻ tuổi, tuấn tú gần sát mặt mình. Vẻ đẹp ngày xưa từng làm cô rung động nay lại chẳng còn tí cảm xúc nào.
Ban nãy hệ thống hỏi cô muốn công bố tên tuổi hay không, Diệp Từ suy nghĩ giây lát rồi quyết định chọn công bố. Không phải cô muốn nổi tiếng mà bây giờ cô đã hiểu, cái gì gọi là quá khứ.
Bất kể trước đây cô làm sai cái gì, đối nghịch với ai, hay từng vì người đàn ông này mà yêu mà hận ra sao, tất cả đều đã qua rồi.
Hiện giờ cô là Diệp Từ, là Công Tử U. Cô bắt đầu lại cuộc sống trong Vận Mệnh với một hình hài mới, vậy thì cô không cần phải tiếp tục bận tâm đến những chuyện trước đây, bởi vì bản thân cô sẽ không cho phép những đau khổ ấy ập xuống cuộc đời mình một lần nữa.
Trong giây phút này, lần đầu tiên lòng cô cảm thấy thật sự thoải mái.
Cô phải sống vì cô, không cần phải lại sống vì người khác, cô chỉ cần sống vui vẻ bên những người mình yêu, gia đình, bạn bè, tận hưởng hạnh phúc mình xứng đáng nhận được.
Như thế, là đủ.
Trên khóe môi cô bỗng nở một nụ cười.
Một nụ cười thật tươi, nụ cười của sự nhẹ nhõm, cả thế giới xung quanh cô gần như bừng sáng sau nụ cười ấy, thậm chí băng tuyết phấp phới ở Đông Nhật Ôn Tuyền cũng muốn hòa tan vì nó.
Du Du Phi Vân vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm gương mặt đang gần sát bên mình, giống như muốn ghi nhớ thật kỹ dung nhan này vậy, hắn cứ ngỡ cô gái lạnh lùng này chỉ có mỗi một vẻ mặt không cảm xúc kia thôi, thật không ngờ tích tắc sau cô ta lại mỉm cười. Nụ cười tràn đầy sức sống như một đóa hoa nở bừng giữa tiết trời lạnh lẽo.
Cái gì của tôi, bất cứ ai cũng đừng mơ cướp được.
Giọng nói của cô rất khẽ, không chút quan tâm. Trên gương mặt cô vẫn còn nụ cười tỏa nắng ấy nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng xa cách.
Đồ thuộc sở hữu của Công Tử U, dù là người của Đại Đường cũng đừng mơ cướp được. Nụ cười trên gương mặt cô bỗng nhiên biến mất, giọng nói nghiêm túc, khí thế sắc bén tựa như lưỡi kiếm sáng loáng mà cô đang cầm trên tay.
Cô buông hai má của Du Du Phi Vân ra, đứng lên, ánh mắt vẫn không rời gương mặt hắn, nháy mắt sau liền giương cung, sau đó vang lên hai tiếng vèo vèo, Tuyết Quang Liễm Diễm vừa mới hồi sinh chưa kịp làm gì đã phải hét lên một tiếng thảm thiết ngã uỵch xuống đất.
Nếu không muốn bị rơi trang bị thì bảo người của anh lát nữa hãy hồi sinh, nếu không thì... Diệp Từ mỉm cười xảo quyệt, từ tốn nói.
Du Du Phi Vân nhìn thấy nụ cười kia, hai mắt muốn tóe lửa.
Hắn thân là phó hội trưởng của Đại Đường, trước nay chưa từng chịu nỗi nhục nào lớn như thế. Hắn không phủ nhận mình đã ra lệnh cho Lại Nhân Lam nghe ngóng tin tức của Công Tử U, vì hắn đã sớm nghi ngờ người ẩn danh giành được nhiều thủ sát kia có liên quan đến nữ thợ săn này.
Từ ngày hắn xác nhận Công Tử U ở cùng đại lục với hắn, lúc nào hắn cũng sợ bị nữ thợ săn kia đi trước một bước, đoạt lấy tấm khiên mà hắn hằng mơ ước. Trước khi trò chơi này Open Beta, hắn đã bỏ ra hai mươi vạn tệ để mua thông tin về những món trang bị nghịch thiên của chức nghiệp mà hắn sẽ chơi từ GM.
Hắn đã sớm biết con Ngạnh Giáp Cự Quy này sẽ cho rơi ra tấm khiên dành cho chiến sĩ, có thể sử dụng đến tận cấp . Có điều do cấp bậc của hắn và bạn bè trong đội đều thấp nên hắn không nôn nóng dẫn đội đến Đông Nhật Ôn Tuyền đánh Ngạnh Giáp Cự Quy, chỉ bảo người của công hội chú ý tin tức ở Đông Nhật Ôn Tuyền mà thôi.
Tối qua hắn mới logout đi ngủ, chưa kịp nhắm mắt đã nhận được điện thoại của Lại Nhân Lam, bảo rằng Công Tử U đến Đông Nhật Ôn Tuyền hái thuốc. Hắn tuy lo lắng nhưng không để ý lắm, vì Ngạnh Giáp Cự Quy là boss cấp , dù là Công Tử U cũng chưa chắc xơ múi được gì.
Không ngờ mới năm sáu giờ sáng hôm sau, Lại Nhân Lâm lại gọi điện đến báo Công Tử U đang đánh boss Ngạnh Giáp Cự Quy, cột máu của con boss đã bị hạ mất một nửa. Lúc này hắn mới giật mình, vội vàng gọi người đến tiếp ứng Lại Nhân Lam, ngăn cản Công Tử U giành thủ sát. Còn bản thân hắn thì lập tức vào game, từ phía bên kia đại lục phía Đông liều mạng chạy đến.
Những chuyện tiếp theo mọi người đều đã rõ.
Từ đầu đến cuối đều là ý của Du Du Phi Vân, nhất là chuyện cướp quái, hắn hoàn toàn không nói cho hội trưởng Đại Đường - Bạch Dạ Hắn Trú - biết. Bạch Dạ Hắc Trú là một người chính trực theo hướng cổ hủ, nếu biết Du Du Phi Vân cướp boss và giành thủ sát của người khác, nhất định sẽ rất giận dữ, mà lúc này Du Du Phi Vân vẫn còn chút kiêng kị hắn.
Cho nên bây giờ Du Du Phi Vân muốn gọi người đến xử lý Công Tử U cũng không thể.
Bởi vì Bạch Dạ Hắc Trú tuyệt đối sẽ không cho phép Du Du Phi Vân sử dụng người của công hội giải quyết chuyện cá nhân. Du Du Phi Vân là một người thông minh, hắn biết dù mình có đảo ngược câu chuyện, nói với Bạch Dạ Hắc Trú rằng Công Tử U cướp quái của mình, nhất định cũng sẽ bị nghi ngờ. Vì chuyện đánh con rùa mai cứng này hắn đã từng bàn với Bạch Dạ Hắc Trú và Bạch Dạ Hắc Trú cũng đã hứa sẽ cho hắn dẫn của công hội đi đánh Ngạnh Giáp Cự Quy, bây giờ tự dưng mọc ra chuyện này, chắc chắn Bạch Dạ Hắc Trú sẽ nghi ngờ, cuối cùng e là chuyện tốt không thành mà còn thêm rắc rối ở công hội nữa.
Tấm khiên này tuy hiếm có nhưng vì nó mà đánh mất những gì mình đang có ở công hội thật không đáng.
Tuy nhiên, bây giờ bảo hắn chịu thua trước mặt Công Tử U, hắn không làm được. Du Du Phi Vân mím môi, nhìn chằm chằm Diệp Từ với vẻ phẫn nộ, hắn thấy Diệp Từ vẫn ung dung nở một nụ cười giễu cợt, cung tên trên tay không ngừng vung lên hạ xuống, lần lượt bắn chết những huynh đệ của hắn.
Mặc dù từ nãy đến giờ không có ai lên tiếng nói gì, nhưng đã xem nhau là huynh đệ, làm sao có thể giương mắt nhìn người anh em của mình bị người ta giày vò? Cuối cùng dưới áp lực tâm lý càng lúc càng nặng nề, hắn hô to: Đừng hồi sinh nữa.
Mấy người bạn của Du Du Phi Vân rõ ràng hết sức kinh ngạc với quyết định này của hắn, Du Du Phi Vân từ trước đến nay vốn không phải là người cam chịu nhẫn nhịn, sao hôm nay...
Nghe mình, không được hồi sinh nữa. Tuy trước đây Du Du Phi Vân lợi dụng, lừa gạt Diệp Từ, đối xử với cô rất tệ, nhưng với bạn bè anh em lại rất thật lòng. Tiếng hét cuối cùng của hắn đã thành công ép những người còn lại ngừng thảo luận, sau đó hắn nhìn Diệp Từ, nói: Công Tử U, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ chuyện này.
Lời đe dọa của hắn lại khiến Diệp Từ bật cười, cô cất cây cung trên tay, ngồi lên mai rùa, nói: Đối với những người dám cướp đồ của tôi, tôi cũng sẽ mãi mãi không quên.
Du Du Phi Vân mím môi, không nói thêm gì, lặng lẽ nhìn Diệp Từ xử lý xác con rùa mai cứng.
Quá trình xử lý này được Diệp Từ thực hiện rất nhanh, thậm chí cô cũng không xem mình nhặt được những gì. Cô biết Du Du Phi Vân là phó hội trưởng của Đại Đường, sau trận chiến này, dù không muốn nhưng cô cũng đã kết thù với bọn họ. Đừng thấy ban nãy cô mạnh miệng như vậy, nếu bây giờ bị một đám người Đại Đường vây đánh, bản thân cô tuyệt đối không có khả năng chạy thoát.
Giai đoạn này thực lực của cô vẫn còn hạn chế, gần như không thể tấn công phạm vi rộng, cho nên nếu đối thủ chỉ có vài người sẽ không sao, nhiều hơn một chút thì người thiệt thòi sẽ là cô, cách tốt nhất hiện giờ là cô phải nhanh nhanh thu dọn rồi rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Diệp Từ quay đầu lại nhìn Du Du Phi Vân, thấy vẻ mặt đầy phẫn nộ của hắn, bỗng nhiên cô chợt nhớ ra một chuyện, khóe môi lại nở một nụ cười xảo quyệt. Cô bước đến gần Du Du Phi Vân, cúi người xuống.
Du Du Phi Vân thấy nữ hung thần đến gần mình, nghiến răng nghiến lợi nói: Cô còn muốn gì nữa?
Diệp Từ ghé sát bên tai Du Du Phi Vân, thì thầm với dáng vẻ cực kỳ mờ ám: Nhà trọ Hoa Viên, phòng . Đừng ở mãi một chỗ, đổi nơi khác có lẽ sẽ thú vị hơn đấy.
Dứt lời, cô liền đứng dậy, vỗ vai Du Du Phi Vân một cái, sau đó gọi ngựa của mình ra, trước khi nhảy lên lưng ngựa còn nhìn Du Du Phi Vân mỉm cười nói: Hẹn ngày tái ngộ, phó hội trưởng...
Sau khi Diệp Từ phóng ngựa biến mất, mấy người đang nằm im dưới đất mới lần lượt bò dậy, Mộc Thanh lập tức nói: Phi Vân, nhanh gọi mấy người trong công hội đến, chúng ta bao vây xử lý con ả này.
Không cần. Du Du Phi Vân cúi đầu, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, ngay cả tay chân cũng bắt đầu run rẩy.
Tại sao?
Từ trước đến nay, Du Du Phi Vân vốn là người có thù tất báo, nhưng hôm nay phản ứng lại rất kỳ lạ, khiến những người ở đây kinh ngạc không thôi.
Mình bảo không cần là không cần. Du Du Phi Vân tức giận hét to, lúc này những người kia mới phát hiện sắc mặt hắn đã tái nhợt, hai mắt đỏ bừng, rõ ràng là hoảng sợ đến mức kích động. Du Du Phi Vân cũng nhận ra phản ứng của mình hơi quá khích, vội vàng nói: Mình bị phế bỏ rồi, nhanh đưa mình về thành đi, giờ mình không cử động được nữa.
Bốn người kia đều đã nhận ra Du Du Phi Vân đang giấu họ chuyện gì đó, rõ ràng ban nãy trước khi đi, Công Tử U có ghé tai nói nhỏ với hắn, nhưng biết thì biết, không ai dám lên tiếng hỏi gì, cả nhóm đành phải nhanh nhanh đỡ hắn dậy, đưa về thành.