Đất bằng nổi sóng, bão táp bất ngờ.
Vốn cứ nghĩ tết âm lịch năm nay sẽ là một cái tết bình thường như mọi năm, thế mà lại bất ngờ nảy sinh biến cố.
Sáng mùng hai, hệ thống game Vận Mệnh vừa bảo trì xong, Diệp Từ và Bạch Mạch còn chưa kịp vào game thì bất ngờ nhận được điện thoại.
Cuộc gọi này đến từ bạn học cũ của Tả Tiểu Lan và Diệp Nam Thiên, Diệp Từ không rõ người ở đầu dây bên kia nói những gì, cô chỉ thấy mẹ mình vừa nghe máy không bao lâu đã khóc không ngừng. Trong ấn tượng của Diệp Từ, mẹ cô là một phụ nữ rất kiên cường, dù xảy ra chuyện gì cũng vui vẻ lạc quan đón nhận, thậm chí lúc xem phim Hàn Quốc đến đoạn tình cảm sướt mướt, mí mắt cũng chỉ hơi ướt một chút, có khi còn vừa sụt sùi vừa quay sang nói với ba của cô: Này giá cả lại tăng rồi, bánh bao dưới lầu mỗi loại đều tăng một đồng.
Vì thế cho nên lúc này nhìn thấy mẹ cô khóc dữ dội như vậy, cả Diệp Từ lẫn Bạch Mạch đều cuống cuồng cả lên. Cả hai vội vàng chạy đến hỏi han đủ điều, nhưng từ đầu đến cuối Tả Tiểu Lan chỉ khóc mà không đáp, cuối cùng Diệp Nam Thiên đứng cạnh thở dài một hơi nói rõ sự tình cho hai người.
Thời đi học Tả Tiểu Lan học không được giỏi lắm nên thường xuyên bị các giáo viên quở trách, nhưng thầy chủ nhiệm của bà lại hoàn toàn khác, chẳng những không trách mắng mà đôi lúc còn thiên vị bà nữa. Thời điểm đấy gia cảnh nhà bà không được khá giả, quê quán ở tận vùng núi nghèo khó xa xôi, mùa đông đến nào có quần áo ấm mà mặc, chiếc quần dài còn đầy vết vá, thầy chủ nhiệm thấy vậy đã mua tặng bà một bộ quần áo mới.
Cuối cùng nhờ ơn giúp đỡ này mà Tả Tiểu Lan mới có thể thuận lợi tốt nghiệp, có thể nói thầy Đàm chủ nhiệm của bà ngày ấy chẳng khác gì ân nhân cứu mạng bà là bao, cho nên hàng năm dù bận rộn hay vất vả thế nào bà cũng phải đi thăm hỏi người thầy cũ năm xưa. Thật ra thì thầy Đàm đối xử với học sinh nào cũng tốt như vậy, đó là lý do vì sao cứ nhắc đến thầy là người nào cũng nói với giọng kính trọng.
Cuối năm gần tết, cả nhà thầy Đàm đặt vé du lịch châu Âu mười ngày, ai ngờ lại xảy ra chuyện, máy bay rơi không một ai sống sót, chỉ còn lại duy nhất cháu nội của thầy vì bị bệnh nên phải ở lại nhà.
Lớp trưởng lớp Tả Tiểu Lan vừa nhận được tin lập tức thông báo cho từng bạn học, vì nhà Tả Tiểu Lan gần với nhà thầy Đàm nhất nên được thông báo đầu tiên, đó là nguyên cớ Tả Tiêu Lan vừa nghe máy đã khóc đến tận bây giờ.
Tả Tiểu Lan lo lắng đứng ngồi không yên, quyết định dọn dẹp đồ đạc đi đến thành phố A ngay hôm nay, lúc này không ai trong nhà ngăn cản bà nữa, Diệp Nam Thiên cũng đứng dậy thu dọn chút đồ, Diệp Từ cũng định đi thì bị Bạch Mạch cản lại.
Để anh đi, em ở nhà giữ nhà đi.
Em đi, anh giữ nhà đi. Diệp Từ lắc đầu đáp.
Dẹp đi, giờ đang tết nhất ngoài đường đầy người, em con gái đi đâu mà đi, đến nơi lại phiền dì dượng chăm sóc em nữa, đi theo chỉ thêm phiền. Để anh đi với dì dượng, cái gì không được chứ sức khỏe vẫn có chỗ dùng được. Bạch Mạch vỗ vai Diệp Từ nói tiếp: Hơn nữa giờ đầu năm đầu tháng quán xá đóng cửa nghỉ hết rồi, em để anh ở nhà rồi anh biết ăn gì đây?
Diệp Từ đang định cãi lại thì Diệp Nam Thiên nói chen vào: Tiểu Từ, con nghe lời Bạch Mạch đi, ngoan ngoãn ở nhà giữ nhà cho tốt.
Nếu cha mẹ cũng đã lên tiếng, dù Diệp Từ có lo lắng cũng chỉ có thể im lặng vâng lời.
Ba người gom một ít đồ đạc rồi lập tức đến thẳng nhà ga.
Thật may thành phố A chỉ cách đây một đoạn ngắn nên vé xe lửa không khó mua lắm, gần như vừa đến là có xe đi ngay. Tiễn ba người lên xe xong xuôi, Diệp Từ về đến nhà cũng đã giờ chiều, cô sốt ruột lo lắng bần thần, mãi đến lúc Bạch Mạch gọi điện báo cả ba đã đến nơi bình an thì cô mới hơi yên tâm, kế đó nấu tạm chút đồ ăn rồi đăng nhập vào game.
Lần cập nhật này hệ thống game được nâng cấp không nhỏ.
Phần tuyên chiến giữa các bang hội đã được đưa vào sử dụng, thậm chí còn có cả hệ thống thù địch nữa. Những thứ này đã chứng tỏ hai chuyện: thứ nhất, nhà phát hành game Vận Mệnh không sợ người chơi đánh nhau; thứ hai, họ còn khuyến khích mọi người đánh theo nhóm đông nữa.
Dĩ nhiên ngoài hai mục cập nhật này, phần lớn người chơi đều tập trung chú ý vào sự thay đổi tại các thành phố lớn. Gần như ở các thành phố vốn ít người để mắt đến đều đồng loạt xuất hiện một cái ngân hàng to đùng và một số NPC đặc biệt. Lấy ví thụ như thành Hồng Hồ, quả nhiên không ngoài dự đoán của Diệp Từ, cái hồ nước với bầy trẻ con nô đùa đã biến mất, thay vào đó là một tòa nhà mái vòm cao chót vót, đến lúc này, lương người lui đến thành Hồng Hồ lập tức tăng mạnh, mua bán cũng náo nhiệt hẳn lên.
Trước đây ở đại lục phía Đông chỉ có một cái ngân hàng đổi tiền duy nhất nằm tại thành Quan Quân, các người chơi muốn đổi tiền phải di chuyển loằng ngoằng nhiều bước, vừa tốn thời gian, vừa tốn chi phí không nhỏ, hiện giờ thì tốt rồi, các thành phố lớn đều có ngân hàng, người chơi không còn phải lặn lôi xa xôi đến thành Quan Quân nữa.
Số người chơi đến thành Hồng Hồ càng lúc càng tăng, dù sao ở vùng lân cận cũng không thiếu phó bản và khoáng sản. Một số người chơi và công hội nhìn xa trông rộng thấy được lợi ích ở đây đều nhanh chóng chuyển thành phố mặc định của mình về thành Hồng Hồ này, có thể nói từ giờ phút này, tình trạng khỉ ho cò gáy sẽ không bao giờ xuất hiện tại đây nữa.
Diệp Từ bước vào thành Hồng Hồ, thấy cả dãy phố mặt tiền xung quanh ngân hàng mới được xây dựng của mình, lòng vui mừng khôn viết. Thật lòng Diệp Từ đến tận thời điểm này mới thực sự tin tưởng rằng trùng sinh mang đến nhiều lợi ích thực tế đến vậy.
Hôm nay kênh công hội nhộn nhịp hơn bình thường khá nhiều, phần lớn cũng do hôm qua Bạch Mạch quảng cáo om sòm lúc nhận giải nên số hội viên càng lúc càng đông, hai quản lý nhân sự là Lạnh Buốt Đôi Tay Nhỏ và Mưa Đúng Lúc bận rộn suốt từ hôm qua đến giờ vẫn chưa làm xong hết việc, thậm chí chút thời gian tán gẫu cũng không có. Diệp Từ báo cho hai người họ chuyện Bạch Mạch mấy ngày tới không thể online được, đồng thời cũng cảm thấy áy náy vì để hai người bộn bề công việc như vậy.
Cả hai nghe thấy thế bật cười ha hả đáp: Công Tử, cậu nói gì thế, bọn mình với cậu cũng có khác gì đâu, chỉ mong sau này Thiên Thiên Hướng Thượng sẽ phát triển ngày càng lớn mạnh mà thôi.
Diệp Từ nghe họ vui vẻ trả lời như vậy lòng lại càng xấu hổ vì mình chẳng giúp được gì, thế là cô bèn tìm hai người Khuynh Mặc Ngôn và Di Lộc dặn dò họ chỉnh đốn đội ngũ, tiếp tục rèn luyện phối hợp để ngày sau bắt đầu khai hoang Phế Tích Rét Lạnh dạng mở rộng.
Hai vị chỉ huy vừa nhận được tin lập tức thông báo cho các hội viên trong đội chuẩn bị vào Phế Tích Rét Lạnh rèn luyện. Hai người họ thực sự có tài chỉ huy lại còn chịu khó học hỏi, trong một thời gian ngắn đã có thể huấn luyện đội ngũ của Thiên Thiên Hướng Thượng từ dạng không chính quy trở thành dạng có kỹ luật và bài bản, không những thế bọn họ còn tự dẫn đội đánh qua được phó bản Phế Tích Rét Lạnh cấp độ khó nữa, tin này Bạch Mạch mới nói cho cô biết tối hôm qua. Từ lúc ấy, Diệp Từ không khỏi thay đổi cách nhìn với hai người họ, quả thực là có chút bản lĩnh.
Tuy vậy, với một hội trưởng trên danh nghĩa như cô, Diệp Từ cảm thấy những việc mình có thể xử lý được đại khái chỉ bấy nhiêu thôi.
Hiện giờ cấp bậc của cô là , đối với nghề thợ săn, cấp bậc này có thể xem là một chướng ngại thăng cấp. Thứ nhất là điểm thiên phú tạm thời bị hạn chế, thợ săn từ cấp đến không thể học thêm được kỹ năng hữu dụng nào, có điều vấn đề này đối với Diệp Từ lại chẳng có ảnh hưởng nhiều lắm, dù sao lượng điểm thiên phú của cô nhiều hơn hẳn thợ săn bình thường, dư sức bù đắp.
Kế đến là hạn chế về mặt kỹ năng, hiện giờ các sách kỹ năng của thợ săn trên thị trường đều không phải loại tốt. Thật ra không riêng gì thợ săn mà những chức nghiệp khác cũng vậy, có điều với thợ săn thì đặc biệt nghiêm trọng mà thôi, bây giờ dù có tiền cũng khó mà mua được sách kỹ năng ưng ý. Thật may cấp bậc của Diệp Từ luôn hơn cấp bậc thợ săn phổ biên nên cô có thể đi trước một bước thu gom những kỹ năng mình cần, dù vậy đến giờ có hai kỹ năng quan trọng cô vẫn chưa tìm được.
Một quyển là kỹ năng quần thể tên 'Loạn Xạ' [loạn trong rối loạn, xạ: bắn (tên)], quyển còn lại là kỹ năng tấn công bất ngờ rất cần lúc mở màn đánh quái, tên 'Ngụy Trang'
Nếu bảo đến giờ hai quyển này vẫn chưa có người nào đánh quái nhặt được, có đánh chết Diệp Từ cũng không tin, trên đời này không thiếu người thông minh, sự quý giá của sách kỹ năng không chỉ người trùng sinh như Diệp Từ nhận ra, những người nào có quan tâm đều thấy rõ, cho nên nếu đánh rơi ra được hoặc tình cờ có được dĩ nhiên phải giấu đi, ai dại mà đem ra khoe cho nhiều người biết?
Cuối cùng là vấn đề sủng vật. Đối với nghề thợ săn, sự thành công của họ có phân nửa là nhờ sủng vật. Hệ thống sủng vật của game Vận Mệnh không giống với những game khác, nếu ban đầu không chọn lựa sủng vật cho tốt thì dù nuôi dưỡng thế nào cũng chỉ lãng phí thời gian tiền bạc mà thôi, cuối cùng chẳng đem lại lợi ích gì mà còn khiến người chơi tức đến hộc máu.
Cho nên những khu vực tập trung nhiều quái tinh anh lúc nào cũng có một đống thợ săn túc trực, tất cả chỉ vì muốn bắt được một con sủng vật tốt.
Lão Tam của Diệp Từ đúng là không tệ nhưng dù nói thế nào nó cũng chỉ là quái tinh anh bắt được ở phó bản cấp mười, dù trưởng thành có phát triển ra sao thì đến tầm cấp cũng sẽ bắt đầu chịu không nổi, nhất là thời gian gần đây, Diệp Từ đã bắt đầu cảm thấy chất lượng kéo quái không còn ổn định nữa. Diệp Từ vốn định tìm NPC thuần dưỡng sủng vật, bỏ chút tiền giúp nó tiến hóa thử xem sao, dù gì thuộc tính 'trí tuệ' của nó không phải muốn tìm là có được. Nhưng tiếc là cô tìm mãi tìm mãi vẫn không thấy NPC ấy đâu, xem ra chuyện này phải tạm gác lại rồi.
Vấn đề quan trọng nhất hiện nay là phải đi tìm bắt một con sủng vật khác mạnh hơn nữa.
Thợ săn có rất nhiều lựa chọn khi tìm sủng vật, chỉ cần là thú là có thể bắt được, có điều những loại như cừu, trâu, heo, thỏ... đều là dạng gia súc thuần dưỡng, chẳng ai bắt những loài này bao giờ, những loài như báo, gấu, chó sói, nhền nhện... nói chung thuộc loại thú rừng hoang dã mới được thợ săn ưa chuộng săn bắt.
Diệp Từ ngẫm nghĩ một lát, với cấp bậc của cô hiện giờ, lựa chọn tốt nhất là đầm lầy Trường Đằng, bắt cá sấu bậc á tinh anh cấp , nhưng muốn đến được đầm lầy này phải vượt qua một ngôi thần miếu bỏ hoang, đó lại là chỗ ở của độc nhãn Thực Nhân Ma, loại sinh vật này khá am hiểu về kỹ năng giả chết và ngụy trang, Diệp Từ hiện giờ mới cấp , đi đến đó căn bản là tự tìm đường chết, con cá sâu đấy đành phải bỏ qua rồi. Suy đi tính lại, địa điểm phù hợp yêu cầu của cô chỉ còn mỗi rồng Phách Vương Long cấp ở cánh rừng mưa nhiệt đới ẩm thấp hoặc Bạo Nộ Hùng Sư cấp ở bình nguyên Du Nị.
Diệp Từ phân vân giữa hai nơi không biết nên chọn thế nào, cuối cùng quyết định đến rừng mưa nhiệt đới thử xem sao. Kết quả này cũng vì cô chợt nhớ ngày trước từng đọc được một bài viết trên diễn đàn nói rằng trong cánh rừng mưa nhiệt đới có một người sói, nếu may mắn gặp phải sẽ nhận được nhiệm vụ với phần thưởng không tệ. Tuy Diệp Từ biết cô xui xẻo như thế nào nhưng vẫn muốn đi thử vận may xem sao.
Sau khi chọn xong, Diệp Từ liền chuẩn bị lên đường, lúc đi dọc trên con hẻm nhỏ dẫn đến đường lớn đến cổng thành Tây, cô chợt nghe thấy hai người chơi đi lướt ngang mình thầm thì: NPC đó bị thần kinh rồi, tự dưng gọi mình lại bảo giúp mình ấp trứng, mình đào đâu ra trứng cho bả ấp, trong Vận Mệnh có cái đó sao?
Ừ ừ, có khi đám người phòng kế hoạch không có gì làm lại bày trò trêu chọc rồi.
Ấp trứng?
Diệp Từ lập tức dừng bước.