Diệp Từ ẩn thân ở xa xa nhìn bọn họ mà không nhịn được cười, cái công hội này không biết thù oán với Hắc Mai Thế Gia sâu đến độ nào mà lại bỏ công bỏ sức đầu tư thế trận mai phục hoành tráng như này. May mà cô đã biết trước mục đích của bọn họ chứ nếu không có khi cô lại hiểu nhầm đây là đội ngũ diễn tập quân sự ấy chứ.
Có điều bọn họ chọn vị trí ẩn nấp tuyệt diệu vô cùng, vừa là góc chết của bọn quái tuần tra lại có nhiều cây cối che phủ, quan trọng nhất là rất gần vị trí boss mới xuất hiện, quả thật là không thể tìm được nơi nào hoàn mỹ hơn nữa. Diệp Từ nhẩm đếm số lượng người mai phục bên kia có ít nhất tám mươi đến một trăm người, tuy không nhìn thấy được tên và thông tin của bọn họ nhưng theo trang phục bên ngoài thì không khó để nhận ra nhóm người này có trang bị không tệ, cơ bản đều trên cấp . Đội ngũ này không cần bàn đến chuyện phối hợp thế nào, chỉ riêng bấy nhiêu đây đã đủ thấy không thể xem thường sức chiến đấu của bọn họ rồi.
Sau khi tạm tổng kết tình hình, Diệp Từ có chút sầu muộn. Hắc Mai Thế Gia dường như đâu có kẻ thù truyền kiếp nào? Sao lại để người ta gài bẫy đánh lén quy mô lớn như thế này? À đương nhiên đấy chỉ là một ý nghĩ bâng quơ của Diệp Từ mà thôi, vấn đề cô đang tập trung suy nghĩ hiện giờ là một lát nữa đôi bên đánh nhau, cô có thể nhân cơ hội ấy hôi được chút của nào không?
Chuyện này nghe thì có vẻ hơi thiếu đạo đức nhưng bạn phải nhớ đã chơi game, có đồ tốt mà không chiếm tuyệt đối không phải là thói quen tốt, Diệp Từ vẫn luôn cho rằng cô là một game thủ tốt, một game thủ tốt là sao? Chính là người nhất định phải luôn tuân thủ thói quen tốt khi chơi game, hiểu chưa?
Giữa lúc cô miên man chìm vào suy nghĩ, từ phía xa chợt vang lên tiếng phù phép dữ dội, từng luồng sáng vàng hồng đỏ cam xanh đủ loại quyện vào nhau rực rỡ cả một vùng trời, mảnh đất khô cằn thoáng cái dậy lên từng trận sóng gió, từ xa nhìn lại cảnh tượng đẹp vô cùng. Tuy cô không cách nào đếm được đội ngũ đang đến có bao nhiêu người nhưng theo quy mô trận đánh và phạm vi ảnh hưởng của pháp thuật thì nhóm người ấy phải có ít nhất trên người.
Diệp Từ quay sang nhìn con boss Tế tự Chiến Ca Dorian vừa mới xuất hiện đang nhắm mắt cầu nguyện trên tế đàn, cô nhẩm tính với số người kia, cho dù có chênh lệch cấp bậc đi chăng nữa, chỉ cần bọn họ tính toán chiến thuật hợp lý và không có người phá rối thì hẳn là trong vòng - tiếng là có thể giải quyết nó ngon lành. Tiếc là hôm nay vận may của Hắc Mai Thế Gia không được tốt cho lắm.
Nhóm người mai phục vẫn giữ trạng thái im lặng như cũ, có lẽ tạm thời sẽ không có động tĩnh gì. Còn phía Hắc Mai Thế Gia dù liên tục đụng phải đám quái đi tuần nhưng bọn họ nhờ số lượng đông nên trở ngại ấy chẳng đáng là bao. Cứ tưởng tượng xem có năm mươi pháp sư ném quả cầu lửa vào một con quái nhỏ thì số phận của nó sẽ như thế nào? Diệp Từ dám đảm bảo chỉ cần một phần mười số quả cầu lửa ấy thôi đã đủ tiễn con quái ấy về với ông bà rồi.
Bọn họ càng đánh quái lại càng hăng máu, Diệp Từ thì duy trì trạng thái ẩn thân chầm chậm đi sau lưng bọn họ, đôi bên cùng tiến về phía tế đàn nơi con boss Dorian đang đứng, một lúc sau, rốt cuộc đội ngũ của Hắc Mai Thế Gia cũng quét sạch được hết đám quái nhỏ, Diệp Từ tranh thủ cơ hội lén bò lên trên tế đàn. Dorian quả nhiên không hổ danh là Boss tự do bậc tinh anh, loại quái có IQ ngang ngửa với NPC nhân loại bình thường, độ nhạy cảm của nó rất cao cho nên chỉ cần tiến vào phạm vi giám sát của nó lập tức nó sẽ nhận ra ngay.
Diệp Từ mới bước một chân lên tế đàn đã thấy Dorian he hé mở mắt ra nhìn, ánh mắt sắc lạnh của nó hướng thẳng về phía Diệp Từ làm cô giật mình đứng im không dám cục cựa. Dorian nhìn chằm chằm nơi Diệp Từ đang đứng một lúc thật lâu mới quay đầu về tiếp tục cầu nguyện.
Dorian khoác trên người bộ quần áo pháp sư màu đỏ rực, tay cầm một cây trượng dài, mà ở trên tế đàn trước mặt nó là một cái rương màu vàng ánh kim.
Rương bảo vật.
Hai mắt Diệp Từ sáng rực lên, trong bản cập nhật mới có một vài dòng thông báo nhỏ rằng trên các bản đồ lớn được bổ sung thêm rất nhiều rương bảo vật, trong những rương này sẽ có rất nhiều đồ tốt quý giá.
Có điều hiện giờ chỉ có mỗi mình Diệp Từ biết thêm một tin tức quan trọng là những rương bảo vật này tuy sau khi có người mở ra sẽ xuất hiện cái mới nhưng chỉ có ở lần mở đầu tiên mới thật sự chứa bảo vật, còn những lần sau tuy đồ vật bên trong cũng toàn là thứ đáng quý nhưng phần lớn sẽ là điểm kinh nghiệm hoặc tiền vàng, trang bị hay nguyên liệu gì gì sẽ có tỉ lệ xuất hiện rất thấp.
Rương bảo vật là vật phẩm đặc biệt được bao phủ thêm một lớp hào quang, có điều vầng sáng này chỉ nhìn thấy được trong phạm vi m, vậy là hiển nhiên đám người mai phục bí ẩn kia và đội ngũ Hắc Mai Thế Gia sẽ không thể phát hiện ra sự tồn tại của chiếc rương này. Diệp Từ đột nhiên cảm thấy vận may của mình đâu có tệ, ít nhất hiện giờ trước mặt cô là đồ tốt từ trên trời rơi xuống này.
Vuột mất thủ sát của Dorian bù lại được gương bảo vật, cũng không tệ chậc chậc.
Mà hiện giờ vị trí của đội ngũ Hắc Mai Thế Gia đã lọt vào phạm vi cách Dorian m, nơi này tạm thời vẫn an toàn nhưng chỉ cần tiến thêm vài bước nữa thôi thì chắc chắn Dorian sẽ phát hiện ra bọn họ.
Đội ngũ Hắc Mai Thế Gia đang tập kết một chỗ nghe một barbarian (dã man nhân) nói gì đó.
Diệp Từ thoáng nhìn liền nhận ra barbarian này là hội trưởng của Hắc Mai Thế Gia - Dương Vũ Hồng Trần. Công hội Hắc Mai Thế Gia ở đại lục phía nam là công hội đứng thứ ba, sự nổi tiếng của bọn họ ngoài thực lực của công hội ra còn vì người tên Dương Vũ Hồng Trần kia. Dương Vũ Hồng Trần là chỉ huy giỏi hàng đầu của đại lục phía nam, hắn cũng lọt vào được top chỉ huy giỏi nhất game vận mệnh, hơn nữa hắn còn là chỉ huy duy nhất thuộc nhóm chức nghiệp cận chiến.
Nguyên nhân tại sao chỉ huy đa số đều là người tấn công xa cũng dễ trả lời thôi, bởi vì tấn công xa sẽ dễ dàng quan sát được tình hình của boss và thành viên trong đội, đặc biệt là dạng boss không ngừng gọi ra quái nhỏ, người tấn công xa sẽ có thể dễ dàng khống chế mọi tình huống xảy ra bất ngờ, nếu chỉ huy là người thuộc nhóm cận chiến sẽ rất dễ vướng phải tình huống không bắt kịp thông tin, như vậy hoạt động sẽ bị hạn chế đi không ít.
Theo cảm nhận của riêng Diệp Từ, Dương Vũ Hồng Trần ngoài tài chỉ huy ra còn là một cao thủ của nhóm barbarian, tuy nhiên nếu đặt hai mặt này lên cùng một người vậy thì phải có một cái chịu giảm %. Đây là lý do vì sao danh tiếng chỉ huy của Dương Vũ Hồng Trần rất cao nhưng lại không lên được top người đứng đầu.
Khi Dương Vũ Hồng Trần giảng giải xong kế hoạch tác chiến, đội ngũ Hắc Mai Thế Gia cũng đã bày xong thế trận bắt đầu. Hiệu lệnh vừa vang lên, MT lập tức dẫn đầu mở quái, Dorian bị quấy rầy gào lên một tiếng quái dị đồng thời cũng từ tế đàn nhào xuống mặt đất. Trong lòng Diệp Từ rất muốn đưa tay gõ nhẹ lên người con Dorian một cái, nhỡ may mắn thì lát nữa đợi nó gần chết đánh thêm một cái nữa là giành được thủ sát rồi. Nhưng nếu cô làm vậy thì chắc chắn sẽ vướng vào ân oán giữa Hắc Mai Thế Gia và công hội bí ẩn kia, mà hiện giờ cô đâu còn hoạt động một mình nữa, phía sau cô còn cả một công hội đang chờ, những việc làm thuộc dạng không có lời như thế này cô tuyệt đối không nhúng tay vào.
Huống chi hiện giờ đã có thứ hấp dẫn hết sự chú ý của Diệp Từ rồi, có cái rương bảo vật đây thì con boss Dorian kia sống chết thế nào liên quan gì cô nữa.
Nhưng mà lúc này cô vẫn chưa vội hiện thân, phía sau còn một đội ngũ bí ẩn giấu mình như hổ rình mồi, bây giờ cô mà xuất hiện thì có khi lại biến thành vật hi sinh không chừng. Tuy cô tin tưởng tuyệt đối vào khả năng chạy trốn của mình nhưng chạy thoát giữa người chơi cấp rõ ràng nồng nặc một mùi nhiệm vụ bất khả thi...
Tạm thời im lặng chờ đợi cơ hội là quyết định sáng suốt nhất.
Xem ra phía Hắc Mai Thế Gia đã có chuẩn bị chu đáo cho việc xử lý Dorian, thậm chí có khi bọn họ còn từng luyện tập vô số lần để tìm ra cách đánh chính xác nhất nữa. Khi nào cần chặn kỹ năng của boss thì chặn, khi nào cần di chuyển thì di chuyển, khi nào cần tạm dừng đợi trạng thái vô địch của boss kết thúc thì dừng, tất cả đều được tính toán hết sức chuẩn xác. Hoàn mỹ đến độ khiến Diệp Từ có cảm giác gặp phải đồng hương, có khi tập thể bọn họ cũng cùng trùng sinh như cô vậy. Nếu không làm sao khai hoang mà lại thông thạo đến mức độ này?
Diệp Từ kiên nhẫn ngồi chờ đến lúc Dorian chỉ còn % máu, hai chân cô đã mỏi nhừ tê rần rần, mà đám người ẩn nấp phía sau có lẽ cũng không khá hơn cô là bao, bọn họ im lặng chờ đợi có lẽ cũng vì thời khắc này.
là con số rất vi diệu, nếu xông ra lúc lượng máu con boss còn nhiều thì chắc chắn phía Hắc Mai Thế Gia sẽ lập tức dừng đánh boss, vậy thì rất có thể bọn họ sẽ không được lợi gì. Nhưng khi cột máu chỉ còn % lại khác, lúc này phía Hắc Mai Thế Gia hẳn là đã sử dụng hết không ít nước thuốc và cuộn sách chuyên chở, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua con boss rồi. Vậy nên chọn thời điểm này sẽ như một mũi tên bắn trúng hai mục tiêu, vừa làm kẻ địch không kịp trở tay, vừa dễ dàng xử lý Dorian.
Cho nên, % là khoảng thời gian vàng để giết người cướp boss.
Lúc này Diệp Từ quyết định gửi tin nhắn riêng cho Dương Vũ Hồng Trần, cô phải cảnh báo cho hắn ta biết nguy hiểm sắp đến. Thật may người nọ bình thường không bao giờ chặn tin nhắn từ người lạ, không phải như cô tắt hết các kênh trò chuyện từ quen đến thân, rất hiếm khi cho người khác cơ hội mật ngữ với mình.
Tin nhắn gửi đi quả nhiên thuận lợi không hề bị chặn.
Có người chuẩn bị đánh lén các cậu. Diệp Từ không nói nhiều lời thừa thải, mở miệng là vào thẳng vấn đề.
Ai đấy? Giọng điệu của Dương Vũ Hồng Trần có chút bất ngờ, mà cũng đúng thôi, bất kể người nào đang đánh boss mà nghe được tin tức này cũng phải căng thẳng.
Không phải kẻ địch. Diệp Từ đáp.
Làm sao bạn biết được tin này?
Ban nãy đi ngang nhìn thấy.
Làm sao tôi có thể tin bạn? Tôi thậm chí còn không biết bạn là ai...
Hướng h của cậu, số lượng tầm người, đều trên cấp . Diệp Từ không hơi đâu mà chơi trò hỏi đáp bạn là ai ai là bạn vô vị đấy, sau khi nói hết những gì mình biết liền tắt mật ngữ, hiện giờ cái cô quan tâm là thời điểm song phương giao chiến, không còn người nào rảnh rỗi chú ý đến cô để cô còn chạy đi mở rương bảo vật nữa.
Cô báo tin cho phía Hắc Mai Thế Gia không có ý gì đặc biệt, tuy trước đây bọn họ và cô có mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau nhưng rõ ràng cô đã nhận được không ít tiền từ bọn họ, nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn không thể nào ngồi im đứng nhìn bọn họ rơi vào tình trạng khốn đốn. Chỉ đơn giản như thế thôi.
Dương Vũ Hồng Trần rõ ràng không tin lắm lời Diệp Từ vừa nói, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cẩn thận điều hình lại đội hình. Ngay lúc hắn vừa chỉnh đốn đội ngũ xong liền nghe thấy tiếng ai đó hét to: Xông lên. Kế đó bất ngờ xuất hiện hơn trăm người chơi ào ào chạy đến bao vây Hắc Mai Thế Gia.
Diệp Từ lập tức nhân cơ hội này chạy đến bên cạnh rương bảo vật, thật may là chiếc rương này không có khóa.
Rương bảo vật đang mở... %... %... %...
Thời gian cần để mở rương bảo vật tùy thuộc vào cấp bậc của nó, ví dụ như rương bậc hoàng kim thì cần giây. Trong lúc chờ đợi, Diệp Từ ngoáy đầu nhìn về phía xa xa, hai đội ngũ kia đã bắt đầu hỗn chiến, ánh sáng pháp thuật, ánh đao, tiếng cung tên, kim loại va chạm vào nhau tạo nên một vùng ồn ào hỗn loạn.