La Tập nghĩ tới một khả năng không chắc chắn lắm, để nghiệm chứng suy đoán của bản thân, hắn nhanh chóng mở bảng giao diện thuộc tính của tên thủ lĩnh bộ lạc xích hồ (cáo lông đỏ) ra.
Đám dân cư trong bộ lạc xích hồ này, La Tập chẳng phát hiện ra chút tiềm lực nào, đa số đều là loại đã trưởng thành hoặc là loại trưởng thành cấp ba sao, đều là dạng trình độ bình thường, không đáng để hắn lãng phí thời gian quan tâm, mà tên thủ lĩnh bộ lạc xích hồ này so với đám kia là nhỉnh hơn cả, bởi hắn có trí lực, tinh thần và thống soái cấp sao, mà tất cả đều đã đạt mức tối đa.
Năng lực thiên phú của hắn là “phát triển quản lý”, bộ lạc thành bang mà hắn quản lý, tốc độ phát triển đã tăng lên %, độ thích hợp cư trú +
Năng lực thiên phú này và ba hiệu quả ‘người thống trị’ của La Tập có điểm tương đồng, nhưng đều tăng % như nhau, mà phạm vi thống lĩnh của La Tập là cả thế giới văn minh, mà phạm vi quản lý của người trước mắt chỉ là một thành phố hay một bộ lạc.
Đối với việc hiện nay chỉ có một bộ lạc minh kính, La Tập nhận thấy thiên phú của đối phương trong một khoảng thời gian ngắn không thể phát huy được tác dụng gì, dẫu sao cũng là người mới, bộ lạc minh kính sao tới lượt hắn quản? mà bộ lạc minh kính là tất cả vốn liếng của La Tập, hắn sẽ không bao giờ giao quyền quản lý bộ lạc minh kính cho một người mà độ trung thành chưa đến được.
Nhưng ngoài điều đó ra, đối phương còn có kỹ năng ‘trấn an nhân tâm’, hiệu quả là sau khi giá trị sỹ khí của con dân bộc lạc dưới trướng hắn rơi xuống điểm, thì sẽ giảm xác xuất chạy loạn và tạo phản xuống %, kỹ năng này chịu ảnh hưởng từ ‘thống soái’, nói trắng ra là quân dưới trướng hắn sẽ không dễ gì xuất hiện lính đào ngũ hay kẻ phản bội.
Nhìn bảng thuộc tính và thiên phú, kỹ năng của người này, La Tập cảm nhận rõ rằng, đây là một người có sở trường quản lý bộ lạc, nói thẳng ra thì là một nhân tài hiếm có, hay nói cách khác, người dưới tay hắn, có độ trung thành khá cao.
Đây chính là điểm mấu chốt mà La Tập nghĩ đến, đối tượng mà bây giờ con dân bộ lạc xích hồ này tôn sùng là tên thủ lĩnh, nên độ trung thành đối với hắn mới thấp như vậy.
Không thể không nói, đây là một tình huống phiền phức, bởi đối với cục diện như vậy, trong một khoảng thời gian ngắn hắn không thể khiến độ trung thành cao lên ngay được, cũng không thể một rìu chặt đầu tên thủ lĩnh bộ lạc xích hồ xuống được.
Trước mắt đối phương còn là một nhân tài, chặt thì lại hơi tiếc mà nếu chặt thật thì độ trung thành của đám người này đoán chừng sẽ rớt xuống thành giá trị cừu hận.
Thật không biết làm sao, gặp phải tình huống như thế này, chỉ có thể từ từ mà thôi, hắn vừa phải từng chút một làm giảm sức ảnh hưởng của đối phương vừa phải gia tăng sức ảnh hưởng của hắn với đám người này.
Quay về bộ lạc, đối với việc tộc trưởng đuổi ba tên địch ra ngoài rồi lại bắt về hơn người, tuy rằng mọi người đều cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng dù sao đi nữa thì bọn hắn đã thắng trận, ai cũng đều thỏa thích hoan hô, đối với những người mà độ trung thành đã đạt mức , thì bộ lạc càng hùng mạnh bọn hắn lại càng vui.
Còn người mới được đem về, La Tập phân cho họ một vòng đất phía bên kia bộ lạc, để họ dựng lều, dù sao thì trước đó hắn đã thu nạp được vài người nhưng độ trung thành đều không quá , hắn cũng không muốn hai đám người này ở cạnh nhau.
Sau đó hắn lại phân phó La Dũng và Triệu Bàn chú ý một chút, rồi để cho bọn hắn tự ‘dằn vặt’ lẫn nhau, bởi vì việc cần phải làm cứ nhiều lên, dẫn tới bộ lạc minh kính dù số người đã tăng nhưng vẫn thiếu nhân lực như cũ.
Hiệu suất của đội đốn củi có liên quan tới hiệu suất của đội công sự phòng ngự bộc lạc, mà hiệu suất của đội đánh bắt cá lại càng quan trọng hơn bởi liên quan đến vấn đề thực phẩm, bên nào cũng không thể thiếu người.
Quay về lều của mình, La Tập bắt đầu nghĩ đến ngày mai cần phải làm gì, nên sắp xếp ra sao để tận dụng được hiệu quả nguồn nhân lực của người mới tới, đồng thời, hạng mục ‘huấn luyện quân sự’ cũng đã được kích hoạt, cần phải tận dụng không thể để lãng phí.
Vừa lúc La Tập nghĩ tới đây, tiếng hoan hô ngoài lều vừa lắng xuống lại một lần nữa vang lên.
Khiến hắn nhận ra được, tám chín phần mười là đội đi săn đã mang con con mồi về.
Hắn có chút chờ mong bữa cơm tối nay, bữa thịt sói hôm qua khiến hắn cắn tới ê cả hàm, tuy có chút tùy hứng nhưng hắn thực sự muốn được ăn ngon một chút.
Nhanh chóng chui ra khỏi lều, mặt La Tập lóe lên một tia kinh hỉ, đây đúng là thu hoạch lớn, thế mà săn được hai con hươu bào.
Khoan đã, không chỉ có thế! Thành viên đi cuối của đội săn còn đang cầm trên tay một loài động vật nhỏ lông xù, La Tập lại gần nhìn, mắt ngay tắp lự sáng rực, “thỏ hoang?”
Nhìn con thỏ to mập, La Tập tự nhiên nghĩ tới món ăn vặt ‘đầu thỏ tê cay’, miệng tự động tiết ra nước bọt.
Nói thật, thành quả săn bắn của đội đi săn hôm nay đã vượt quá dự liệu của La Tập, nhưng hắn dù sao cũng chẳng phải tên ngốc, nghĩ kỹ một chút liền hiểu.
Thật ra rất đơn giản, trước đây khi đi săn đa số đều là những người đàn ông có chút sức mạnh của bộc lạc, nhưng họ lại hoàn toàn không xét tới vấn đề sở trường và kinh nghiệm, những dũng sỹ chiến đấu giỏi thì chưa chắc đã săn bắt giỏi, một người có kinh nghiệm phong phú đến đâu thì dẫn theo một đội gà mờ cũng sẽ có cảm giác vướng chân vướng tay.
Nhưng đội mà La Tập đích thân chọn ra này, đều là những người có kỹ năng săn bắn, ai cũng kinh nghiệm đầy mình, một đội như vậy phối hợp với nhau, lại thêm việc không có tay gà mờ nào cản đường, mọi người liên thủ lại, thu hoạch của buổi đi săn có kém thì cũng chả kém được bao nhiêu.
Tiếng động bên này gây ra náo loạn không nhỏ, trực tiếp ảnh hưởng đến đám người đang dựng lều của bộc lạc xích hồ, ai cũng khống chế không được mà nhìn chăm chú về phía cổng vào bộ lạc, nhất là tên thủ lĩnh bộc lạc xích hồ, vẻ chấn kinh trên mặt lộ rõ.
Dân số, sức mạnh và quy mô của bộ lạc minh kính đã hoàn toàn vượt qua khả năng tưởng tượng của hắn, thực lực của bộ lạc xích hồ tuy không mạnh nhưng đối với khả năng quản lý của mình, hắn vẫn rất tự tin, có thể ở thời đại mà nguy hiểm rình rập tứ phương này, dẫn dắt một bộ lạc nhỏ bé yếu ớt sinh tồn đến bây giờ, mà còn quản lý đến vô cùng ngay ngắn rõ ràng, hắn quả thực có chút kiêu ngạo, nhưng khoảnh khắc này, nhìn bộc lạc minh kính trước mắt, hắn chỉ cảm thấy chút tự tin và kiêu ngạo ấy đã bị nghiền nát trong nháy mắt.
Nhưng vẫn chưa hết, phía sau đội đi săn, rất nhanh, xuất hiện ba chiến sỹ bộ lạc tay cầm mâu đá mặt đầy mệt mỏi quay về bộc lạc, khi tên tên thủ lĩnh cũ của bộ lạc xích hồ đang đoán thân phận của ba người này, bỗng một âm thanh réo lên bên tai hắn.
“Đó là đội trinh sát” Người đang nói là Triệu Bàn, là một người có độ trí lực cấp sao, so sánh với La Dũng thì khi La Tập giao việc cho hai người tất nhiên việc giao cho Triệu Bàn sẽ nhiều hơn một chút, thật ra rất đơn giản, hắn chẳng qua chỉ muốn nhắm chuẩn thời cơ, thể hiện ra một chút thực lực của bộc lạc, để đám người mới tới kia ý thức được khoảng cách thực lực, vừa lúc xua đi chút ý nghĩ nhàm chán.