Trước khi đến đại hội võ lâm, nàng đã cho gọi tứ đại hộ vệ Linh U Cung đến trước. Sau khi tiến vào Vô Nhai thành, Tử Lan và Thừa Mạc đến ngay một biệt viện yên tĩnh ngay sau lưng Thiên Kỳ lâu. Còn phải năm ngày nữa đại hội võ lâm mới bắt đầu, Tử Lan nhàm chán ngồi trong lòng Thừa Mạc, an tĩnh pha trà rồi nhàn nhạt trò chuyện. "Đoạt Mệnh lâu cũng nhận được thiệp mời à?".
Thừa Mạc gật đầu xác nhận. Tử Lan hơi khó hiểu lần đại hội này: "Những người tự xưng là danh môn chính phái đó trước giờ chưa từng mời những người được xem là hắc đạo mà, lần này ngay cả Ma giáo của sư phụ cũng được mời, không biết lý do vì sao."
"Ít hôm nữa sẽ rõ thôi". Thừa Mạc yêu thương vén mái tóc của nàng, sau đó hôn nhẹ lên gáy nàng. "Nàng chưa cho sư phụ và sư nương biết nàng đã đến à?"
"Qua hai ngày nữa nói cũng không muộn, nếu không sẽ không thể nào yên tĩnh với hai người đó được. Lúc sáng ta cũng đã nhận được tin sư huynh và sư tẩu đã đến nơi". Tử Lan làu bàu nói.
Thừa Mạc nghe vậy chỉ cười nhẹ rồi lại nhắm mắt hưởng thụ hương trà lan trong không khí.
Qua hai ngày, Tử Lan quyết định thông báo cho nhóm bốn người kia là nàng đã tới. Và đúng như Tử Lan dự liệu, không thể nào yên tĩnh với tính tình sư nương được. Ngay ngày hôm đó cả năm người bị sư nương lôi kéo đi du hồ. Nhàm chán tựa vào mạn thuyền, Tử Lan ngáp ngắn ngáp dài, Lam Trì đến bên cạnh ái đồ, đưa cho nàng một tách trà rồi nói.
"Con biết tại sao lần này cả Ma giáo cũng được mời không?"
Tử Lan lắc đầu, nàng lấy lại tinh thần chờ đợi câu trả lời từ sư phụ.
"Ta chỉ được biết trong giang hồ gần đây có rất nhiều việc lạ, ta cảm thấy giống như có một thế lực thần bí nào đó tác động tới, ta cùng với Tiêu Vĩ từng quen biết, hắn nói với ta lần này tập hợp lại vốn là muốn điều tra chuyện này
“Vậy sao? Tiêu Vĩ có nghi ngờ thế lực nào đứng sau không?”. Tử Lan chau mày hỏi lại.
“Hắn nói là một thế lực thần bí, ít nhất trước nay trên giang hồ chưa xuất hiện. Ta nghĩ con nên cẩn thận hơn”. Lam Trì nghiêm túc dặn dò.
Tử Lan gật đầu đáp ứng. Nói ra cũng ngại ngùng, nàng mang tiếng cũng là ngừoi trong giang hồ nhưng lại rất lờ mờ về những chuyện xảy ra trên giang hồ. Sau khi kết thúc câu chuyện, rất nhanh Tử Lan liền dựa vào mạn thuyền lim dim, thời tiết mát mẻ cùng những cơn gió nhẹ làm lòng người sảng khoái. Khí tức Thừa Mạc ngay bên cạnh làm nàng cảm thấy cực kì an tâm. Bất chợt phía xa có một loạt tiếng ồn ào vang lên. Dường như là tiếng la hét và tiếng binh khí va chạm. Tử Lan chau mày nói với Tử Y bên cạnh: "Cho người lái thuyền né đi chỗ khác".
Tử Y đáp ứng rồi vội đi. Tuy nhiên chuyện tốt thường khó thấy còn chuyện xấu thì không tránh được. Chiếc thuyền kia dần tiến về phía này, tiếng đánh nhau càng ngày càng gần. Tử Lan đến mạn thuyền xem xét thì lại thấy hoá ra là người quen.
"Sư đệ của chàng lại trêu chọc trúng ổ kiến lửa nào rồi". Tử Lan bỏ lại câu đó rồi phi thân sang thuyền bên kia. Thừa Mạc thấy vậy cũng dùng khinh công bay sang.
Trịnh Thần đang cực kì cáu giận, những người kia cho dù đã nhìn thấy hắn nuốt thuốc độc xuống nhưng vẫn không an tâm, hắn không hề có tâm tư quyền lợi, hắn thầm nghĩ lưu lạc giang hồ vui vẻ. Nhưng những người đó lại không cho là vậy, vẫn muốn hắn chết. Ngay lúc tên hộ vệ cuối cùng ngã xuống, từng nhát đao ngoan tuyệt hướng về phía hắn, hắn đã nghĩ mình sẽ phải chết nhưng đột nhiên có hai đạo bóng trắng từ bên ngoài bay tới. Cả hai dùng tốc độ siêu việt giết hết đám sát thủ nhưng vẫn để sót một tên. Tử Lan nhìn thấy tên kia trốn thoát, định dùng ám khí giết chết hắn nhưng bị Thừa Mạc ngăn lại. Tử Lan nhìn Thừa Mạc có ý hỏi tại sao nhưng Thừa Mạc chỉ lắc đầu nhẹ rồi quay sang hỏi Trịnh Thần: "Đệ có sao không?"
"Sư huynh, sư tẩu". Trịnh Thần thấy hai người đến thì thở phào. Sau khi được Tử Lan chữa khỏi hắn đã rời đi giải quyết một số việc, cũng nghĩ có thể gặp họ ở đây nhưng không ngờ họ lại cứu hắn một mạng. "Đa tạ hai người đã giúp".
"Đệ lại chọc vào ôn thần nào rồi?". Tử Lan mỉm cười trêu.
Trịnh Thần ngại ngùng cười rồi cùng Tử Lan và Thừa Mạc chuyển sang du thuyền của họ. Sau khi chào hỏi, Tử Lan hơi mất hứng nên họ dừng thuyền rồi lên một tửu lâu gần hồ dùng bữa tối. Mặt trời đang lặn hắt lên mặt hồ một ánh sáng màu cam lấp lánh tuyệt đẹp. Tử Lan im lặng nhấp một ngụm rượu, dùng mật âm trao đổi với Thừa Mạc: "Tại sao lúc chiều chàng lại ngăn ta giết người kia?"bg-ssp-{height:px}
"Ta nghi hắn là người của gia tộc lánh đời". Thừa Mạc đáp lại, sau đó suy tư một chút rồi nói: "Tối nay ta sẽ hỏi Trịnh Thần xem sao những người đó lại tìm hắn".
Tử Lan nghe vậy cũng chau nhẹ mày rồi thôi, xem ra thế lực thần bí mà sư phụ nàng nói có liên quan đến những gia tộc lánh đời kia.
Sau khi họ dùng cơm xong thì cùng về biệt viện của Thiên Kỳ lâu. Tử Lan cảm thấy có chút mệt nên về phòng trước. Sau đó khoảng nửa canh giờ Thừa Mạc cũng về phòng.
"Sao rồi?". Tử Lan thấy hắn về thì cất tiếng hỏi.
"Cũng không có gì, là ân oán cá nhân nên hắn không chịu nói, nhưng mà hắn có nói là sát thủ lần này phái tới là từ hoàng gia Nam Hải quốc". Thừa Mạc tiếp nhận chén trà từ tay Tử Lan nói.
"Hắn có quan hệ sâu xa với họ?". Tử Lan hỏi.
"Tuy hắn không nói nhưng theo ta biết hắn là Thập Tam hoàng tử của Nam Hải quốc, con trai của Quý Thục Phi, tuy nhiên từ nhỏ được nuôi bên ngoài do sức khoẻ không tốt. Quý Thục phi là người Vân quốc, nên hắn thường xưng với bên ngoài mình là người Vân quốc". Thừa Mạc đạm đạm nói.
"Biên cảnh đang bị tấn công nhưng họ vẫn muốn tranh giành quyền lợi, thật là khôi hài". Tử Lan nhếch miệng cười khinh miệt. "Vậy là độc trước đây hắn uống là vì từng bước nhường đám người đó, để chúng yên tâm về hắn?".
"Ta cũng đoán vậy". Thừa Mạc xác nhận. "Thật ra nói gia tộc lánh đời có liên quan với Nam Hải quốc cũng không sai. Từ đó đi đến địa phương kia là gần nhất, hơn nữa có một gia tộc vốn là xuất thân từ Nam Hải quốc. Tuy nhiên người có khả năng nhờ vả đám gia tộc thì hẳn là cũng phải có quyền lực hay có huyền cơ gì đó khác".
"Thôi chuyện này để từ từ tính đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nghỉ sớm đi, mai sẽ khai mạc đại hội anh hùng rồi, hẳn là sẽ thấy được nhiều thứ hay ho". Tử Lan vươn tay ra, yêu thương nắm lấy tay hắn.
Thừa Mạc gật đầu, cởi ngoại bào rồi cùng lên nằm với Tử Lan. Nến tắt đi, Tử Lan nằm một lúc thấy hơi thở Thừa Mạc vẫn phập phồng liền biết hắn không ngủ được.
"Sao vậy? Chàng lo lắng?". Giọng nàng trong bóng đêm có một loại quyến rũ và mị hoặc.
"Ta chỉ đang suy nghĩ". Thừa Mạc nhẹ giọng đáp lại, trong lời nói là ôn nhu tận xương. "Nếu không có nàng, liệu ta có bị cuốn vào mớ tranh quyền đoạt vị đó không."
"Tranh hay không tranh thực ra không quan trọng. Trước đây chàng luôn tranh để tự bảo vệ mình, còn giờ chàng tranh vì cái gì?". Tử Lan cảm nhận được cảm khái và bất an của người thương, nhẹ nhàng hỏi.