Tôi chạy. Chạy mãi. Cứ chạy mà cũng không biết mình đang đi đến đâu. Cho đến khi đã cảm thấy mệt mà thở dốc, cuối cùng tôi cũng dừng lại, ở trên bờ sông. Tôi đứng đó thất thần, trong đầu không ngừng tua đi tua lại cái cảnh tượng ban nãy, tôi giơ tay lên nhìn những vệt máu còn bám dính trên tay, mùi tanh vẫn không hề dịu đi chút nào. Tôi phải làm gì đây. Tôi thực sự không muốn xảy ra chuyện như vậy. Tôi....Sự sợ hãi không thể nói nên lời của tôi đang được bộc phát ra bên ngoài bằng hai hàng nước mắt. Đã rất lâu rồi tôi không có những cảm xúc này, chính vì nó vô cùng đáng sợ nên tôi không bao giờ để nó hiện hữu trong suy nghĩ của tôi, càng không bao giờ cho nó bộc phát ra ngoài như lúc này. Tôi bây giờ không còn là tôi của mọi ngày nữa rồi, tôi thật sự không biết mình nên làm gì bây giờ nữa. Giết người. Là tội không thể tránh khỏi việc bị đưa vào trại cải tạo. Vào đó rồi không phải là những dự định cho tương lai của tôi sẽ tan tành theo mây khói hay sao. Nếu bị buộc phải ở đó, tôi thà chết đi còn tốt hơn. Chết. Đúng vậy. Chết đi, sẽ không còn phải chịu đựng sự sợ hãi dày vò tâm trí mình nữa, càng không bị ai khinh thường mắng mỏ mỗi ngày nữa. Chết đi, bản thân tôi cũng cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều.
Tôi nhìn xuống mặt nước sông đen ngòm được bao phủ bởi nền trời đêm. Tôi không biết bơi. Nếu nhảy xuống chắc chắn sẽ không thể sống sót, vì ở đây giờ này rất vắng vẻ....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong màn đêm yên tĩnh chỉ có tiếng xe cộ đi lại ngoài đường lớn, đột nhiên vang lên tiếng một vật thể nặng rơi xuống nước. Trên mặt nước xuất hiện vài bong bóng nước nổi lên, nhưng lại không thấy có người giãy giụa ở bên dưới. Nhiều người đi bộ ven bờ sông cách đó khá xa vẫn nghe thấy tiếng động lạ cũng giật mình mà nhìn xuống nước, người vừa nhảy xuống nước đáng ra phải dãy dụa đạp nước vì ngạt thở thì họ không thấy đâu nhưng vài giây sau họ lại thấy có một thanh niên trẻ nhảy xuống nước ở cách chỗ họ không xa. Họ vội vàng tiến lại gần và giúp anh thanh niên vớt một cô gái lên bờ. Họ bảo nhau gọi xe cứu thương trong lúc anh chàng kia đang sơ cứu cho cô gái nhỏ. Cô gái tuy đã nôn ra được phần nào số nước đã uống phải nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại ngay. Anh chàng thanh niên thở hắt một cái mệt nhọc rồi bế xốc cô gái lên xe cứu thương vừa đỗ ở ngoài đường lớn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đau đầu quá!
Tôi khó khăn lắm mới có thể mở mắt ra được, đầu có chút hơi choáng váng và rất chóng mặt. Tôi phải mất vài phút để ổn định lại đầu óc của mình. Trần nhà màu trắng là cái đầu tiên tôi nhìn thấy. Đây là đâu? cũng là câu hỏi đầu tiên của tôi sau khi đầu óc đã trở lại bình thường. Tôi nhìn một lượt tổng thể căn phòng này, muốn ngồi dậy để nhìn rõ hơn nhưng chợt nhận ra tay chân tôi không có chút sức lực nào cả, cố gắng mãi mới có thể cử động được hai cánh tay mà làm điểm tựa để chống thân lên. Khó khăn một lúc lâu tôi mới có thể tử tế mà dựa vào thành đầu giường.
Tôi phát hiện ra bên cạnh tôi còn có chiếc giường trống nữa, Nhìn nội thất và cách bày trí như vậy thì đây không phải là phòng bệnh viện hay sao? Tôi cố lục lại trí nhớ để xem xem tại sao mình ở đây nhưng những hình ảnh cứ lướt qua rất nhanh, không có một sự sắp xếp nào khiến đầu óc tôi càng thêm quay cuồng.
" Ngân! Cháu tỉnh rồi à!" Bác Vân cầm một vài tờ giấy bước vội vào phòng, trên mặt hiện rõ sự lo lắng." Cảm thấy như nào nói bác nghe."
" Dạ cháu ổn!" Tôi nói ôn hòa. " Sao cháu lại ở đây vậy bác?"
" Cháu không nhớ gì à? Tối hôm qua có người thấy cháu thất thần đứng ở trên bờ sông sau đó thì lại thấy cháu rơi xuống nước, anh ta liền cứu cháu rồi đưa vào bệnh viện. Vì điện thoại của cháu có mật khẩu nên anh ta không liên lạc cho bác được, may là bác gọi cho cháu anh ta mới thông báo cho bác biết. Tối qua cháu làm bác sợ hết hồn đấy. Mà có chuyện gì xảy ra với bộ đồ của cháu vậy, nhìn như là có ai đó đã...." Nói đến đây bác Vân như chột dạ rồi nhìn tôi với ánh mắt bàng hoàng, thương hại, cảm thông. Tôi không biết bác đang nghĩ cái gì nhưng chắc chắn bác sẽ không thể nghĩ ra được sự thật kinh khủng kia đâu.
" Cháu nghỉ ngơi đi. Để bác đi mua cháo cho cháu. Bác vừa mới đi làm thủ tục nhập viện cho cháu về." Bác đặt mấy tờ giấy lên cái bàn nhỏ cạnh đầu giường rồi buồn bã bỏ đi.
Tôi nhìn theo bác, nhìn cái dáng vẻ cố tỏ ra bình tĩnh của bác mà cũng hiểu ra phần nào suy nghĩ của bác. Hình như bác đang hiểu sai về bộ quần áo bị rách và vụ nhảy sông của tôi. Nhưng dù sao cũng chẳng thể giải thích rõ cho bác sự thật được. Cháu xin lỗi, bác Vân.
Bác Vân vừa đi ra thì không lâu sau có một người khác bước vào. Là bố tôi. Ông cũng có cùng một biểu cảm với bác Vân.
Ông từ tốn đến bên tôi, đặt bàn tay mang hơi ấm của một người cha muốn bảo vệ cho con cái của mình lên xoa đầu tôi. Ông thở dài đầy mệt mỏi rồi cũng từ tốn mà ngồi xuống nắm chặt tay tôi ân cần nói.
"Bố sẽ làm tất cả để tìm ra bọn khốn đã làm hại con gái của bố."
Tôi biết hình như bác Vân đã nói gì đó với bố tôi rồi. Chuyện đã như thế này thì cứ để mọi chuyện theo lẽ tự nhiên đi.
"Con không muốn như vậy đâu bố. Con không muốn thêm ai biết con đang ở đây và tối qua đã xảy ra chuyện gì. Vì vậy, bố à. Con mong bố đừng làm gì cả. Hãy để coi như chuyện này chưa từng xảy ra, để con được sống như bình thường được không bố."
Hình như trong khóe mắt bố tôi có gì đó đọng lại, là bố đang cố không để nó rơi xuống trước mặt tôi. Bố nhìn tôi dịu dàng, càng nắm chặt tay tôi hơn, một lúc sau bố mới lên tiếng.
"Được rồi. Hãy làm theo ý của con đi. Con muốn như nào bố sẽ làm như vậy." Rồi bố đứng lên xoa đầu tôi một cái." Nghỉ ngơi đi" rồi chuẩn bị ra ngoài.
" Bố." Tôi gọi với theo, bố tôi từ tốn quay lại. " Còn một chuyện nữa, con muốn xin bố cho con lên thành phố Z, con muốn học trường Á Đông. Con muốn sống ở đó một mình, được không bố?"
Bố tôi như muốn hỏi tại sao tôi lại có quyết định bất ngờ như vậy. Nhưng rồi ông cũng chỉ nói ngắn gọn coi như sự đồng ý. " Được rồi. Chuyện đó để sau bàn tiếp. Giờ thì con nghỉ ngơi đi."
Tôi nhìn theo bóng lưng đang cố kìm nén cảm xúc bước ra khỏi phòng bệnh của ông. Tôi thấy có lỗi với ông rất nhiều. Nhưng tôi không thể một lời nói hết cho ông biết sự thật, tôi chỉ có thể mong ông đừng quá đau buồn về chuyện này mà thôi.
Giờ thì bản thân tôi cũng không biết mình sẽ làm gì tiếp theo đây nữa.