Edit: An Tĩnh
Cuối cùng lớp mười một giành được thắng lợi trong trận đấu này. Đồng đội chạy ra sân vây quanh Lý Thanh Đàm, một đống nữ sinh xúm lại, đưa nước đưa khăn giấy, nhiệt tình vô cùng.
Cậu giơ cao hai tay, vừa cười nói cảm ơn vừa tránh khỏi những ý tốt này. Sau khi khom người lấy áo khoác dưới đất lên, cậu đá đá bắp chân Tưởng Dư, “Có nước không?”
Tưởng Dư không hiểu nổi cậu đang suy nghĩ gì, hất nhẹ cằm: “Không phải mấy người kia đều đưa nước cho cậu sao? Lấy đại một chai là được rồi.”
“Cho tớ thì tớ phải lấy à, tớ là người tùy tiện như vậy sao?”
“Vậy cậu đừng tìm tớ đòi chứ, tớ không có nước đâu.” Tưởng Dư phủi phủi tay và đứng dậy khỏi mặt đất, “Đúng là có phúc mà không biết hưởng.”
Lý Thanh Đàm thấy cậu ta đi ra ngoài, giơ tay lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
“Mua nước cho cậu đấy đại thiếu gia à.”
Cậu cười một tiếng, thoải mái ngồi thẳng xuống đất. Đồng đội vẫn còn đắm chìm trong trận đấu vừa mới kết thúc, tập trung bên cạnh cậu nói lẩm nha lẩm nhẩm không ngừng.
“Cú bóng lúc ba phút cuối của cậu ấy. Con bà nó chứ, góc độ quá gian xảo, tớ còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần.”
“Nhưng mấy đàn anh lớp mười hai cũng rất giỏi, nhiều lần suýt ghi điểm thì bị cản lại.”
“Đúng đó đúng đó, nhất là cái anh cao cao á, đứng trước mặt tớ làm tớ cảm thấy mình chỉ là một con gà con nhỏ bé yếu ớt.”
“Cậu mới là thằng nhóc gà con —- nhỏ.”
“Đậu xanh! Mẹ nó, mày mới nhỏ đấy, cả người mày từ trên xuống dưới, cả nơi đó cũng nhỏ!”
…
Nam sinh nhanh chóng tụ tập thành một nhóm. Lý Thanh Đàm ngồi bó gối ở một chỗ, cánh tay đặt trên đầu gối, tầm mắt nhìn về phía xa nhưng không có tiêu điểm.
Cậu bị những nam sinh đang đùa giữa đẩy tới đẩy lui, cơ thể cũng thoáng lắc lư theo. Có người không chú ý ngã ở sau lưng cậu.
Lý Thanh Đàm nghiêng về trước để tránh. Sau đó lập tức đứng bật dậy, quay đầu nhìn nam sinh đang nằm dưới đất, giải thích: “Toàn là mồ hôi, dính quá.”
Nam sinh thoải mái nên cũng không thèm để ý: “Sạch sẽ sạch sẽ, tớ biết.”
Lý Thanh Đàm cầm áo khoác đồng phục rồi đổi vị trí khác, những tiếng cười phát ra ở thao trường, cậu quay đầu nhìn về phía lối ra của sân bóng.
Một góc nghiêng quen thuộc chợt thoáng qua trong dòng người, sau đó chìm vào trong biển người mênh mông. Cậu hơi sửng sốt, quay đầu túm nam sinh đang đùa giỡn bên cạnh lại, “Lớp mười hai chơi bóng với lớp chúng ta hôm nay là lớp mấy vậy?”
Tằng Dương Dương suy nghĩ một lúc mới nói: “Lớp sáu, còn có lớp hai và lớp mười lăm nữa, sao vậy? Chơi chưa đủ à? Chưa đủ thì lát nữa tớ lại hẹn thêm trận nữa cũng được.”
Lý Thanh Đàm lắc đầu nói không có gì rồi lại nhìn về phía dòng người đã đi xa, vẻ mặt suy tư.
Chờ Tưởng Dư mua nước xong quay lại thì tiết thể dục cũng đã đến hồi kết. Giáo viên thể dục của lớp năm tìm đại một chỗ bên ngoài sân bóng để tập hợp học sinh, sau đó giải tán tại chỗ.
Lý Thanh Đàm đi đến vòi nước rửa tay. Tưởng Dư theo sau, cầm nước đứng dựa một bên: “Vừa nãy tớ nghe người ta nói chiều hôm qua Chung Diễm lại bị đánh nữa.”
“Hửm? Ai cơ?”
“Chính là nam sinh bị đám người bên trường nghề đánh lần trước đó.” Tưởng Dư nói: “Không biết rốt cuộc cậu ta đã chọc phải ai, mỗi ngày nếu không phải bị đánh thì là bị đánh trên đường.”
Lý Thanh Đàm khóa vòi nước, vẫy vẫy nước đọng trên tay, “Cậu nghe ai nói chuyện này vậy?”
“Thì lúc đi mua nước đó, gặp được mấy người ở lớp bên cạnh. Chẳng phải tụi nó thường cúp tiết để chơi chung với đám bên trường nghề sao. Xế chiều hôm nay khi Chung Diễm bị đánh, bọn nó cũng ở đó.”
“Vậy sao.” Lý Thanh Đàm uống một ngụm nước, không có hứng thú với những chuyện này, “Đi thôi, đi ăn cơm.”
“Ố kề.”
…
Sau khi tiết học thể dục kết thúc, Vân Nê và Phương Miểu theo dòng người tan học đi ra ngoài trường học. Dọc theo đường đi, cô bạn vẫn còn lẩm bẩm về trận đấu vừa rồi.
Vân Nê đáp lại, bóng dáng Lý Thanh Đàm vô thức xuất hiện trong đầu. Thiếu niên mặc quần áo màu tối, da trắng như tuyết, chạy nhanh trong đám người, sôi nổi mà hoạt bát.
Cô lắc lắc nhẹ đầu, quăng những hình ảnh lung tung này ra ngoài. Lúc này điện thoại trong túi bỗng kêu ong ong hai tiếng.
Vân Nê ngẩng đầu nhìn đèn đỏ, móc điện thoại ra xem thử.
Lý Thanh Đàm: [Đàn chị.]
Cô hơi sửng sốt, băng qua đường cái rồi mới trả lời.
Vân Nê: [?]
Lý Thanh Đàm: [Em mới thi đấu với các bạn học của chị.]
Vân Nê: [À, chị biết rồi.]
Gửi xong tin nhắn này, Phương Miểu đã kéo cô đến tiệm bún gạo. Thời điểm gọi thức ăn, điện thoại trong túi lại rung lên.
Vân Nê tìm một bàn trống ngồi xuống, lấy điện thoại ra lần nữa.
Lý Thanh Đàm: [Chị có đến xem trận đấu không?]
Lý Thanh Đàm: [Đàn chị ơi?]
Lý Thanh Đàm: [?]
Cô nhanh chóng trả lời hai chữ.
[Không có.]
Khoảng năm sáu phút sau, Lý Thanh Đàm mới hồi âm lại.
Lý Thanh Đàm: [Ồ?]
Vân Nê: [?]
Lý Thanh Đàm: [Nhưng rõ ràng em đã nhìn thấy chị mà.]
Vân Nê: “….”
Cô tắt điện thoại, không trả lời tin nhắn của cậu nữa.
Phương Miểu cầm điện thoại đi đến gần, “Có nữ sinh trên diễn đàn trường hỏi đàn em lớp mười một chơi bóng với chúng ta chiều nay là ai. Cậu xem thử người này có phải Lý Thanh Đàm không?”
Tam Trung có một diễn đàn học sinh lớn, do một đàn anh không biết học khóa bao nhiêu tạo ra, sau đó cứ lan truyền như vậy. Số người trong nhóm học sinh đó rất đông, mỗi ngày đều sẽ chia sẻ những tin tức nóng hổi và tin hóng hớt mới một cách kịp thời.
Ảnh chụp của Lý Thanh Đàm rõ ràng cho thấy chỉ là chụp trong chớp nhoáng. Chất lượng ảnh hơi mờ, cậu đang cúi đầu di chuyển bóng, đường nét góc nghiêng cực kì xuất sắc.
Hình vừa gửi vào, bên dưới có một đống câu trả lời nhảy ra.
— Lý Thanh Đàm lớp năm khối mười một ban tự nhiên, không cần cảm ơn.
— Rất khó để theo đuổi cậu ấy, bình thường khá kín tiếng. Ngoại trừ khuôn mặt đó ra thì về căn bản không có cảm giác tồn tại trong trường.
— Nghe nói là học sinh chuyển trường đến từ Bắc Kinh, gia đình giàu có. Tưởng Dư chơi chung với cậu ấy, là con trai út của Tưởng thị ở Lư Thành, mọi người tự cảm nhận đi ha.
— Tớ chỉ hỏi chút thôi mà, có nói là muốn theo đuổi đâu, làm quen chút cũng không được à?
— Làm quen? Thôi đi, cậu hỏi nữ sinh lớp tớ đi, có ai nói với cậu ấy hơn mười câu, tớ nhận cô ấy là ba luôn.
…
Cứ thế một hồi, trên diễn đàn mồm năm miệng mười bàn từ vẻ bề ngoài của Lý Thanh Đàm cho đến gia thế của cậu. Thậm chí là hoàn cảnh gia đình Tưởng Dư, đào bới không sót một mống nào.
Phương Miểu lẩm bẩm: “Không nhìn ra lúc ở trong lớp cậu ta là người ít nói như vậy luôn đó. Tớ thấy bình thường chẳng phải cậu ta nói chuyện với cậu rất nhiều sao?”
“Có không? Không có đâu.” Vân Nê phủ nhận, nói: “Bọn tớ có nói với nhau được mấy câu đâu.”
Phương Miểu lắc đầu ngán ngẩm, vẫn nhìn họ thảo luận chuyện này trong diễn đàn. Chờ đến khi bà chủ bưng bún gạo đến, cô ấy mới để điện thoại xuống.
Vân Nê cụp mắt, hơi không yên lòng, suýt chút nữa đổ nước tương vào chén thay vì giấm rồi.
Ăn bữa tối xong, Phương Miểu thuận đường ghé vào cửa hàng văn phòng phẩm Thần Quang bên cạnh để mua bút. Vân Nê cầm sổ tài liệu dạy kèm đứng ở kệ hàng cạnh đó.
Lúc này là thời gian cao điểm tan học, ngoài cửa hàng người đến người đi.
Vân Nê xem hai trang tài liệu, phát hiện bên trong có rất nhiều đề cô đã làm rồi nên đặt về chỗ cũ. Lúc đi ra ngoài thì nhìn thấy hai bóng dáng đang đi tới từ phía xa xa.
Cô sửng sốt một giây, sau đó lập tức xoay người đi về một góc nhỏ.
Phương Miểu vẫn còn đang xoắn xuýt giữa việc lấy hai cây bút hay là một hộp ngòi bút, nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của cô thì hỏi: “Sao thế?”
“À, không sao.” Vân Nê giả vờ cầm một quyển sách lên, giữa chân mày hơi cau lại, cũng không biết tại sao mình phải trốn tránh nữa.
Dù sao thì….. Cũng khó hiểu thật sự.
Cô buông tiếng thở dài, đóng sách lại, nhìn thấy trên bìa có viết mấy chữ.
—–
Vân Nê: “…..”
…
Thoáng chốc lại đến thứ sáu.
Tam Trung có lối giáo dục nhân tính hóa. Học sinh lớp mười hai có thể kết thúc tiết tự học cuối cùng trong tuần trước hai mươi phút, học sinh nội trú thì tự sắp xếp thời gian.
Vân Nê thương lượng với ông chủ quán BBQ để thời gian tan làm sớm hơn một chút.
Gió đêm đông lạnh lẽo thấu xương thịt, quán BBQ làm ăn rất tốt. Ngoài quán có dựng mấy cái lán màu đỏ, cô bận trước bận sau nên cũng không cảm thấy quá lạnh.
Bây giờ đã được tan làm sớm hơn trước.
Vân Nê đi ra phòng nghỉ ngơi phía sau lấy cặp sách và khăn choàng cổ, chào hỏi bà chủ quán, sau đó vòng qua đám người trong tiệm rồi đi ra ngoài.
Gần nửa đêm, đèn đuốc ngoài đường phố vẫn sáng rực như cũ.
Cô vừa đi đến chỗ đậu xe bên cạnh, vừa cúi đầu quàng lại khăn choàng. Bỗng có một người chạy đến từ phía đối diện và va thẳng vào cô.
Bao tay đang cầm trong tay rơi xuống đất. Nam sinh chớp thời cơ khom người xuống nhặt trước Vân Nê, nhanh chóng nói một câu xin lỗi, tiếp đó chạy mất tăm.
Vân Nê còn chưa hoàn hồn thì đã không thấy bóng dáng của người đó đâu.
Cô cảm thấy có hơi kỳ lạ nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, đưa tay ra mang bao tay vào. Song đầu ngón tay lại đụng phải một thứ gì đó cưng cứng.
Vân Nê dốc bao tay lại, vật cứng bên trong là một cục giấy. Cô mở ra, trên đó có viết một hàng chữ, viết hơi ẩu, nhưng không khó để đọc.
—– Gần đây nhớ cẩn thận chút, có người muốn gây chuyện với cậu.
Một câu nói không đầu không đuôi.
Vân Nê nhớ đến nam sinh kì lạ vừa rồi, quay đầu lại thì nhìn thấy cậu biến mất ở cuối con phố, trong lòng cảm thấy hơi bất an.
Trên đường về nhà, cô suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra ai sẽ là người tìm cô gây chuyện.
Chỉ vỏn vẹn một tờ giấy không có ký tên cũng không có bất kì đầu mối nào. Vân Nê không thể báo cảnh sát nên chỉ đành chờ đến thứ hai, sau khi đến trường học, cô đã nói chuyện này với Lưu Nghị Hải.
Lưu Nghị Hải nhìn nội dung trên tờ giấy, chân mày cau chặt, trầm giọng hỏi: “Có chắc chắn là tờ giấy này đưa cho em không, có phải là trò đùa nào không?”
Vân Nê: “Chắc là đưa cho em ạ, trước khi đụng phải nam sinh đó thì trong bao tay không có thứ gì cả, nhưng em không chắc chắn đây có phải là trò đùa hay không.”
“Em quen biết nam sinh đó không?”
“Không quen ạ.” Thậm chí ngay cả mặt cậu ta Vân Nê còn không thấy rõ.
“Như vậy đi, tạm thời em đừng đi làm thêm ở quán BBQ nữa, tiết tự học tối cũng về sớm chút. Thầy sẽ báo chuyện này với trường học, xem có cách nào để giải quyết không.”
“Vâng, cảm ơn thầy Lưu.”
“Không có gì, dù sao bình thường lúc ra vào trường hay trên đường về nhà thì em cũng phải cẩn thận nhé.”
“Vâng, em biết rồi ạ.”
Tờ giấy bất ngờ đưa đến này giống như một cục đá nhỏ ném xuống mặt hồ phẳng lặng vậy. Trước khi nó chưa chìm xuống đáy hoàn toàn, chẳng ai biết nó có mang đến ảnh hưởng gì cho hồ nước hay không.”
Lại một tuần nữa trôi qua, không gió cũng không sóng.
Vân Nê không gặp phải chuyện gì, cũng không có bất kỳ sự cố nào xảy ra.
Lúc trước Lưu Nghị Hải đã nói chuyện này với nhà trường. Nhưng vì không có chuyện gì xảy ra nên trường học chỉ xử lý như đây chỉ là trò đùa của ai đó mà thôi, về sau cũng không giải quyết được gì.
Ngày lễ tạ ơn, ông chủ quán BBQ gọi Vân Nê đến giúp đỡ.
Có thể là vì không khí ngày lễ nên hôm đó có rất nhiều khách trong quán. Mười phòng bao lầu trên lầu dưới đều kín, Vân Nê được phân phó việc thu ngân.
Cô bận bịu đến rất khuya, trong quán chỉ còn lại mấy bàn có khách ngồi. Trong đó có một bàn ngồi ở quán gần ba giờ đồng hồ, có cả nam lẫn nữ.
Vân Nê đưa rượu đến mấy lần nhưng cũng không quá để ý.
Ngày đó cô tan làm rất muộn, trước khi đi bà chủ quán còn gói một phần cơm rang và xâu thịt nướng lại cho cô mang về ăn.
Vân Nê xách đồ ăn đi ra khỏi quán, đến chỗ đậu xe. Thời điểm khom người mở khóa thì phát hiện bánh xe bị xẹp.
Tiệm sửa xe cạnh trường học đã sớm đóng cửa. Cô nghĩ đoạn đường về nhà cũng không xa nên quyết định đẩy xe đi bộ về, định chờ đến sáng mai lại đến tiệm sửa xe cạnh tiểu khu bơm lại sau.
Vân Nê đi về phía trước dọc theo vỉa hè ven đường, đèn đường màu hoàng hôn ở hai bên đường phả ánh sáng xuống. Xe máy lao vút qua trên đường cái, dù đến nơi rất xa rồi nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng động cơ.
Lư Thành nằm chếch về phía Nam, cái lạnh vào mùa không phải kiểu lạnh hanh khô như ở phương Bắc mà là lạnh ẩm ướt, khiến người ta cảm thấy sự lạnh lẽo xông vào người từ trong ra ngoài.
Nhà dột lại còn gặp mưa suốt đêm.
Vân Nê đi trên đường, phát hiện dây xích xe bị kéo thỏng xuống chẳng biết vì lí do gì, lủng lẳng trên mặt đất, lắc lư qua theo theo xe.
Cô dừng lại, mở bao tay và ngồi xổm xuống chỉnh lại dây xích.
Bỗng những tiếng bước chân nhốn nháo ở cách đó không xa dần dần đến gần.
Vân Nê ngẩng đầu lên, cách những chiếc tăm xe ngang dọc, cô nhìn thấy mấy nữ sinh đang khoác vai nhau chậm rãi đi về phía này.
Trên đường phố vào đêm đông, yên tĩnh giá rét. Họ như những vị khách không mời mà đến, bất chợt phá vỡ sự bình yên.
…
Gần đây Lý Thanh Đàm đã trở về Bắc Kinh.
Ông cụ ở nhà lại mắc bệnh cũ, bảo Lý Chung Viễn gọi Lý Thanh Đàm về. Lý Chung Viễn không muốn làm bẽ mặt ba mình nên chỉ đành gọi cậu trở lại.
Lý Thanh Đàm trở về nhà họ Lý vào năm sáu tuổi, tuy đã được vào gia phả nhưng ngoại trừ Lý Chung Viễn, ông nội và Lý Minh Nguyệt ra thì những người khác ở nhà họ Lý chẳng coi cậu con trai cùng họ khác chi này ra gì.
Ông nội rất cưng chiều đứa cháu trai nhỏ tuổi nhất này, Lý Thanh Đàm cũng xem như có một tuổi thơ trọn vẹn dưới sự che chở của ông.
Cậu ngồi trong phòng bệnh một lúc, chờ ông nội ngủ rồi mới đi ra ngoài.
Trên ghế sofa ngoài phòng khách nhỏ, Lý Minh Nguyệt đang xử lý công vụ, không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: “Trên bàn có bữa sáng đó, ăn xong đi rồi chị bảo chú Trung đưa em về nghỉ ngơi.”
“Không cần đâu, không phải ở đây có giường sao, em nằm một lúc là ổn rồi.” Lý Thanh Đàm đi đến bên cạnh bàn, mở hộp đựng thức ăn ra.
Lý Minh Nguyệt nhìn cậu, nói: “Hiện tại ông nội có ý muốn ba em đón em về đây học trước thời gian dự kiến. Học kì này em ở Lư Thành phải ngoan ngoãn chút, đừng gây chuyện khiến ba tức giận, nói không chừng hết năm nay em sẽ không cần trở về đó nữa.”
Lý Thanh Đàm “vâng” một tiếng, cúi đầu uống nước đậu.
Điện thoại đặt bên cạnh chợt lóe sáng, cậu vừa nghe Lý Minh Nguyệt nói chuyện vừa cầm điện thoại lên.
Là tin nhắn do Tưởng Dư gửi đến.
—- Xảy ra chuyện rồi.
__