Edit: An Tĩnh
Ban đầu Vân Nê không nghe ra đó là giọng của Lý Thanh Đàm, cho đến khi cậu kêu lên tiếng thứ hai, cô mới nhận ra gì đó rồi quay đầu nhìn.
Nam sinh đứng bên lan can ngoài hàng lang trên lầu hai, đôi mắt sáng ngời trong ánh chiều tà, đứng sừng sững mà rõ ràng.
Cô hơi ngửa đầu, “Có chuyện gì à?”
Lý Thanh Đàm “ừm” một tiếng, người hơi lắc lư, “Hồi sáng lúc chị phát biểu, tại sao lúc đến đoạn kết lại dừng lại vậy?”
Một câu hỏi ngoài dự đoán, Vân Nê hơi sửng sốt, sau đó mới nói: “Bài phát biểu không phải do chị viết nên không quen.”
Cô không giấu giếm chút nào, dù sao đây cũng không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng.
“Ra là vậy.” Lý Thanh Đàm nhếch môi, nâng cánh tay vẫy vẫy tay với cô, “Em không còn chuyện gì nữa cả, hẹn gặp lại đàn chị.”
“Ừm.”
Vân Nê không quay đầu lại nữa, đi khỏi chỗ này.
Quay về phòng học, Phương Miểu đã mua cơm tối xong trở lại, đang ngồi ở kia vừa ăn vừa xem phim. Thấy Vân Nê về, cô nàng ngẩng đầu hỏi, “Trả dù rồi à?”
Vân Nề đáp tiếng “ừm”, “Trả rồi.”
“Vậy nhanh đến ăn tối đi, mì sắp nở ra rồi.” Phương Miểu đẩy điện thoại đến chính giữa bàn, “Gần đây tớ mới xem bộ phim này, rất là hay luôn.”
Vân Nê mở nắp hộp mì ra, liếc nhìn màn hình điện thoại, “Tên gì vậy?”
“”
“….” Cô nói tiếp nửa câu sau theo bản năng, “Không ăn một bữa là đói?”
“Không có.” Phương Miểu bật cười, “Tên phim là , không có câu sau.”
“À.” Vân Nê cúi đầu ăn mì, “Tên nghe khác biệt thật đấy.”
Phương Miểu bật cười không chút hình tượng, suýt chút nữa cưới đến ná thở. Sau đó còn chưa ăn cơm xong thì đúng lúc giáo viên chủ nhiệm đi ngang qua phòng học đã tịch thu mất điện thoại.
Xui xẻo nhất chính là vì cô ấy mang điện thoại đến trường học nên bị phạt chép nội quy trường năm lần. Còn Vân Nê biết mà không báo nên cũng bị liên lụy, chép phạt hai lần.
Lúc chép xong đã là chuyện của ngày thứ tư, Vân Nê bắt chước nét chữ của Phương Miểu để san sẻ với cô ấy, “Đi thôi, chắc chủ nhiệm Vu sẽ không nhận ra đâu.”
Phương Miểu vô cùng cảm động, “Buổi trưa tớ mời cậu ăn cơm! Thêm hai cái đùi gà luôn.”
“Cậu mang cơm về cho tớ là được rồi, tớ phải ngủ bù.” Vân Nê đã bắt đầu đi làm thêm ở quán BBQ. Mỗi ngày đều làm việc đến một giờ rưỡi sáng nên thời gian ngủ giảm đi rất nhiều.
“Được rồi, cậu nói cái gì cũng được.”
Hai người cười cười nói nói đi đến lầu hành chính, văn phòng của chủ nhiệm Vu nằm ở lầu hai. Lúc Vân Nê và Phương Miểu đi đến đó, nghe thấy ông đang dạy dỗ mấy nam sinh.
“—— Hỏi các em đấy, rốt cuộc điện thoại này là của ai, phim bên trong là do ai tải về! Nếu các em không nói thì lập tức mời phụ huynh lên cho tôi!”
Chủ nhiệm Vu đang độ tuổi khỏe mạnh, giọng nói vô cùng vang dội. Sau khi trách mắng xong thì nghe tiếng gõ cửa, thấy Vân Nê và Phương Miểu, ông lại nói với mấy cậu nam sinh: “Học tập các đàn chị chút đi, cả hai em ấy đều là học sinh giỏi trong top trong năm học trước, còn các em thì sao? Trường học có bao nhiêu người, còn các em có thể thi được hạng bao nhiêu hả!”
Dứt lời, ông hỏi Vân Nê và Phương Miểu với giọng dịu hơn, “Hai em có chuyện gì à?”
“Bọn em đến nộp bản chép nội quy thầy phạt bọn em lúc trước ạ.” Vân Nê nói xong, Phương Miểu đứng bên cạnh lập tức tiến lên một bước, tay giơ bản chép nội quy ra, khom người nhận lỗi trước chủ nhiệm và nói nghiêm túc: “Xin lỗi chủ nhiệm Vu! Em đã nhận thức được sai lầm của mình một cách sâu sắc, em không nên mang điện thoại đến trường học, cũng không nên sử dụng trong phòng học, càng không nên kéo bạn học xem phim cùng mình ạ.”
Vu Tể Vĩ: “…..”
Văn phòng yên tĩnh mấy giây, đám nam sinh đứng một bên cậu một tiếng tớ một tiếng, không ngừng cười thầm.
Vu Tể Vĩ bị vả mặt bất ngờ, động tác kéo tờ giấy trong tay cô ấy có hơi thô lỗ, giọng nói không kiên nhẫn, “Được rồi được rồi, mau về lớp đi.”
Vân Nê vội vàng đặt giấy của mình xuống rồi kéo Phương Miểu chạy ra khỏi văn phòng.
Đi thẳng một mạch đến lầu một, hai người cậu nhìn tớ tớ nhìn cậu, cuối cùng cũng nhịn được mà bật cười.
Cười đủ rồi, Phương Miểu mới xoa bụng. Hơi thở mãi vẫn chưa bình thường lại, “May mà có mấy nam sinh kia, nếu không thì không biết hôm nay chúng ta sẽ bị dạy bảo đến khi nào nữa.”
Vân Nê thở hổn hển, quay đầu nhìn về vị trí văn phòng ở lầu hai.
Phương Miểu hỏi: “Sao vậy?”
“Trong đám nam sinh vừa rồi có một người hình như tớ gặp ở đâu rồi, trông hơi quen mắt.” Tình cảnh lúc đó đặc biệt nên cô cũng không quan sát nghiêm túc, chỉ tùy ý nhìn lướt qua mà thôi.
“Hay là tớ và cậu đi lên lần nữa xem thử chút nhé?”
“Không cần đâu, cũng không phải là người quá quan trọng.” Vân Nê khoác cánh tay cô bạn, “Đi thôi, về lớp nào.”
“Được.”
…
Lớp năm khối mười một.
Giáo viên môn tiếng Anh vừa vào phòng học đã thấy có mấy chỗ ngồi trống trong lớp, vừa đặt tài liệu dạy học xuống vừa hỏi: “Mấy bạn ngồi sau đi đâu rồi?”
Lớp trưởng Trình Thư đáp một câu: “Bị thầy chủ nhiệm gọi đi rồi ạ.”
Giáo viên tiếng Anh cười, “Lại làm chuyện xấu gì thế?”
Có nam sinh nghịch ngợm tiếp lời: “Chơi điện thoại trong giờ học ạ.”
“Còn xem phim con heo nữa!”
Lớp học cười ồ lên, Lý Thanh Đàm đang nằm gục trên bàn bị đánh thức. Cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời trong xanh, ánh mặt trời chói chang, trời trong mây tạnh.
Bây giờ đã là tháng chín nhưng nhiệt độ ở Lư Thành vẫn còn rất cao.
Cậu móc điện thoại ra đặt lên bàn để chơi game, đang chơi thì có một tin nhắn đột nhiên nhảy ra.
[Tống Nghiêu: Anh Thanh Đàm, mẹ em bảo thứ bảy này đến nhà em ăn cơm, anh có thời gian không.]
Mẹ của Tống Nghiêu là Trình Vân Hoa và mẹ của Lý Thanh Đàm là Lữ Tân là bạn rất thân trước kia. Lúc Lữ Tân chưa qua đời thì bà luôn sống ở Lư Thành với cậu, Trình Vân Hoa luôn giúp đỡ mẹ con hai người..
Lý Thanh Đàm chậm rãi gõ bàn phím.
[Có thời gian.]
[Được, vậy tối về em nói với mẹ.]
[Ừ.]
Một tiết học trôi qua phân nửa, đám Tưởng Dư mới về lớp. Vừa ngồi vào vị trí, cậu ta lập tức nói với Lý Thanh Đàm: “Vừa rồi tớ mới thấy đàn chị Vân Nê ở văn phòng của lão Vu.”
“Hửm?” Lý Thanh Đàm dừng động tác tay lại một lát, chưa kịp điều chỉnh vị trí của ô vuông rơi xuống, ô vuông còn lại mắc thêm một lỗi nữa, thế là trò chơi gameover.
Tưởng Dư nhanh chóng thuật lại chuyện xảy ra ở văn phòng của chủ nhiệm một lần. Cuối cùng, cậu ta thở dài nói: “Sao đều chơi điện thoại giống nhau mà đãi ngộ lại khác biệt lớn như vậy chứ.”
Lý Thanh Đàm cười khẽ, “Có thể như nhau được sao?”
“Mẹ kiếp, cậu có thể đừng trọng sắc khinh bạn như vậy không?”
“Là tớ trọng sắc khinh bạn sao?”
“Chẳng lẽ không phải nữa à?!” Tưởng Dư suýt đã quát lên.
Lý Thanh Đàm nghiêng đầu liếc cậu ta, giọng nói rất hờ hững: “Cậu dùng điện thoại để làm gì nên mới phải đến văn phòng của lão Vu, trong lòng cậu không rõ sao?”
“….”
Tưởng Dư thấp giọng chửi mát, đang chuẩn bị chơi điện thoại tiếp nhưng lại nghĩ đến gì đó nên cậu ta cầm cuốn sổ sạch đẹp trên bàn Lý Thanh Đàm lên rồi lật ra và bắt đầu viết bản kiểm điểm.
Chỉ còn lại mấy phút nên Lý Thanh Đàm không chơi điện thoại nữa, cũng không nghe giảng bài. Ánh mắt nhìn về phía khu vực lớp mười hai ở đối diện rất xa bên ngoài cửa sổ.
Tường đỏ ngói trắng, những chú chim mệt mỏi nghỉ chân bên mái hiên. Gió vừa thổi qua, chúng lại bay về phía phương xa.
Hai ngày còn dư lại trong tuần cũng khá bận rộn.
Công việc làm thêm ở quán BBQ của Vân Nê khá thoải mái. Vì gần trường học nên vào cuối tuần khi học sinh nghĩ thì cũng không có khách mấy, chủ quán không yêu cầu cô đến làm việc vào cuối tuần.
Đúng lúc thứ bảy lại đi dạy kèm tại nhà, cứ như vậy, cô hoàn toàn có thể tự do sắp xếp hai ngày nghỉ của mình.
Sáng sớm thứ bảy, còn chưa đến bảy giờ mà Vân Nê đã thức dậy. Cô tổng vệ sinh lại nhà cửa một lần, đến buổi trưa thì Dương Vân gọi điện thoại đến xác nhận việc dạy kèm tại nhà với cô.
“Cô đã gửi địa chỉ vào điện thoại cho em rồi, lúc em đến đó nhớ phải chú ý an toàn. Có vấn đề gì gì sau khi về cứ nói với cô, nếu không tiện thì cứ bảo với thầy Lưu cũng được.”
Lòng Vân Nê cảm nhận được chút ấm áp, “Được ạ, cảm ơn cô.”
“Vậy trước tiên cứ vậy đã, cô phải đi nấu cơm cho thầy Lưu, Mà em ăn cơm trưa chưa, nếu không thì đến nhà ăn cơm rồi đi.”
“Không cần làm phiền cô thầy ạ, em đã ăn rồi.”
“Được, vậy cô cúp máy trước ha.”
“Được ạ.”
Địa chỉ Dương Vân gửi đến ở gần trung tâm thành phố, ngồi xe buýt từ nhà đến đó mất gần nửa giờ nên Vân Nê đã bắt đầu lên đường vào lúc mười hai giờ.
Thời gian này trên xe buýt không có ai, cô ngồi ở hàng thứ hai đếm ngược, lấy một tờ bài thi tiếng Anh ra lót trên túi xách và bắt đầu làm.
Xe buýt lắc lư đi từ khu phố cổ qua hơn nửa thành phố, lướt qua ánh mặt trời và những bóng cây rồi dừng lại ở trạm này đến trạm khác.
Lúc Vân Nê xuống xe, trên tờ bài thi chỉ còn lại phần nghe là chưa làm thôi.
Cô đi theo dòng người băng qua đường cái, khi đi đến cổng tiểu khu thì bảo vệ đã giữ cô trước. Vân Nê điền họ tên và số điện thoại vào đơn đăng ký, sau đó đi vào trong.
Thời điểm vào thang máy, Vân Nê nhìn về phía mặt gương để chỉnh trang lại quần áo. Sau đó hít thở sâu một hơi, chờ cửa thang máy mở ra, cô nhấc chân đi ra ngoài.
Người mở cửa là mẹ của Tống Chi, nụ cười xinh đẹp, “Là Vân Nê đúng không? Vừa rồi cô Dương của con có gọi điện thoại hỏi dì xem con đến chưa đấy.”
Vân Nê chào hỏi lễ phép: “Chào dì ạ.”
“Mau mau, vào nhà đi.” Trình Vân Hoa kéo Vân Nê vào nhà, lấy một đôi dép sạch sẽ cho cô, sau đó quay về phía căn phòng ở hướng nam và gọi to: “Chi Chi, còn không ra đây nữa, giáo viên dạy kèm của con đến rồi này.”
“Con ra ngay!” Giọng nói trong trẻo của một nữ sinh nhỏ truyền ra từ trong phòng, còn có âm thanh dép đạp trên sàn nhà. Bóng người nhanh chóng xuất hiện ở trước cửa.
Cô gái đứng ở kia, vóc dáng nhỏ nhắn và vẻ ngoài vô cùng đáng yêu, “Chào chị, em tên là Tống Chi, là học sinh chị sẽ dạy kèm mấy tháng tiếp theo.”
Vân Nê gật đầu cười, “Chào em, chị là Vân Nê.”
“Chị ơi, chị đẹp thật đó.” Tống Chi không hề sợ người lạ chút nào, cô bé lập tức chạy đến kéo cánh tay Vân Nê, “Đi thôi chị, chúng ta nhanh bắt đầu học thêm thôi.”
“Được.”
“Tống Chi, chị vừa đến mà, con để chị ấy nghỉ ngơi một lát trước đã, đừng hư như vậy.” Trình Vân Hoa bưng ly nước đi đến phòng khách.
“Được ạ.” Tống Chi đành phải buông tay ra.
Vân Nê liếc nhìn cô gái nhỏ rồi nói: “Dì ơi, con không sao đâu, bây giờ có thể bắt đầu học thêm rồi ạ.”
Trình Vân Hoa cười: “Không sao, đến đây, ngồi xuống uống ly nước trước đi.”
“Cảm ơn dì.”
Vân Nê nhận lấy ly nước, mới vừa ngồi xuống thì cửa phòng ngủ bên cạnh bị mở ra, rồi có một nam sinh từ trong đi ra.
Có lẽ không ngờ sẽ có khách đến nhà nên cậu ta chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ và quần short rộng. Mới ngẩng đầu lên nhìn thấy người lạ thì cậu chàng vừa vội vàng trốn vào phòng vừa nói, “Mẹ, sao mẹ có khách mà không nói một tiếng!”
Sau đó cửa bị đóng lại “rầm” một tiếng.
Trình Vân Hoa than phiền: “Đứa nhỏ này, sao không lễ phép gì hết vậy.”
Vừa dứt lời thì cánh cửa phòng vệ sinh cạnh căn phòng đó cũng mở ra.
Tiếng mở cửa đã hấp dẫn sự chú ý của ba người đang có mặt trong phòng khách.
Vân Nê nhìn thấy một nam sinh đang xoa xoa cổ đi ra từ bên trong.
Dường như cậu mới vừa rửa mặt, tóc trên trán ướt nước nên rủ xuống. Đôi mắt đen nhánh, lúc nhìn thấy người ngồi trên ghế sofa thì vẻ mặt hơi ngây ra.
Trình Vân Hoa đứng một bên cười nói: “Đây là con nuôi của dì, Lý Thanh Đàm. Nó cũng học ở Tam Trung, nhỏ hơn con một lớp đó.”
Lý Thanh Đàm buông cánh tay xuống, đối diện với ánh mắt của Vân Nê. Một giây, hai giây, ba giây, cũng không biết là qua mấy giây, cậu đột nhiên quay mặt sang và nở nụ cười.
Rồi sau đó nhanh chóng quay lại nhìn cô gái, trong giọng nói chứa ý cười chưa biến mất, “Đúng là trùng hợp nha đàn chị, lại gặp nhau rồi.”
__