Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi

chương 30: ngày mai bắt đầu làm thêm!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khoảnh khắc nhìn thấy phong thư, dường như có thứ gì đó buông lỏng, một số hình ảnh vỡ vụn, không toàn diện lóe lên, thoáng chốc vụt qua.

Có con đường rợp bóng mát, có bàn học.

Cậu đứng trên sân tập, hình như đang gọi ai đó.

Cậu hẳn là rất vui vẻ, thậm chí còn có thể nhớ được cảm giác gió thổi qua vạt áo lúc bấy giờ.

Là cảm giác rất thoải mái tự tại.

- -Bản thân đang gọi ai?

Ngón tay Tống Vân Hồi vô thức khẽ nhúc nhích.

Cậu chậm rãi ngước mắt, mặt mày lạnh nhạt.

Những chuyện vẫn luôn bỏ qua trước đây lần này đã hoàn toàn lộ rõ.

Không phải cậu ít khi nhớ đến chuyện thời cấp ba, cũng không phải dần dần quên mất, mà là ký ức thời cấp ba đã vô cớ biến mất, không có cách nào nhớ ra.

Chính xác mà nói thì những ký ức đặc biệt đã biến mất rồi.

Về người bạn cùng bàn cậu không nhớ rõ mặt, về những phong thư cậu đã từng viết, có lẽ còn nhiều thứ hơn thế nữa, những việc bản thân đã từng làm nhưng trước mắt vẫn chưa ý thức được.

Nói là biến mất không bằng nói là bị xóa bỏ.

Giống như có thứ gì đó đang nỗ lực sửa đổi chuyện gì đó vậy.

Tuy vô hình nhưng có tồn tại.

"Đây."

Tần Thư tìm thấy cáp sạc liền xoay người lại, Tống Vân Hồi thu hồi ánh mắt.

Nhận lấy cáp sạc đối phương đưa qua, cậu hé miệng muốn nói gì đó, nhưng sau đó ngừng lại, cậu ngẩng đầu nở nụ cười, nói:

"Ngủ ngon."

Tần Thư nhìn mặt mày vương ý cười nhạt nhòa của cậu, 'ừm' một tiếng, nói:

"Ngủ ngon."

Sau đó cậu cầm lấy cáp sạc rời đi.

Tần Thư đứng tại chỗ, sau khi thấy cậu vào phòng mới thu hồi tầm mắt.

"Lạch cạch."

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Tần Thư xoay người đứng bên cạnh bàn sách, đứng ngay vị trí vừa rồi của Tống Vân Hồi.

Anh thoáng nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy khung ảnh và phong thư màu trắng kẹp đằng sau khung ảnh bên cạnh.

Đứng đó một hồi lâu, anh rũ mắt nhấc khung ảnh và phong thư lên, vừa cẩn thận cất đi vừa suy tư.

Là không nhìn thấy, hay là thật sự đã quên hết rồi.

Hay là nói nhớ nhưng lại vờ như không có ấn tượng.

***

Mở cửa phòng ra, Tống Vân Hồi cắm sạc vào, sau đó sạc pin điện thoại.

Căn phòng không mở đèn, ánh sáng màu lam yếu ớt chiếu sáng đôi mắt bình tĩnh lãnh đạm.

Cậu vẫn đang suy nghĩ.

Vì sao những ký ức này lại biến mất.

Ngoại trừ đầu óc cậu có vấn đề ra, thì khả năng duy nhất chính là cốt truyện.

Cũng có thể cốt truyện đang nỗ lực sửa đổi gì đó.

Là người bạn cùng bàn kia tạo nên ảnh hưởng gì đối với cốt truyện, hay là vào thời điểm đó đã xảy ra chuyện gì đã tác động đến cốt truyện gốc?

Cậu và Tần Thư đã quen biết nhau hồi cấp ba?

Nhưng điều quan trọng không phải những thứ này.

Cốt truyện như thế nào, quá khứ như thế nào, ký ức đã từng có ra sao, cậu không quan tâm.

Quan trọng là phong thư kia.

Đó chắc chắn là nét chữ của mình không sai, chữ của cậu từ rất lâu trước đây chưa từng thay đổi, nét chữ đã nhìn quen mười mấy năm, muốn vờ như không quen cũng không được.

......Bản thân cũng không giống kiểu người sẽ viết thư cho người khác.

Thứ Tống Vân Hồi băn khoăn nhất vẫn là nội dung trong thư.

Ký ức mơ hồ, cậu hoàn toàn không nhớ trước đây đã từng viết thư, càng đừng nói đến nội dung trong thư.

Luôn có loại dự cảm không lành.

Cậu trở mình lăn lộn trên giường, ngước mắt nhìn trần nhà, vẫn đang cố gắng hồi tưởng lại.

Thư là bản thân viết, vừa rồi cậu hoàn toàn có thể trực tiếp tìm Tần Thư nói muốn xem phong thư kia, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Chỉ là cậu vô cớ cảm thấy, nếu ở trước mặt Tần Thư xem bức thư kia, mức độ mất mặt hẳn là sẽ không thấp hơn việc đăng nhầm mẫu truyện tranh nhỏ lên tài khoản Weibo của Tần Thư là bao.

Vì thế cậu nhịn.

"......"

Trằn trọc mãi mà nghĩ không ra, cuối cùng Tống Vân Hồi lựa chọn bình thản nhắm mắt lại.

Ngủ trước rồi tính.

***

Ngủ thẳng một mạch đến sáng.

Lúc Tống Vân Hồi thức dậy, ngoài cửa sổ đã có chút nắng lọt vào.

Trong phòng có bật điều hòa, quá trình rời giường không gian nan như trước nữa, sau vài phút xốc lại tinh thần cậu liền bật dậy.

Sau khi mặc đồ ngủ lên người đối diện với gương đánh răng, cậu vừa ngước mắt, động tác đánh răng đột nhiên khựng lại, đôi mắt đang rũ xuống nháy mắt mở to.

Tóc tai hôm nay......có chút không giống bình thường.

Tối qua là một buổi tối rất bình thường, nhưng tóc cậu lại bất bình thường.

Có lẽ do tối qua cậu hơi thay đổi tư thế ngủ nên mấy lọn tóc trên đỉnh đầu kiêu ngạo mà dựng thẳng lên, ép mãi cũng không thèm xuống.

Trong miệng ngậm bàn chải đánh răng, Tống Vân Hồi thử xốc nước lên tóc để ép nó xuống nhưng bất luận có loay hoay cỡ nào thì mấy lọn tóc nọ vẫn ngoan cố dựng thẳng lên.

"......"

Phản kháng không có kết quả, cuối cùng cậu trực tiếp trùm mũ lên.

Như vậy là ổn rồi.

Rửa mặt xong sau đó xuống lầu, trong phòng bếp vẫn chỉ có mỗi Tần Thư.

Cậu vừa ngáp vừa nói 'chào buổi sáng' với anh.

Nghe thấy động tĩnh, đối phương quay đầu, sau đó đưa cốc sữa bò bên cạnh cho cậu, nói: "Còn nóng đó, vừa hay có thể uống."

Vẫn là cái cốc khủng long nhỏ kia.

Tống Vân Hồi nhận lấy sữa bò, ngồi xổm xuống xoa xoa đầu mèo của Cam Tử, hỏi: "Mấy người dì Diệp đâu rồi?"

Tần Thư tạm thời đặt trứng chiên vào cái đĩa bên cạnh, đáp: "Có lẽ sắp xuống rồi."

Vừa rồi lúc đi ngang qua phòng của bọn họ có nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra, hẳn là đã dậy rồi.

Anh vừa dứt lời, Cam Tử liền 'miao miao' hai tiếng về phía cầu thang, tiếp đó liền có tiếng bước chân vang lên.

Là Tần Kiến Viễn, một mình ông đang ngáp ngắn ngáp dài đi tới, chú ý thấy ánh mắt của hai người một mèo, ông liền mạnh mẽ áp chế cơn ngáp xuống phô bày ra dáng vẻ uy nghiêm của một người cha, nhưng lại không biết nên nói gì, vì thế nói Diệp Mẫn vẫn đang dặm mặt, lát nữa mới xuống.

Tần Thư đưa sữa bò cho ông.

Tần Kiến Viễn nhận lấy sữa bò, cuối cùng ngồi xổm theo Tống Vân Hồi cùng chơi với Cam Tử.

Sau đó Diệp Mẫn đã bổ sung xong nước cũng gia nhập với hai người.

Ba người ngồi xổm trên sàn nhà, nhìn 'chiếc kẹp' Cam Tử giống hệt ổ bánh mì không đường toàn bột kêu 'miao miao', nhìn qua rất vui vẻ.

Tần Thư bế Cam Tử lên, nói: "Nên ăn cơm rồi."

Ba người tiếc nuối thu hồi tầm mắt, ngồi lên bàn ăn.

Đây có lẽ là bữa ăn sáng náo nhiệt nhất mà Tống Vân Hồi từng trải qua.

Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn đi qua không ít địa phương, gặp qua không ít người, không bao giờ thiếu đề tài trò chuyện.

Nhưng điều bọn họ thích kể nhất vẫn là những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Kể đến chỗ cao hứng, Diệp Mẫn bỗng nhiên hỏi Tần Thư: "Hôm nay con lại bận việc à?"

Tần Thư gật đầu: "Tối về muộn, mọi người tự giải quyết bữa tối nhé?"

Tiếp đó Diệp Mẫn quay đầu hỏi Tống Vân Hồi: "Nhóc Vân hôm nay có việc gì không?"

Tống Vân Hồi lắc đầu.

Cả ngày hôm nay cậu không có sắp xếp gì.

"Vậy quá tốt rồi."

Diệp Mẫn vỗ tay một cái, nói, "Vậy hôm nay con cứ đi làm đi, bọn mẹ và nhóc Vân sẽ ra ngoài chơi."

Giữa lông mày bà có chút đắc ý nhàn nhạt, như thể giành được thắng lợi.

Tần Kiến Viễn không nỡ nhìn thẳng.

Hành trình hôm nay cứ quyết định như vậy.

Cơm nước xong xuôi, không vội ra ngoài, Diệp Mẫn cuối cùng cũng nhớ ra túi lớn túi nhỏ mà hôm qua mang đến, kéo Tống Vân Hồi bắt đầu vui sướng khui hộp.

Lần này bà mang đến rất nhiều đồ, rất nhiều đồ đôi, cái gì cũng có, khui đến hộp cuối cùng bà cũng không biết trong đó chứa gì, như thể khui hộp quà tặng ngẫu nhiên vậy.

Khui chiếc hộp cuối cùng ra, đập vào mắt Tống Vân Hồi đầu tiên vẫn là đồ vật cậu không nhận ra.

Sau đó Diệp Mẫn thốt lên, "Đúng rồi, còn có cả bịt tai này."

Tống Vân Hồi lúc này mới biết thứ màu be này là bịt tai.

Diệp Mẫn rất nhiệt tình, "Nhóc Vân, mau tháo mũ xuống đội lên cho dì nhìn thử xem."

Động tác của Tống Vân Hồi cứng đờ, thoáng ngồi thẳng dậy.

Diệp Mẫn vẫn đang nhìn cậu, mỏi mắt mong chờ.

"......"

Cuối cùng cậu vẫn tháo mũ trùm đầu xuống, vừa tháo vừa cầu nguyện nhúm tóc kia hiểu chuyện một chút.

Tóc tai có hiểu chuyện hay không cậu không biết, nhưng cậu nhìn thấy trong mắt Diệp Mẫn bỗng nhiên xuất hiện ý cười.

Ok.

Cậu hiểu rồi.

Diệp Mẫn cố nhịn cười đeo bịt tai lên đầu cậu.

Lần đầu tiên Tống Vân Hồi biết khóe miệng một người tuy hướng xuống nhưng vẫn có thể cười vui vẻ đến vậy.

Sau một trận mùi thơm, trên tai truyền đến xúc cảm lạ lẫm.

Lông xù xù, rất ấm áp.

Động tác của Diệp Mẫn rất dịu dàng, cậu không cảm thấy bất kỳ khó chịu nào.

Là một loại cảm giác rất mới mẻ.

Diệp Mẫn cúi đầu nhìn người trước mặt.

Tóc tai bởi vì trước đó tháo mũ xuống mà loạn thành một đoàn, lông mi rất dài, hai bên gò má là bịt tai lông xù, ngồi trên sofa như vậy, trong mắt có chút ngạc nhiên nhàn nhạt.

Vừa ngoan ngoãn vừa an tĩnh.

Bà đột nhiên có chút không chịu đựng nổi, nghiêng đầu chớp chớp mắt.

Tần Thư nhìn bà, trên tay vẫn đang vắt áo khoác, anh bước tới khom người xuống, ngón tay xuyên qua mái tóc của Tống Vân Hồi, nháy mắt lực chú ý của đối phương bị động tác của anh thu hút.

"Tóc của cậu bị vểnh lên."

Anh đấu tranh với mớ tóc rối trên đầu của Tống Vân Hồi một lúc, nghênh đón ánh mắt của người dưới thân, cuối cùng nói:

"Như vậy cũng rất đẹp."

Ý tứ chính là đã cố gắng hết sức.

Tống Vân Hồi vỗ rớt tay anh.

Diệp Mẫn đứng bên cạnh nhìn hai người bọn họ, cười đến chảy cả nước mắt.

Sau đó Tần Thư ra ngoài, còn lại ba người ngồi trên sofa bắt đầu bàn bạc xem hôm nay nên bung lụa thế nào.

Cam Tử ngồi ở một bên, dù cho lần này xuất hành không có phần của nhóc, nhưng vẫn ngồi một bên hưng phấn bừng bừng lắng nghe, luân phiên lăn lộn làm nũng trên đùi ba người.

Quần áo đi chơi lần này của Tống Vân Hồi là Diệp Mẫn chọn cho.

Áo khoác ngắn màu trắng sữa, khó hiểu ăn khớp với áo khoác dài của Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn.

Cậu vẫn chưa mua khăn quàng cổ, sáng hôm nay lúc Tần Thư ra ngoài đã đưa khăn quàng cổ của mình cho cậu.

Chính là cái khăn quàng cổ màu đỏ cậu đã chọn cho đối phương.

Khăn quàng cổ dệt len rất to, kéo lên một chút là có thể che được mặt, không cần đeo khẩu trang, chỉ cần đội mũ là được.

Khăn quàng cổ màu đỏ phối với da dẻ trắng nõn lành lạnh rất hợp, vùi mặt trong màu đỏ trầm ấm, sắc mặt cậu trông tốt hơn nhiều.

Sau khi ra ngoài đóng cửa lại, Tống Vân Hồi thở ra một hơi.

Ra ngoài không cần đeo khẩu trang, cảm giác hô hấp thông thuận hơn rất nhiều.

Trí nhớ trên Internet không lâu dài, có lẽ không bao lâu nữa cậu cũng có thể giống như những người bình thường khác, ra ngoài không cần che che giấu giấu.

***

Ba người đi đến một trung tâm thương mại lớn, nơi Diệp Mẫn muốn đến bất ngờ là một sảnh chơi game.

Nơi bà muốn đi vốn là rạp chiếu phim cơ, nhưng Tống Vân Hồi nói với bà <Khởi Hành> muốn chiếu vào dịp tết âm lịch, ít nhất phải một tháng rưỡi nữa mới ra rạp.

Dạo gần đây không có phim gì hay để xem, vì thế bà chọn sảnh chơi game.

Nguyên nhân rất đơn giản, bà đơn thuần coi trọng một con gấu bông siêu to khổng lồ cần một lượng lớn phiếu thưởng để đổi kia.

Tống Vân Hồi liếc nhìn chuỗi số 0 đằng sau phiếu thưởng.

Cuối cùng cậu lặng lẽ xắn ống tay áo lên, cầm lấy giỏ tiền xu Diệp Mẫn đưa qua.

Chơi hết các trò đều có thể nhận được phiếu thưởng, chiếu theo tình hình khách quan mà nói, trò chơi nhận được phiếu thưởng nhanh nhất chính là gắp thú bông, mỗi một con thú bông đều có một mã vạch, cầm sang máy bên cạnh quét mã vạch, mỗi một con có thể quét được 300 phiếu thưởng.

Cậu ở bên này gắp thú bông, Diệp Mẫn vốn đang đứng bên cạnh xem, sau đó như nhìn thấy thứ gì đó, hưng phấn cầm lấy giỏ tiền xu chạy đi nơi khác.

Hôm nay tuy là ngày đi làm nhưng khu trò chơi vẫn có không ít người, phần lớn đều là khách trẻ tuổi.

Tống Vân Hồi cúi đầu, gương mặt vùi vào khăn quàng cổ, chỉ lộ ra một đôi mắt, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đám gấu bông trong tủ, không chú ý thấy mấy ánh mắt bên cạnh.

Đợi đến khi dùng hết tiền xu trong giỏ, lúc cậu lại lần nữa ngẩng đầu lên, phát hiện ra một nơi có rất nhiều người vây quanh, rõ ràng là náo nhiệt hơn nhiều so với xung quanh.

Bên đó hình như là tháp tiền xu.

Đợi đến khi cậu ôm đống thú bông gần như chạm đến đỉnh đầu dựa vào chiều cao vượt trội nhìn qua, liền phát hiện Diệp Mẫn nổi bật đứng trong đám đông.

Bà bảo dưỡng quanh năm, trang điểm nhẹ nhàng, quần áo cũng theo trào lưu hiện nay, thoáng nhìn qua giống như nữ sinh trẻ tuổi.

Tần Kiến Viễn đứng bên cạnh bà, trong tay còn cầm túi xách của bà.

Bà đang đẩy tháp tiền xu, đồng thời còn đẩy cái to nhất, không ít người tạm thời không đi chơi nữa, đứng bên cạnh xem náo nhiệt.

Những người khác không ngăn cản được tầm mắt của Tống Vân Hồi, nhưng thú bông trong tay có thể.

Cậu vẫn chưa thấy được đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên nghe thấy đám đông bắt đầu huyên náo, 'đù má' một mảnh.

Cậu ló đầu qua, đúng lúc nhìn thấy tháp tiền xu vừa rồi còn đứng thẳng dần dần đổ xuống, tiếng vang bị nhấn chìm trong tiếng huyên náo của đám người.

Tống Vân Hồi: "......"

Nếu cậu nhớ không nhầm thì lúc đổi xu, nhân viên có nói với bọn họ, cái tháp lớn nhất trong đống tháp xu trong cửa hàng đã ở đó rất lâu rất lâu rồi, có thể xem là tòa tháp trấn tiệm.

Cách nói của anh ta tuy khoa trương nhưng có thể phô bày được sự bất khả chiến bại của tòa tháp này.

Tầm mắt dời khỏi tháp tiền xu, chú ý thấy một đống gấu bông cách đó không xa, Diệp Mẫn nhìn thấy người phía sau thú bông, vui vẻ vẫy vẫy tay:

"Nhóc Vân! Con mau xem!"

Trông bà rất thỏa mãn và đắc ý.

Vì thế Tống Vân Hồi chỉ có thể bước vào trong đám người, chia sẻ niềm vui với bà.

Kết quả đẩy được tháp tiền xu chính là Diệp Mẫn rốt cuộc cũng có được gấu lớn siêu to khổng lồ như ý nguyện.

Nhân viên đưa cho Tống Vân Hồi một cái túi đựng lớn để cậu đựng thú bông, gấu bông siêu lớn không có túi đựng vừa, vì thế chỉ có thể do Tần Kiến Viễn nhẫn nhục chịu khó ôm lấy.

Bọn họ tìm một nhà hàng Tứ Xuyên cùng ăn trưa.

Bàn bên cạnh là một ông cụ và một bà cụ, sau khi nhìn thấy Tống Vân Hồi đều liên tục khen cậu đẹp.

Diệp Mẫn không chút khiêm tốn, ôm lấy vai Tống Vân Hồi cười vui vẻ, "Con trai nhà bọn cháu quả thật rất đẹp."

Tống Vân Hồi nở nụ cười.

Sau đó bà cụ lấy điện thoại ra muốn giới thiệu cho cháu nội nhà mình làm quen.

Diệp Mẫn ngay lập tức xua tay: "Cháu nó còn nhỏ ạ."

Vô cớ trở nên nhỏ đi, Tống Vân Hồi không lên tiếng, ở một bên an tĩnh ăn cơm.

***

Thời gian nghỉ buổi trưa, những người khác đều rời đi, Tần Thư thì ngồi trong phòng nghỉ, mở điện thoại lên chuẩn bị vào WeChat, Weibo lại đề xuất một tin tức.

Là bài viết đề cử, cảm thấy biết đâu anh sẽ click vào đó.

Liếc nhìn hình ảnh đính kèm, anh cũng thật sự click vào xem.

Là trạng thái của cư dân mạng, nhưng tiêu đề rất thu hút người xem, chính là [Shock, tháp tiền xu tọa trấn mấy năm của một sảnh trò chơi nào đó bị đẩy ngã!]

Bối cảnh của hình ảnh đính kèm là một sảnh trò chơi rực rỡ hoa lệ, người trong ảnh rất quen thuộc.

Là phu nhân Diệp Mẫn, bà đang nhìn tháp tiền xu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, phảng phất như trẻ ra 20 tuổi chỉ sau một đêm.

Bên dưới đều là khen ngợi, khen bà xinh đẹp lại còn có kỹ thuật tốt, một lần lật đổ được cả tòa tháp lớn.

Tần Thư: "......"

Không cần hỏi sáng nay bọn họ đã chơi những gì nữa.

Anh vốn muốn thoát khỏi bài viết, ngón tay trượt xuống, nhưng không thoát ra, trái lại còn lướt xuống khu bình luận.

Lại là một bức ảnh khác.

Nhưng không phải Diệp Mẫn.

[Mượn nhà hỏi một chút ạ, có ai biết phương thức liên lạc của anh đẹp trai trong ảnh không?! Lúc đó căng thẳng quá nên không dám hỏi, bây giờ lại không tìm thấy người nữa hu hu hu (Hình ảnh)]

Người được chụp trong ảnh đang khom lưng, nghiêm túc nhìn đám thú nhồi bông trong tủ kính.

Đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, khăn quàng cổ màu đỏ che gần nửa gương mặt, ánh đèn trong sảnh trò chơi không tính là sáng, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt mơ hồ.

Nhưng chỉ một góc nghiêng mơ hồ cũng đã có thể nhìn ra giá trị nhan sắc căn bản rồi.

[Ét ô ét! Ngồi xổm chung! Cùng cầu phương thức liên lạc!]

[Tui từng nhìn thấy nè! Người thật đẹp hơn nhiều (tuy cũng chỉ thấy được xíu xiu)! Hôm nay tui cũng nhìn thấy ảnh, nhưng anh đẹp trai lúc đó có lẽ đi cùng với ba mẹ hay sao ấy, nên tui cũng không dám tiến lên hỏi]

[Cái khăn quàng cổ này?]

[Đừng! Khăn quàng cổ màu đỏ đâu đâu cũng có, chớ có tự nhận cảm ơn]

[Sao lại có người đẹp trai thế nhỉ! Góc nghiêng thôi đã trực tiếp giết chết tui rồi!]

[Sao lại cảm thấy có chút quen mắt vậy ta?]

[+1, nhưng dáng vẻ lại không quen lắm (Nằm ngửa ngồi dậy.jpg)]

Tần Thư lặng lẽ lưu ảnh.

Sau khi lưu ảnh thì khung chat trên đỉnh đầu nhảy ra, cũng có lẽ bởi vì vừa lưu ảnh, nhìn thấy cái tên quen thuộc kia, ngón tay anh vô thức khẽ nhúc nhích.

Như thể vừa làm việc xấu xong liền bị chính chủ bắt quả tang vậy.

Tống Vân Hồi không có năng lực biết được hay thấy được những gì anh vừa làm cách Internet, tin nhắn gửi đến rất đơn giản, hỏi anh đã tan làm chưa, bây giờ có rảnh hay không.

Anh nói rảnh.

Vì thế Tống Vân Hồi gọi video qua.

Âm thanh đối diện mang theo ý cười, hình như đang rất vui: "Kiểm tra đây! Anh đang làm gì đó?"

Tần Thư nhìn người trong điện thoại, quay camera một vòng trong phòng, đáp: "Đang trong phòng nghỉ."

Đúng là rất giống kiểm tra.

Tống Vân Hồi vẫn giữ nguyên góc độ chếch xuống 45 độ, khăn quàng cổ gần như che khuất toàn bộ gương mặt, chỉ mơ hồ nhìn thấy được lông mi.

Sau đó ông kính chuyển hướng, cậu như là khoe khoang đống thú bông mà lần lượt lấy từng con ra, nói:

"Gắp được ở sảnh trò chơi đó."

Tần Thư gật đầu.

Vừa nhìn thấy trên Weibo.

Tống Vân Hồi nói tiếp: "Cái này rất đẹp, sờ cũng rất mềm, vừa hay thích hợp với Cam Tử."

"Khủng long nhỏ này tôi quyết định đặt trong phòng khách."

Cậu lại lấy ra hai bé gấu bông Doraemon, kéo khăn quàng cổ xuống, cuối cùng cũng lộ mặt ra.

"Hai bé này tặng cho chú Tần và dì Diệp."

Tần Thư an tĩnh lắng nghe cậu nói, nhìn khóe môi cong lên của đối phương, cũng mỉm cười theo.

***

Ba người Tống Vân Hồi Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn cùng nhau chơi trong thành phố cả ngày, ăn tối xong cuối cùng cũng chịu về nhà.

Hậu quả của việc dạo thành phố cả ngày nay chính là sau khi về đến nhà Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn liền đi tắm rửa rồi ngủ mất.

Tống Vân Hồi cũng về phòng tắm rửa, sau đó mặc đồ ngủ lên, mỹ mãn mà trèo lên giường.

Ngồi trên giường không có việc gì làm, cậu nhìn thời gian, phát hiện là giờ giấc Ăn Cỏ thường hay onl, khả năng cập nhật mẩu truyện tranh nhỏ rất cao, vì thế ấn vào Weibo.

Sau khi vào Weibo lại không thể thoát ra được nữa.

Mãi cho đến khi một số điện thoại lạ gọi tới, lúc này cậu mời dời mắt khỏi Weibo.

Không giống với dự đoán lắm, là một giọng nữ ngọt ngào trong veo.

"Xin chào thầy Sữa Đậu Nành, xin lỗi vì đã làm phiền vào giờ này, em là Dương Hòa của đoàn làm phim <Mộ Quy>, hôm nay liên hệ với ngài là muốn hỏi một chút dạo gần đây ngài có thời gian viết một ca khúc chủ đề cho bộ phim không ạ?"

Đối phương nói, "Bởi vì nghe mấy thầy khác nói buổi tối ngài mới có thời gian nên em đã gọi vào giờ này."

Trước khi cô gọi đến hẳn là đã thăm dò qua thói quen của cậu, câu đầu tiên đã đi thẳng vào chủ đề.

Tống Vân Hồi đứng dậy, vừa nói chuyện vừa mở máy tính lên, search <Mộ Quy>.

Đây là một bộ phim điện ảnh, tin tức trên mạng liên quan đến <Mộ Quy> không nhiều, chỉ có thể biết đây là bộ phim điện ảnh sát với thực tế, kể về câu chuyện của những người thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội, tên diễn viên chính không phổ biến lắm.

Có vẻ như là một bộ phim nghệ thuật có kinh phí đầu tư thấp thường thấy.

Dương Hòa đại khái cũng biết bản thân không giỏi ăn nói lắm, cô nói chuyện rất dè dặt và thận trọng.

Theo lý mà nói, dựa vào tài lực đoàn làm phim của bọn cô, thường thì không dám tìm đến người sáng tác nhạc hiện đang hot như Sữa Đậu Nành, đặc biệt là sau khi <Đường Về> phát hành, giá trị một bài hát của đối phương càng thêm tăng vọt, biết rõ không có nhiều hy vọng lắm, người của đoàn làm phim bàn bạc qua bàn bạc lại, cuối cùng vẫn quyết định thử một chút.

Ngoài ý muốn là đối phương không hề từ chối ngay, thậm chí còn cảm thấy hứng thú, đã bắt đầu bàn đến một vài chi tiết nhỏ.

Trước khi bản thân sắp bị nói đến động tâm, giọng nói của Dương Hòa thoáng nhỏ đi đôi chút, nói:

"Là như vầy, tài chính của đoàn làm phim bọn em có hạn, phần lớn đều tiêu vào thiết bị và bối cảnh......"

Cô có chút yếu ớt nói ra một con số.

"Ừm."

Thanh âm của người đối diện vừa trong trẻo vừa ôn hòa, đáp, "Có thể."

Cậu tùy ý nói, Dương Hòa lại không phản ứng kịp, sau khi đầu óc xoay chuyển xong liền giậm chân, hưng phấn đến độ không ngừng đi tới đi lui trong phòng.

Hóa ra việc một giây lọt hố mà trên mạng nói không phải giả.

Thanh âm này, thái độ sảng khoái này, ai nghe được mà không luân hãm hả!

Để máy tính ở chế độ sleep, Tống Vân Hồi dựa vào lưng ghế, mái tóc thoáng hất ra sau, hỏi: "Thời gian gấp không?"

"Không gấp không gấp."

Dương Hòa liên tục nói, "Chu kỳ quay chụp của bọn em còn rất dài, không gấp ạ."

Tống Vân Hồi đứng dậy lấy giấy bút, một tay mở nắp bút ra, nói: "Có thể nói một chút <Quy Mộ> muốn biểu đạt những gì hoặc các yêu cầu cơ bản và tư tưởng chủ yếu không?"

"Là thế này, bọn em lấy góc nhìn của vai chính thuộc tầng lớp dưới cùng để......"

Trong điện thoại truyền đến giọng nói vừa rõ ràng vừa mạch lạc, cậu nghiêng đầu, nghe thấy bên ngoài có tiếng vang lên, vì thế đứng dậy đi về phía ban công.

Ban công đối diện với con đường quen thuộc, cậu vừa khéo nhìn thấy Tần Thư đang bước đi trên đường.

Anh lớn lên cao to, bóng dáng bị ánh đèn đường kéo dài ra.

Nhoài nửa người trên ban công, Tống Vân Hồi vẫy vẫy tay với anh.

Tần Thư quay đầu, vừa liếc mắt liền nhìn thấy cậu ngay.

Anh cũng học theo mà vẫy vẫy tay, nhanh chân đi về phía cửa nhà.

Bóng dáng người trên đường biến mất, Tống Vân Hồi xoay người vào phòng, tiếp tục nghe điện thoại.

***

Đợi đến khi Tần Thư về đến nhà ôm lấy Cam Tử đang đợi ở huyền quan, anh treo quần áo lên giá, sau khi đặt đồ mua về vào trong tủ lạnh, lúc này mới nhìn thấy Tống Vân Hồi giẫm bước xuống cầu thang.

Trong tay đối phương còn đang ôm một bé khủng long nhỏ, vừa vặn là con thú bông đã nhắc tới trong video call hôm nay.

Bày thú bông bên cạnh TV, lại cẩn thận điều chỉnh vị trí một hồi, sau đó cậu xoay người nói với Tần Thư:

"Đẹp nhỉ."

Cam Tử duỗi vuốt muốn bắt lấy Tống Vân Hồi, hiển nhiên không hề có chút hứng thú nào đối với khủng long nhỏ bên kia.

Là một bé mèo rất thích lão cha nhưng càng thích ba ba hơn.

Tống Vân Hồi nhận lấy Cam Tử, nặn nặn đệm thịt nhỏ của nhóc, tiếp đó như thường nói:

"Từ ngày mai tôi bắt đầu phải đi làm thêm rồi."

"......"

Tần Thư: "Hửm?"

- -

Tác giả có lời muốn nói:

Nhóc làm thêm login

Tần Thư:?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio