Hà Tư Nguyên: “……”
Những người ở thế giới này sao lại như thế, vì sao đều thích phát thẻ người tốt cho anh??!
Anh nơi nào giống người tốt? Ngẫm lại đống chuyện tày trời nguyên chủ gây nên, Hà Tư Nguyên rất muốn châm điếu thuốc ngồi xổm bình tĩnh một chút.
Hà Nhụy dùng giọng điệu cầu xin: “Em không van nài anh giúp, anh chỉ cần cho em một phương thức liên hệ với hắn là được.”
Ngón tay Hà Tư Nguyên gõ trên sofa, lâm vào suy tư, anh gõ hệ thống: “Ê Mặt, chuyện này trong nguyên tác giải quyết như nào?” Anh cũng không muốn cành mẹ đẻ cành con.
Hệ thống vả mặt nói: 【 nguyên tác ư? Trong nguyên tác không có viết cụ thể.
Bọn họ chỉ là một vai phụ pháo hôi làm nền thôi.
Ký chủ, không phải ai cũng có cơ hội tiếp cận vai chính giống cậu đâu.
】
Ngữ điệu cao chót vót, ngạo kiều tự mãn là cái quỷ gì?? Bởi vì vai chính muốn giết chết anh nên mới có, ha ha, loại cơ hội này vẫn nên để lại cho chính mi xài đi.
Hà Tư Nguyên bình tĩnh lại, đón nhận ánh mắt nhu nhược đáng thương của Hà Nhụy, gật đầu nói một tiếng được.
Đi ra phòng bệnh, Bàng Phi Phàm cầm thẻ ngân hàng mà Hà Tư Nguyên đưa để đi thanh toán tiền.
Còn Hà Tư Nguyên bước về một phương hướng khác, đi đến trước cửa sổ thật lớn, anh giơ tay mở một ô cửa sổ pha lê nhỏ ra, khí lạnh bên ngoài ùa vào, anh thở dài nhẹ nhõm.
Hà Tư Nguyên híp mắt nhìn hoàng hôn buông xuống những tòa nhà cao tầng.
Lúc này phía sau vang lên tiếng bước chân tới gần.
Hà Tư Nguyên không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
Ngừng hai giây, anh từ từ xoay người, đôi tay cắm ở túi quần, vẻ mặt thản nhiên chào hỏi người bước đến: “Mục tiên sinh, thật trùng hợp.”
Mục Dĩ Thâm lẳng lặng đứng yên, ánh nắng chiếu qua ô cửa pha lê, chiếu vào gương mặt lạnh nhạt của Mục Dĩ Thâm và khiến bóng hắn càng dài.
Hắn đánh giá Hà Tư Nguyên, không nói gì.
“Hử?” Hà Tư Nguyên nghiêng người về bên trái, trên mặt vẫn mỉm cười.
Nhưng nội tâm lại điên cuồng phun tào: Quả nhiên không hề sai! Vai chính đúng là âm hồn bất tán, đi chỗ nào cũng đều có thể đụng trúng! Bệnh viện này là nhà hắn mở sao??!
Mục Dĩ Thâm lại không đáp lời, cặp chân dài bước về trước vài bước, hắn đứng ở một vị trí rất gần, ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Hà Tư Nguyên hơi sửng sốt, ngay sau đó hỏi: “Ngài đây là đến thăm ai?”
Nhìn dáng vẻ Mục Dĩ Thâm, sắc mặt hồng hào, hai mắt sáng ngời, như một chú chó mặc tây trang đi giày da, không giống như người đang có bệnh.
Mục Dĩ Thâm nhìn chằm chằm anh, cuối cùng đại phát từ bi mở miệng: “Bệnh viện này là một phần trong sản nghiệp của Mục thị, tôi lại đây kiểm tra.”
Đậu má, bệnh viện này đúng là do nhà hắn mở! Hà Tư Nguyên đã không còn sức phun tào, miễn cưỡng tiếp nhận cái lý do này: “Ồ.
Trách không được có thể thường xuyên gặp.”
Nhưng ánh mắt Mục Dĩ Thâm đây là ý gì, vì sao anh có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc? Hà Tư Nguyên ngẩn người, rất nhanh nhớ lại y tá buổi sáng còn không phải là dùng loại ánh mắt này nhìn mình sao? Nhưng ánh mắt nhìn một tên tra nam, trong khinh bỉ mang theo một chút u oán này xuất hiện ở trên mặt Mục Dĩ Thâm thật là kinh dị.
Cánh tay Hà Tư Nguyên nổi da gà, nên hỏi một câu hay là dứt khoát tìm cớ rời đi nhỉ.
Lúc này Mục Dĩ Thâm lại hỏi: “Cậu tới nơi này làm gì?”
Hà Tư Nguyên lấy lại tinh thần, nghĩ một chút, xoay kính râm trong tay đáp: “Tới thăm một người bạn.”
“Bạn?” Mục Dĩ Thâm sâu xa nhìn anh: “Xem ra cậu có rất nhiều bạn bè.” Hắn nhấn mạnh hai chữ bạn bè.
Tính tình cổ quái là đặc trưng của vai chính à? Hà Tư Nguyên thầm nghĩ mỗi lần gặp được hắn là anh đều bị cà khịa không rõ lý do, nếu không phải Mục Dĩ Thâm là vai chính và hiện là boss của anh thì thật sự Hà Tư Nguyên rất muốn ném kính râm trên tay vào mặt đối phương.
Hà Tư Nguyên nheo đôi mắt lại, mỉm cười như một con hồ ly: “Không có cách nào, là do nhân duyên tôi tốt.”
Trong mắt Mục Dĩ Thâm càng thêm lạnh lẽo, ngữ khí nặng nề: “Cậu thật sự không biết khiêm tốn chút nào.”
“Khiêm tốn quá mức là một loại giả tạo.” Hà Tư Nguyên cất kính râm vào trong túi, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn: “Hình như Mục tiên sinh không muốn tôi như thế?”
Mục Dĩ Thâm hơi sửng sốt, nhăn mày lại suy tư, tựa hồ suy nghĩ vì sao đột nhiên chuyển tới đề tài này.
Lúc này Bàng Phi Phàm bỗng nhiên vội vã chạy tới từ bên kia, vừa chạy vừa hô: “Hà thiếu, không ổn rồi! Không thấy Hà Nhụy đâu cả!”
Hà Tư Nguyên xoay người, thần sắc hơi nghiêm: “Không thấy khi nào?”
“Không biết ạ.” Bàng Phi Phàm lắc đầu: “Em thanh toán xong quay lại thì không thấy tăm hơi cô ấy đâu nữa.”
Mới vừa trải qua giải phẫu, tình trạng thân thể của cô không thể đi xa được.
Hà Tư Nguyên đang muốn nói chúng ta phân nhau ra tìm ở bệnh viện thì bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu của vài y tá.
“Trời má, cô ấy muốn nhảy lầu sao?”
Hà Tư Nguyên nương theo ánh mắt các cô xuyên qua cửa kính thì thấy trên sân thượng tòa nhà đối diện có một cô gái trẻ tuổi đang đứng đầu xù tóc rối mặc quần áo bệnh nhân, chính là Hà Nhụy đã biến mất.
Bàng Phi Phàm cũng nhìn thấy, trừng lớn mắt: “Cô ấy sẽ không ngốc đến mức tìm chết như vậy chứ?”
Mục Dĩ Thâm nhìn anh, sắc mặt biến đổi nói: “Hà Tư Nguyên, cậu nhìn chuyện tốt cậu làm đi.”
- --------------------------
Nhưng lời của hai người không lọt vào trong tai Hà Tư Nguyên.
Sau khi nhìn thấy Hà Nhụy, trong đầu Hà Tư Nguyên vang lên tiếng còi báo động khẩn cấp V của hệ thống, khiến anh sinh ra một cảm giác căng thẳng, anh chạy thẳng không ngừng nghỉ đến sân thượng tòa nhà cao tầng.
Đi qua một hành lang tối tăm, ánh mắt Hà Tư Nguyên kết lại một lớp sương mỏng.
Gió mạnh gào thét, vụt qua bên tai, tựa như một lưỡi dao sắc bén cào vào mặt, thân thể nặng nề ngã xuống đất, còn chưa kịp cảm nhận được cơn đau, ý thức đã biến mất…… Tình cảnh này không khỏi làm anh nhớ tới chuyện bị fan cuồng đẩy xuống.
Sắc mặt anh khó coi, tựa như bị rắn độc cắn, nhanh chóng đẩy cửa sắt cuối cùng ra, sau đó thấy được Hà Nhụy đang ngồi ở mép sân thượng…… Chơi điện thoại???!
Hà Tư Nguyên: “……”
“Hà thiếu.” Hà Nhụy thấy anh tới, có chút kinh ngạc, ngay sau đó cất điện thoại, cẩn thận dịch về sau một chút.
“Dừng lại.” Hà Tư Nguyên thở một hơi, ngó đầu nhìn cô: “Cô làm gì vậy? Nhảy lầu tự sát à?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Hà Nhụy như là được nhắc nhở, nhớ tới chuyện thương tâm, hốc mắt đột nhiên đỏ, cô đứng lên, hai tay chống hàng rào sắt cao đến thắt lưng, một chân khó khăn thò ra ngoài.
“Hà thiếu, anh là người tốt, nhưng anh không cần khuyên em đâu.”
Hà Nhụy giữ chặt điện thoại, khóc trong gió, nửa ngày sau không nghe thấy động tĩnh gì, cô bèn ngoảnh đầu lại thì thấy Hà Tư Nguyên cắm tay vào túi quần đứng yên một chỗ, trên mặt không có hoảng loạn hay khiếp sợ, anh hơi nhăn mày lại, giống như tỏ vẻ bất mãn.
“Anh… Anh đừng tới đây.” Hà Nhụy thử lời kịch cũ rích: “Anh mà lại đây là em sẽ lập tức nhảy xuống.”
“Ok, tôi không qua.” Hà Tư Nguyên nói.
“……” Hà Nhụy do dự: “Em thật sự nhảy đó.”
Hà Tư Nguyên lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, hai người giằng co, một lúc lâu sau Hà Nhụy giống như đã hạ quyết tâm, dịch chân về trước một chút, lúc này Hà Tư Nguyên nói: “Cô từ từ đã.”
Hà Nhụy nói: “Anh thật sự không cần khuyên em.”
Hà Tư Nguyên lấy điện thoại từ túi ra, mở công cụ tìm kiếm: “Yên tâm, tôi không khuyên cô đâu.
Tôi đang xem tình trạng sau khi nhảy lầu sẽ như thế nào để chuẩn bị tâm lý trước.
Phỏng chừng đến lúc làm giấy chứng tử () bệnh viện lại bắt tôi ký tên.”
() Giấy chứng tử hay Giấy khai tử là một loại giấy tờ hộ tịch của cá nhân được cơ quan nhà nước có thẩm quyền cấp cho gia đình, thân nhân, người đại diện hoặc cá nhân, tổ chức có liên quan để xác nhận tình trạng một người đã chết, xác định về thời gian chết, địa điểm chết và nguyên nhân cái chết.
Hà Nhụy: “……” A này, có phải anh có độc hay không??!
“Chậc.” Ngón tay Hà Tư Nguyên lướt như bay ở trên màn hình, giống như phát hiện lục địa mới nào đó, từ xa giơ lên cho Hà Nhụy xem: “Ở đây có vài hình ảnh, cô có thể xem trước một chút.”
“……” Bàn tay Hà Nhụy chống hàng rào sắt trượt một chút.
Không, cô muốn rút lại lời nói anh là người tốt, Hà Tư Nguyên quả thực có độc!
Thấy đối phương sững sờ, Hà Tư Nguyên mỉm cười: “Được rồi, điều nên nói tôi đã nói với cô, tự mình suy ngẫm đi.
Tôi đi trước.”
Hà Tư Nguyên thật sự xoay người rời đi, Hà Nhụy lập tức gọi anh lại: “Hà thiếu.”
Hà Tư Nguyên dừng bước nhưng không có quay đầu lại.
“Cảm ơn anh.” Hà Nhụy nhìn xuống bên dưới, thấy quảng trường có rất nhiều người túm tụm, trong lúc nói những câu ngắn ngủi vừa rồi, phía dưới đã an trí chiếc đệm khí, lực lượng cứu viện cũng sẽ đến nhanh thôi.
Cô biết Hà Tư Nguyên đang kéo dài thời gian.
Những người đang vội vã trên đường giờ phút này đều sôi nổi dừng chân, ngẩng đầu lên.
Chuyện cô gái nhảy lầu là một trò khôi hài với họ, vừa lúc có thể trở thành đề tài bữa tối, mang lại một chút thú vị cho cuộc sống nhàm chán và tầm thường của họ.
Có rất nhiều người giơ điện thoại lên chụp ảnh, quay video, cũng có rất nhiều người vác loa, trong miệng kêu: “Không được nghĩ quẩn”, hoặc là “Có bản lĩnh thì nhảy xuống.”
Một ban công đối diện cách khoảng mét có mấy người trong giới truyền thông, đặt camera và bật microphone, màn hình nhắm thẳng mặt cô.
Hà Nhụy suy nghĩ một lúc, giơ điện thoại vẫn luôn nắm chặt ra, bấm một dãy số.
Bên kia không kiên nhẫn tắt máy vài lần, sau đó cuối cùng cũng nghe: “Cô rốt cuộc có thôi đi không! Sao cô biết thông tin liên lạc của tôi?! Ai nói cho cô!”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc này, giới truyền thông mắt sáng lên.
Mới vừa rồi nhận được tin nặc danh nói trong giới sẽ có chuyện shock, đúng là thật!
Y như họ nghĩ, biểu cảm Hà Nhụy có vẻ tê tái nhợt nhạt, cô hé môi: “Nhất Phàm, tôi chỉ muốn thông báo với anh một tiếng, như anh mong muốn, con của chúng ta không còn…”
Bên kia dừng một chút rồi nói: “Tốt nhất là như vậy.
Tôi không phải đã cho cô tiền rồi sao? Bây giờ cô còn gọi điện cho tôi làm gì?”
Hà Nhụy gằn từng câu từng chữ: “Chỉ muốn hỏi anh một chút, là ai giết nó?”
Cách đó mấy mét, Hà Tư Nguyên có thể nghe được giọng nói dữ tợn của Từ Nhất Phàm ở đầu dây bên kia: “Hà Nhụy, cô có ý gì?! Cô tưởng như vậy là uy hiếp được tôi ư?! Cô có chứng cứ gì?! Hiện tại cô ở đâu, cô chờ đấy cho tôi!”
Bởi vì Hà Nhụy bật loa ngoài, cho nên cuộc đối thoại của hai người đều bị thu vào microphone của giới truyền thông đối diện.
Nhận được nhiều tin nóng hổi, mấy phóng viên hưng phấn đến đỏ mặt.
Hà Nhụy tắt điện thoại, quay đầu nói: “Hắn không đến được.”
Từ Nhất Phàm nhất định không đến được, phỏng chừng đi nửa đường lên mạng thì thấy che trời lấp đất đều là tin tức về hắn.
Hà Tư Nguyên thấy ánh mắt cô có chút phức tạp, anh nói: “Lợi hại.”
Hà Nhụy lắc đầu, cười nói: “Hà thiếu, em không rõ anh đang nói cái gì.”
Lúc này tiếng bước chân từ xa vang đến, cửa sắt lập tức bị phá mở, lúc lực lượng cứu viện đến thì chỉ thấy cô gái muốn nhảy lầu đang cầm điện thoại, thậm chí còn cười nhẹ, thoạt nhìn rất ốm yếu.
Mà một người trẻ tuổi khác hai tay nhàn nhã cắm vào trong túi, dáng vẻ chỉnh tề, giống như đang xem phim, hình như cũng… Không quá bình thường.
Đối mặt lực lượng cứu viện được trang bị đầy đủ, Hà Nhụy muốn thu lại chân giữa không trung, ai ngờ hàng rào sắt có chút lỏng lẻo "cạch" một tiếng.
Hà Nhụy kinh sợ kêu lên, cả người ngả về một hướng khác, phía dưới nghênh đón cô sẽ là đám người chen chúc cùng nền xi-măng lạnh như băng.
May là tay phải cô được một người nắm được.
Người gần cô nhất là Hà Tư Nguyên, cả hiện trường chỉ có một mình anh kịp phản ứng.
Quán tính tác động quá lớn, điện thoại bên tay trái Hà Nhụy cầm rơi xuống, nửa người Hà Tư Nguyên cũng bị cô kéo đến giữa không trung, may mà tay còn lại nắm chặt vào lan can nên anh không lập tức ngã xuống..