Hà Tư Nguyên giống như một con koala leo trên người đối phương, anh mệt mỏi muốn chen vào trong phòng, dùng chân giữ cửa.
Đệt -- nguy hiểm thật.
Hà Tư Nguyên bình tĩnh lại, anh nâng mặt lên, khẽ lộ ra mùi rượu: "Xin lỗi, tôi nghĩ tôi có thể giải thích một chút."
Trong tầm mắt anh phản chiếu một gương mặt trẻ tuổi mà lạnh lùng.
Người này ước chừng khoảng - tuổi, mi dài, mày nhíu lại, cả người toát ra khí thế bức người.
Hắn mặc một chiếc quần tây màu đậm sạch sẽ, sơ mi trắng hơi nhăn, một viên cúc nơi cổ áo bung ra, lộ ra xương quai xanh, tạo nên cảm giác vừa gợi cảm vừa cấm dục.
Hà Tư Nguyên luôn biết cân nhắc giữa lợi và hại.
Nếu lúc này đi ra ngoài, anh sẽ toang ở trong tay phó đạo diễn, nhưng nam nhân trước mắt này chưa chắc sẽ giậu đổ bìm leo, mà nếu đối phương là người mặt người dạ thú thích giậu đổ bìm leo thì cũng ok, bên ngoài thoạt nhìn tương đương không tồi...
Âm mưu thoảng qua trong mắt anh, toàn bộ dừng ở trong đôi mắt nam nhân đang đỡ anh.
Khi đối phương nhìn ngũ quan thanh tú của anh thì khẽ kinh ngạc, rồi sau đó thay thế thành chán ghét cùng trào phúng.
Hà Tư Nguyên chưa bao giờ bị người khác dùng loại biểu cảm này đối xử với mình, hai người giằng co ba giây, khóe môi nam nhân trẻ tuổi bỗng nhiên gợi lên một cái thật sâu tựa châm chọc.
Sau đó, Hà Tư Nguyên có một cảm giác trời đất quay cuồng, anh bị người đó ôm ngang lên, hắn bước vài bước rồi thô lỗ ném anh lên trên giường.
Chuyện gì vậy trời?! Hà Tư Nguyên ngửa mặt, đau đầu cùng hoa mắt.
Nam nhân trẻ tuổi hiển nhiên không định làm gì.
Hắn đứng ở đầu giường, vắt chéo hai tay rồi nhìn chằm chằm anh, nửa cười nửa không, thái độ châm chọc nhìn anh tựa như đang nhìn chúa hề biểu diễn trên sân khấu.
Loại khóe môi nhếch lên này hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn nam chính tiểu thuyết ngôn tình mà truyền thuyết gọi là "cười như không cười"....
Hà Tư Nguyên bỗng dưng ý thức được một vấn đề, anh gõ gõ hệ thống vả mặt: "Ê Mặt, người có thể lớn lên sở hữu nụ cười như vậy, liệu tên này có phải chính là vai chính vĩ đại của chúng ta hay không?"
Hệ thống vả mặt gật đầu, cũng yên lặng thắp nến chúc phúc anh gặp đại nạn mà không chết tất có hạnh phúc cuối đời.
Hà Tư Nguyên: "...." Thật là oan gia ngõ hẹp! Phá hoại cốt truyện cực mạnh!
Hà Tư Nguyên cảm giác đau não vcl, không khí yên tĩnh ba giây, anh nỗ lực thu thập ký ức của nguyên chủ.
Thời điểm này là nhà nguyên chủ bị phá sản chưa tròn một năm, nguyên chủ rất xem thường giới giải trí, nhưng hiện thực bất đắc dĩ dạy làm người.
Sau khi Hà thị phá sản, hầu hết họ hàng hang hốc, bạn bè thân thích đều bật chế độ xa lánh, cha ruột thì mỗi ngày đều cãi nhau cùng mẹ kế, nguyên chủ gây dựng sự nghiệp không ổn, làm việc cũng chả nên hồn, khắp nơi đều vấp phải trắc trở.
Cũng may nguyên chủ có một người bạn diễn viên mới nổi trong giới giải trí hỗn loạn, gã vươn tay viện thủ cho nguyên chủ, giới thiệu nguyên chủ tiến vào đoàn phim.
"Hà Tư Nguyên" không còn cách nào khác, may mắn chính là nguyên chủ sở hữu một khuôn mặt cực xinh đẹp.
Bởi vậy nguyên chủ mới khá lên, người bạn kia tên là Từ Nhất Phàm, bưng nguyên chủ ra để lấy lòng phó đạo diễn, coi nguyên chủ giống như lễ vật hiến dâng cho người khác để hắn đổi lấy tiền đồ như hoa, như gấm.
Mà lúc này, nguyên chủ tiến vào đoàn phim mới chỉ một tháng mà thôi.
Hà Tư Nguyên hồi tưởng lại vừa rồi khi anh mới tỉnh lại, có hai thanh âm nói chuyện bên tai anh......
Tách - một ly nước đá không hề báo trước hắt lên trên mặt anh.
Hà Tư Nguyên giật mình, cảm giác nháy mắt rõ ràng khôi phục lên rất nhiều.
Duỗi tay lau mặt, Hà Tư Nguyên quay đầu nhìn về phía đầu sỏ gây tội.
Đôi mắt anh vốn trắng đen rõ ràng, nhưng lại bởi vì thuốc nên đôi mắt ấy nhiễm dục vọng đang ngo ngoe rục rịch.
Nhìn mặt đối phương hồng đến mức kỳ cục, Mục Dĩ Thâm không chút dao động, buông ly pha lê ra, lạnh lùng nói: "Tỉnh chưa?"
Hà Tư Nguyên gật đầu, liếm liếm môi.
Bởi vì uống quá nhiều rượu khiến miệng anh rất khô, yết hầu rất đau, hiện tại anh rất muốn uống nước.
Nhưng mà, động tác anh liếm môi rơi vào trong mắt nam nhân lại thành ý khác, đối phương hiển nhiên đang hiểu lầm cái gì đó.
"Xem ra không ai dạy cậu cách câu dẫn người như thế nào.
Loại thủ đoạn này quả thực ấu trĩ, vô cùng ngu xuẩn." Mục Dĩ Thâm hơi cúi người, sát gần mặt anh, dùng một loại ngữ khí trào phúng chế nhạo anh.
Thân thể Hà Tư Nguyên căng thẳng, trong đầu vang lên tiếng cảnh báo.
Trong cuộc đời anh, đây là lần đầu tiên có người dùng khẩu khí khinh thường như vậy nói chuyện với anh, thật là....!Quá kinh hỉ!
Ban đầu Hà Tư Nguyên không quen việc thân phận bị thay đổi, nhưng rất nhanh đã thích ứng, anh giơ khóe môi lên: "Cảm ơn."
Mục Dĩ Thâm nhíu mày: "Cảm ơn cái gì?"
Hà Tư Nguyên nói: "Ở trong mắt anh, tôi giống như đang câu dẫn người sao.
Cảm ơn anh đã thưởng thức tôi như vậy."
Mục Dĩ Thâm: "......" Người này tựa hồ so với trước kia càng làm người ta chán ghét hơn.
Giây tiếp theo Hà Tư Nguyên đã bị một bàn tay mạnh mẽ kéo về phía sau, trực tiếp bị kéo đến phòng tắm.
Mục Dĩ Thâm giống như ném thứ rác rưởi, không chút khách khí mà ném anh vào bồn tắm màu trắng ngà, hắn tùy tiện mở vòi sen, nước lạnh chảy ra, xối Hà Tư Nguyên từ đầu đến chân.
Vừa rồi khi thấy mặt anh đỏ bừng nhiễm dục vọng, Mục Dĩ Thâm đã biết vì sao lại thế rồi.
Ha, trước khi đến đây còn uống thuốc để tăng sự can đảm à? Hay là anh đã hạ quyết tâm nghĩ rằng nhất định hắn sẽ cắn câu?
Hiện giờ là tháng , bị nước lạnh xối toàn thân, Hà Tư Nguyên run rẩy, cảm giác nguy hiểm lập tức dâng lên.
Anh không cảm thấy Mục Dĩ Thâm sẽ hảo tâm trợ giúp giải thuốc giùm mình.
Đúng lúc này, hệ thống vả mặt đột nhiên không kịp phòng ngừa mà vang lên âm thanh nhắc nhở: 【 nhiệm vụ của tay chơi mới "Ai nha moaz ~ không cần moaz ~" đã được kích hoạt, biệt danh "Thủ thân như ngọc".
Chống đỡ được sắc đẹp, đây là trách nhiệm của mỗi người, chống đỡ dụ hoặc, bắt đầu từ ký chủ! 】
Hà Tư Nguyên: "......" Chờ một chút, sắc đẹp này chẳng lẽ không phải chính là Mục Dĩ Thâm sao?!
Hệ thống vả mặt phảng phất nhìn ra suy nghĩ trong lòng anh: 【 đều giống nhau thôi! Tóm lại, thủ thân như ngọc, ký chủ, hệ thống rất xem trọng cậu đó! 】
Giống cái đầu quỷ nhà mi, ok?!!
Hà Tư Nguyên muốn giữ bả vai hệ thống lại hỏi rõ ràng, không ngờ sau khi bị tắm nước lạnh xong, anh lại bị xách lên, quần áo ướt đẫm ban đầu đã bị lột bỏ, một kiện áo tắm dài rơi xuống người anh.
Ngữ khí Mục Dĩ Thâm lãnh đạm nói: "Mặc vào."
Vừa rồi khi đang tắm rửa, đến một ngón tay Mục Dĩ Thâm cũng không đụng tới anh, nhưng lúc này trong lòng Hà Tư Nguyên nổi lên cảm giác vô cùng quỷ dị.
Đệt mợ, mình sắp trở thành một con vịt được tắm rửa sạch sẽ để chuẩn bị bị nấu chín rồi!
Đều là đàn ông con trai, anh đều hiểu.
Sau đó hắn thô bạo ném anh lên trên giường, mặt Hà Tư Nguyên dí sâu vào chiếc gối, trong đầu xẹt qua nhanh những biện pháp thoát thân.
Mục Dĩ Thâm giơ tay cởi cà vạt, ném ở một bên, dùng ánh mắt đánh giá qua từng một tấc của người trên giường.
Dáng người nọ mảnh khảnh, dưới áo tắm dài lộ ra một đôi chân thẳng tắp thon dài, rất ít có nam sinh sở hữu đôi chân vừa dài vừa đẹp như vậy.
Tầm mắt hắn di chuyển lên trên......!Mục Dĩ Thâm dừng một chút, đôi mắt sâu thẳm vài phần, nhanh chóng dịch chuyển ánh mắt tới trên mặt đối phương.
Bởi vì mới vừa rồi tắm nước lạnh, tóc Hà Tư Nguyên ướt dầm dề dán vào nhau, không ngừng nhỏ giọt nước xẹt qua chiếc cổ trắng nõn rồi rơi vào áo tắm dài.
Người chôn đầu ở trong gối chậm rãi nâng mặt lên, hai sườn má vẫn còn hồng không được bình thường, tựa như đóa tường vi thấm đẫm sương sớm.
Đôi mắt đen nhánh thanh triệt như không nhiễm trần thế, thế nhưng thời kỳ niên thiếu, luôn miệng nói ra những lời gian dối đẹp nhất thế gian.
Trong mắt Mục Dĩ Thâm trộn lẫn một tia phức tạp cùng hận ý, tay không tự giác đặt ở cằm Hà Tư Nguyên, gắt gao nắm.
Hà Tư Nguyên kêu một tiếng, đón nhận tầm mắt hắn, nhàn nhạt nói: "Có nước không? Tôi muốn uống nước."
Tựa hồ là không đoán được đối phương lại bình tĩnh như vậy, Mục Dĩ Thâm nhíu mày, nghĩ thầm chắc anh muốn diễn kịch, nhưng vẫn xoay người rót cho anh một chén nước.
Hà Tư Nguyên an tĩnh mà uống nước, anh liếc mắt một cái nhìn vị trí của Mục Dĩ Thâm, suy nghĩ xem có thể đáp một cái ly pha lê vào hắn hay không.
Nhưng mà, Mục Dĩ Thâm rất nhanh nhìn thấu tâm tư của anh, hắn dẫn đầu một bước chế trụ cổ tay của anh, đè ép anh quay người.
"Không cần diễn loại kịch bản này với tôi, sẽ không kích thích được dục vọng của tôi đâu."
"Vậy ư?" Hà Tư Nguyên nhìn thẳng đôi mắt hắn.
Mục Dĩ Thâm nói: "Nếu tự mình dám đưa tới tận cửa, cũng đừng sợ gánh vác hậu quả."
Đệt mợ, sao còn giống bá đạo tổng tài hơn anh thế? Hà Tư Nguyên cảm giác được một lòng bàn tay hơi thô ráp đặt ở trên cổ anh, vuốt ve, vỗ về nhè nhẹ, không thể không nói, xúc cảm như vậy thực kỳ diệu, giảm bớt lượng thuốc trên người anh.
Trong phòng không khí vô cùng ái muội, nhưng lúc này mà thuận theo dục vọng hiển nhiên là không thể.
Hà Tư Nguyên lộ ra một nụ cười không rõ nguyên do, hơi giơ cổ lên, để sát vào bên tai hắn, giống như lẩm bẩm nhỏ nhẹ với tình nhân: "Ừm, anh nói rất đúng.
Phải có gan gánh vác hậu quả."
Dứt lời, tay phải anh nhanh chóng cầm lấy ly pha lê, hung hăng đáp vào vách tường.
Ly pha lê theo tiếng mà vỡ, hóa thành những mảnh nhỏ rơi xuống trên mặt đất.
Mục Dĩ Thâm rõ ràng bị hấp dẫn sự chú ý bởi động tĩnh này, không vui mà nhăn mi lại, nhìn về hướng đó.
Dương đông kích tây, cơ hội là đây chứ đâu!
Hà Tư Nguyên dựa vào sự hiểu biết về đàn ông con trai, một chân luồn qua khe hở, một chân đạt được tự do, hơi cong chân lại một chút, nắm chắc lực độ nhất định đá vào chỗ ấy của Mục Dĩ Thâm.
"Đệt--" Mục Dĩ Thâm kêu rên giống như trong dự kiến của anh, Mục Dĩ Thâm xoay người ngã xuống bên người Hà Tư Nguyên.
Bộ phận khó có thể miêu tả truyền đến đau đớn, hắn nổi giận đùng đùng trừng mắt Hà Tư Nguyên, một câu cũng không nói nên lời.
"Xin lỗi xin lỗi, không phải cố ý." Vẻ mặt đắc ý của Hà Tư Nguyên thiếu điều dán mấy chữ phải chính là cố ý đấy, nhưng anh không kịp thưởng thức biểu cảm cực kỳ thú vị của Mục Dĩ Thâm thì đã cảm giác được sức lực cả người khôi phục lên, cảm giác khô nóng trên người kia cũng đã hạ dần, anh vội vã kéo cửa phòng ra rồi rời đi.
Trong căn phòng cao cấp, hơi thở ái muội tan đi, ánh đèn vàng bao phủ toàn bộ căn phòng.
Mục Dĩ Thâm nằm im bình phục hơi thở trong chốc lát, cánh tay che ở trên đôi mắt, không thấy rõ cảm xúc, bỗng nhiên, khóe môi gợi lên một nụ cười tràn ngập trào phúng.
Hắn cầm lấy điện thoại di động bên cạnh gối, gọi cho một dãy số.
Đầu dây bên kia nghe rất nhanh: "Alo, Mục tổng, ngài muốn phân phó gì sao?"
Mục Dĩ Thâm ra lệnh dứt khoát: "Vương đặc trợ, giúp tôi điều tra cẩn thận một người."
Lần tương ngộ này tuyệt đối không phải ngoài ý muốn.
Hết thảy đều là kế hoạch tốt.
Tám năm qua, tiền tài, quyền thế, địa vị, toàn bộ hắn đều nắm ở trong lòng bàn tay, người nhào vào trong ngực hắn không hề ít.
Nhưng có rất ít người có tâm cơ thâm sâu giống như Hà Tư Nguyên, cố ý uống thuốc, cố ý gõ cửa phòng của hắn, còn cố ý làm ra bộ dáng vừa kháng cự vừa hoan nghênh......!
Ha hả, muốn chơi trò dùng lạt mềm buộc chặt câu dẫn hắn sao? Ấu trĩ! Buồn cười!
__________
Mục - thần kinh - Dĩ Thâm.