Nhà trưởng thôn ở phía đông thôn Vương gia, trưởng thôn cũng là thầy lang duy nhất trong thôn, nghe nói y thuật cũng không tệ lắm.
Hà Tư Nguyên cùng Hàn Vưu Gia đưa Tiết Giai đang ngất xỉu lên một chiếc xe ba bánh điện đậu ở lối vào.
Hà Tư Nguyên nhắc nhở: “Cô đỡ lấy cậu ta, đừng để cậu ta xoay người.”
Trên mông Tiết Giai hẵng cắm một kim thêu sáng bóng lạnh lẽo.
Hàn Vưu Gia nhìn chiếc xe ba bánh điện bong sơn, khẽ cắn môi, nhấc váy trèo lên, ngồi cạnh cẳng chân Tiết Giai, dùng tay đỡ phần trên của gã.
“Ngồi im nhé.” Hà Tư Nguyên nói, một tay cắm chìa khóa, tay kia xoay tay lái.
Sau khi chiếc xe ba bánh cẩn thận lái ra khỏi con hẻm, nó phát ra một tiếng vang lớn, chạy như bay dọc theo cánh đồng như một con ngựa điên.
Hàn Vưu Gia ổn định cơ thể, nhìn chằm chằm bóng lưng Hà Tư Nguyên, vuốt tóc, liếc sang một bên nói: “Không ngờ anh biết lái xe ba bánh, không tồi đó.”
Mặc dù nghe lời này như trào phúng, nhưng Hà Tư Nguyên vẫn mỉm cười nói: “Không chỉ riêng xe ba bánh, tôi còn biết lái cả máy kéo.” Chỉ tiếc là xe hơi anh vẫn chưa có bằng lái.
Hàn Vưu Gia: “…… Được rồi, anh lợi hại.”
Xe chạy thẳng một đường như bay về phía đông của thôn.
Trưởng thôn vẫn còn đang ăn sáng, bỗng thấy ba người tới, rồi nghe giải thích, ông nhanh chóng hỗ trợ cùng nâng Tiết Giai vào phòng khám bệnh đơn sơ.
Hà Tư Nguyên hỏi mượn điện thoại của trưởng thôn, chuẩn bị liên lạc tổ tiết mục, ai ngờ Tiết Giai tỉnh lại, sống chết không cho anh gọi điện thoại: “Tôi đóng phim hay bị thương lắm, vết thương tí xíu này nhằm nhò gì! Tôi chính là một diễn viên chuyên nghiệp!”
Đúng lúc này, trưởng thôn rút kim thêu từ mông ra, bôi thuốc khử trùng lên vết thương, sắc mặt Tiết Giai vặn vẹo, giọng nói vừa run vừa kiên cường: “Shh….Tôi… không đi! Tôi tuyệt đối… sẽ không rời khỏi đây! Á… đau đau đau! “
Hà Tư Nguyên như suy tư gì đó nhìn gã một cái, cũng không nói gì, đưa điện thoại cho trưởng thôn.
“Nếu bị thương, thì phải ngồi im ở đây chữa thương cho tốt.
Nhiệm vụ của cậu, chúng tôi sẽ giúp cậu hoàn thành.” Hà Tư Nguyên nói, bỗng nhiên quay lại chớp mắt với Hàn Vưu Gia: “Cô nói đúng không?”
Hàn Vưu Gia ngẩn người, không biết vì sao anh lại chớp mắt với mình, nhưng vẫn đáp: “Đúng vậy.”
Từ góc độ của Tiết Giai, tình cờ thấy Hà Tư Nguyên nháy mắt với Hàn Vưu Gia, vẻ mặt như thể thực hiện được âm mưu, gã lập tức xua tan mây mù trong lòng, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Á à! Hóa ra là các người! Các người hợp mưu chơi tôi!”
Hàn Vưu Gia không thể hiểu được mà nhìn gã: “Cậu đang nói cái gì thế?”
Tiết Giai bất chấp mông đau, cố gắng chống đỡ nửa người, phẫn hận nói: “Hàn Vưu Gia, cô diễn vai gián điệp hai mặt tốt lắm! Đám người trên mạng mắt đui rồi mới chửi cô diễn xuất tệ hại! Tôi thấy rõ ràng kỹ thuật diễn xuất của cô cực kỳ cao siêu tuyệt đỉnh, không ai địch nổi!”
Hàn Vưu Gia tức giận bật cười, trợn trắng mắt: “Tôi thấy cậu không phải bị thương ở mông đâu, mà là ở não đó!”
Tiết Giai cũng cáu, bắt đầu ném gối: “Cút! Các người cút hết cho tôi!”
Hà Tư Nguyên và Hàn Vưu Gia cùng bước ra khỏi phòng.
Đi ra ngoài, Hàn Vưu Gia mới thoáng phản ứng lại, bỗng xoay người, đôi mắt xinh đẹp trừng người bên cạnh: “Là anh!”
Hà Tư Nguyên tiếp tục chớp chớp mắt: “Hả?”
“Anh……” Hàn Vưu Gia trong lòng biết mình bị mắc mưu, tức giận đến nỗi không nói được gì, bực bội mà cào tóc, dậm chân một cái liền xoay người bỏ đi.
Ai ngờ, chưa kịp đi ra ngoài, đã gặp một vài người hay tin đến hỏi thăm.
Tưởng Văn hỏi cô trước: “Rốt cuộc làm sao thế? Ai bị thương?”
Hứa Tinh Châu nhìn thoáng qua thì thấy anh cực kỳ thanh thản, hai tay xỏ túi quần, đứng ở cổng, gương mặt đối phương còn nở nụ cười như không, vì thế hàng mày nhíu chặt của y không khỏi buông lỏng.
Hà Tư Nguyên thấy mọi người đến đông đủ, liền đi qua đó kể sơ qua về tình huống.
Tưởng Văn thân kinh bách chiến trong giới đã lâu, vừa nghe là biết chuyện gì xảy ra, ánh mắt cô không rõ hàm ý gì mà đảo qua Hàn Vưu Gia, rồi dừng lại ở trên mặt Hà Tư Nguyên, bỗng nhiên cười lạnh một chút.
May rằng Hứa Tinh Châu lên tiếng làm dịu bầu không khí: “Nếu người không sao rồi, cậu ta không muốn đi, vậy thì như ý cậu ta đi.
Chúng ta thảo luận trước nên làm gì tiếp theo.”
“Làm gì cơ?” Hàn Vưu Gia mím môi, tầm mắt đảo qua mọi người, không thấy Tô Điềm Ảnh, lại hỏi: “Cái thôn cô kia đâu? Sao cô ta không đi cùng mọi người?”
Giọng điệu cô trào phúng chế nhạo quá mức, Tưởng Văn bất mãn nói: “Hàn Vưu Gia, cô thôi đi.
Ba đời trước có nhà ai không phải nông dân? Tôi không muốn nghe thêm bất kỳ lần nào cô dùng giọng điệu khinh người này để nói chuyện nữa, nhớ kỹ chưa?”
Trong mắt Hàn Vưu Gia hội tụ sự tức giận, giận dỗi mà dậm chân nói: “Ai khinh thường người khác? Em không phải khinh thường nông dân, em chỉ là khinh thường cô ta!” Nói xong, đẩy cổng chạy ra ngoài.
Mấy người còn lại đều im lặng, cuối cùng Vương Dị chung nhóm thanh niên trẻ tuổi với Tô Điềm Ảnh phá vỡ sự lúng túng: “Không thì chúng ta bàn về nhiệm vụ trước đi, buổi tối quay lại khuyên nhủ cô ấy sau.”
Tưởng Văn không có ý kiến, nói: “Tinh Châu, chú nói đi.”
Hứa Tinh Châu gật gật đầu, lấy thẻ nhiệm vụ từ trong túi ra.
Hóa ra sáng nay ba người nhận được thẻ nhiệm vụ ra ngoài chăn vịt, chia ra hai hướng, không ngờ Tô Điềm Ảnh lại “mất tích”, chỗ biến mất chỉ để lại một thẻ nhiệm vụ.
Vương Dị cùng nhóm với cô ta nói: “Có một con vịt chạy đến sân nhà người ta, cô ấy liền đi tìm, đợi lúc lâu vẫn không thấy cô ấy trở về, nên em đi tìm luôn, ai ngờ không thấy người đâu, chỉ phát hiện ra thẻ nhiệm vụ ở trong sân.”
Tô Điềm Ảnh sắm vai nhân vật mất tích, tức là nhiệm vụ đã hoàn thành, nên bị tổ tiết mục đưa đi.
“Cô ấy có lẽ ảnh hưởng đến sự sắp xếp của tổ tiết mục.”
Hứa Tinh Châu mở thẻ nhiệm vụ ra, hai hàng lông mày tuấn tú không khỏi nhăn lại, y đưa nó cho những người khác cùng xem.
Sau khi Hà Tư Nguyên nhìn kỹ, cũng không khỏi nhướng mày.
Trên thẻ nhiệm vụ gợi ý manh mối chỉ ghi một từ duy nhất: Giếng.
“Hả? Cái này mà là manh mối á? Thôn này nói lớn thì không đúng mà nói nhỏ cũng chẳng phải, sao mà tìm ra giờ!” Vương Dị than khóc không ngừng, hai hàng lông mày lá liễu của Tưởng Văn cũng nhăn lại.
Hứa Tinh Châu cẩn thận gập thẻ nhiệm vụ lại, để vào trong túi, vừa ngước mắt lên thì lại bắt gặp một ánh mắt rạng rỡ khác.
Hà Tư Nguyên nhìn chăm chú vào y, hai người nhìn nhau không khỏi khẽ cười: “Trò chơi thần quái, bắt đầu rồi.”
Thôn Vương gia được xây dựng trên núi, tuy nhìn kiến trúc những ngôi nhà có vẻ như chỉ mới tồn tại - năm, nhưng theo những người già trong thôn thì ngôi làng đã có lịch sử từ - năm, tiếc rằng bị trận lũ lụt cách đây năm tàn phá nặng nề, những người còn sống dựng lại nhà trong nước mắt.
Những ai sinh ra ở vùng nguyên sinh luôn ngoan cường, được truyền từ đời này sang đời khác, thôn làng vẫn giữ được nét cổ kính xưa kia, dân cư ngày càng đông đúc.
Chính là vì dân cư đông đúc, hầu hết các gia đình đều có giếng, ở đồng ruộng cũng có nhiều giếng tưới tiêu công cộng, cho nên Hà Tư Nguyên cùng Hứa Tinh Châu lái xe ba bánh đi lòng vòng cả chiều, vẫn chưa tìm ra cái giếng có ý nghĩa đặc biệt trong thẻ nhiệm vụ.
Bất tri bất giác, trời đã sẩm tối, xe ba bánh cũng hết điện.
Hà Tư Nguyên, Hứa Tinh Châu: “……”
Vì thế, hai người đành phải đẩy xe ba bánh về khu nhà.
Lúc này, màn trời bao phủ trong sự yên tĩnh.
Hà Tư Nguyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời đen kịt không có tia sáng, bỗng như là phát hiện châu lục mới mà “ồ” một tiếng.
Hứa Tinh Châu khó hiểu quay sang nhìn anh.
Hà Tư Nguyên chỉ ngón tay lên bầu trời, cười nói: “Hứa lão sư, vừa rồi tôi chợt nhận ra ý nghĩa tên anh.
Tinh Châu, ngôi sao hội tụ lên dòng sông, rất trong sáng, rất lộng lẫy, đẹp đến nỗi ai cũng phải ngắm nhìn.”
Hứa Tinh Châu nhìn theo ngón tay anh, cũng ngẩng đầu nhìn màn đêm.
Một lúc lâu sau, y thấp giọng nói: “Không phải.”
Hà Tư Nguyên hỏi: “Không phải cái gì?”
Hứa Tinh Châu thu hồi tầm mắt, không nhìn anh, trầm mặc một lát, đáp: “Không phải ngôi sao hội tụ lên dòng sông.
Mà là sao mai, một ngôi sao mai lẻ loi.”
“Có nghĩa như vậy thật sao?”
“Khi mẹ tôi đặt tên, chính là muốn ý nghĩa này.”
Hà Tư Nguyên liếc nhìn người bên cạnh, chỉ nhìn thấy một sườn mặt cô đơn rất đẹp, tuấn dật xuất trần, nhưng lại xa xăm giống như một ngọn núi đắm chìm trong sương mù.
Đúng là một ngôi sao cô đơn, Hà Tư Nguyên nghĩ thầm.
Trở về khu nhà, đã hơn giờ tối.
Nhóm Vương Dị đã làm xong thức ăn, Hàn Vưu Gia giận dỗi không thèm ăn, Tưởng Văn cũng tỏ vẻ không muốn ăn uống, vì thế chỉ có ba thanh niên cùng nhau dùng bữa tối.
Cơm nước xong, Vương Dị chăn vịt cả ngày rất mệt, về phòng nghỉ ngơi sớm.
Trong khu nhà chỉ còn lại hai người.
Hà Tư Nguyên nằm trên ghế dưới gốc cây, nhìn chòm sao trên trời một lúc, nói: “Hứa lão sư, sao tôi nhớ rõ, trước đây có người từng nói anh có thói ở sạch?”
Nhưng mấy ngày nay, Hứa Tinh Châu dù xuống đồng cày cấy, hay dậy sớm chăn vịt, y vẫn nhẹ nhàng lái xe ba bánh với anh, hoàn toàn không biểu hiện ra thái độ khác thường.
Đương nhiên, cũng có thể là anh không chú ý tới.
Nghe vậy, Hứa Tinh Châu cúi đầu nhìn ống quần lấm lem, nhíu mày lại, có chút bất đắc dĩ nói: “Công việc mà, không có cách khác.”
Hà Tư Nguyên phụt cười nói: “Không hổ là Hứa ảnh đế, thực sự có tinh thần chuyên nghiệp.”
Dứt lời, anh quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc bật ngón tay cái.
Đôi mắt luôn luôn lạnh nhạt của Hứa Tinh Châu hiện lên lúm đồng tiền xinh đẹp, như thể hồ nước trong bị tản ra một vòng.
Trong lòng y vừa động, lập tức dịch chuyển tầm mắt, cụp mắt như che đậy gì đó.
Hà Tư Nguyên không để ý tới biểu cảm của y, vừa chán vừa mệt, anh duỗi người, nói với đối phương mình đi ngủ trước, khuyên y cũng nên nghỉ ngơi sớm.
Hứa Tinh Châu nhàn nhạt gật đầu, dùng khóe mắt nhìn anh đi vào trong phòng, lúc này y mới đứng dậy đi đến chỗ giếng, lấy gáo nước dội vào chỗ bùn lầy trên chân.
Ai ngờ, y vừa ngồi lên ghế ngâm chân chưa được bao lâu, sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Y không khỏi lập tức quay đầu lại nhìn.
“Sao thế, nhìn thấy chị thất vọng đúng không?” Tưởng Văn lắc đầu cười cười.
“Không có.” Hứa Tinh Châu quay đầu lại.
Tưởng Văn đi tới, ngồi ở trước mặt y, nói: “Đừng giả bộ, vừa nhìn thấy là chị, ánh sáng trong mắt chú tắt ngủm luôn.
Mau nói, rốt cuộc là chờ mong ai đó?”
Hứa Tinh Châu ngẩng đầu, ánh mắt nhàn nhạt: “Thật sự không có.”
Tưởng Văn đáp: “Đừng quên, mặc dù chị lớn hơn chú vài tuổi, nhưng chúng ta lớn lên cùng nhau.
Chú tưởng chú nghĩ gì là chị không biết à? Là Hà Tư Nguyên phải không?”
Động tác Hứa Tinh Châu hơi cứng lại.
Tưởng Văn thấy điệu bộ này của y, vừa tức giận vừa buồn cười: “Được rồi, không trêu chú nữa.
Nhưng nói thật, chị thấy cậu trai Hà Tư Nguyên kia không tốt mấy, nhanh mồm dẻo miệng, trả thù thâm độc, khóe mắt và đuôi lông mày tràn ngập tâm cơ, tuyệt đối là một người thích gây chuyện thị phi.”
Khóe môi Hứa Tinh Châu hơi mím lại, ánh mắt sâu thẳm, không lên tiếng thừa nhận hay phủ nhận.
Mà Tưởng Văn lại nhìn ra được sự tức giận của y, vì thế ngừng nói, vươn tay trước mắt y: “Không nói về cậu ta nữa.
Chú xem, đây là cái gì?”
Hứa Tinh Châu ngước lên nhìn, thấy ngón tay mảnh khảnh của cô đeo một chiếc nhẫn to bự.
Tưởng Văn tuy không phải chị ruột của y, nhưng hai người lớn lên từ nhỏ cùng nhau, tình cảm thân thiết hơn chị em ruột thịt.
Hứa Tinh Châu thấy bộ dạng hạnh phúc của cô, thành ý chúc phúc: “Chúc mừng chị.”
Tưởng Văn cười cười: “Đừng chỉ chúc mừng chị, chú cũng nên suy xét cho bản thân mình.”
Hứa Tinh Châu rũ mắt không nói lời nào.
“Có một số chuyện trong quá khứ, nên quên đi.
Chuyện của các trưởng bối, chúng ta không nên xen vào nhiều.”
Tưởng Văn nói xong, rút một điếu thuốc từ trong túi, bỗng nhiên nhớ tới Hứa Tinh Châu không thích mùi thuốc lá, nên đi ra xa để hút.
Một điếu chóng tàn, cô dụi tắt ngọn lửa, ngoảnh lại nhìn Hứa Tinh Châu, đáy mắt tràn đầy lo lắng.
Cô xua mùi thuốc trên người, sải bước đến nói: “Lúc sáng chị đã nhận ra rồi.
Khi nghe nói có người bị thương, chú lo sợ là Hà Tư Nguyên phải không, lúc ấy ánh mắt chú…… Haiz, Tinh Châu, từ nhỏ chú đã là người thông minh, bây giờ bị tình cảm trong lòng làm cho mù quáng, nên mới không nhìn ra cậu ta là người ra sao.”
Hứa Tinh Châu thu dọn đồ, đứng lên, y cao hơn Tưởng Văn một cái đầu, ánh mắt lạnh nhạt cúi xuống nhìn cô, thật sự khiến người ta phải hoảng sợ.
Tưởng Văn thở dài: “Thôi, chị không khuyên chú nữa.
Chỉ là, chú phải nhớ rõ, cậu ta chính là người bị Mục thị nhìn trúng.”
Hứa Tinh Châu dừng một chút, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua vị trí mà sao mai sẽ xuất hiện trên bầu trời đêm, khẽ đáp: “Em biết.”.