Máy kéo vang lên tiếng thình thịch, giống như một người già ho khan, rồi từ từ dừng lại bên cạnh ô tô màu đen.
Hà Tư Nguyên nhìn người đàn ông tinh anh không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh, mặt mày lạnh lùng, anh không khỏi nhướng mày hỏi: "Mục tiên sinh, sao ngài lại đến?"
Mục Dĩ Thâm đứng dưới một gốc cây to, giày da bóng loáng, ống quần phẳng phiu, áo sơ-mi chỉnh tề, không dính bụi trần.
Hắn khoanh tay, đưa mắt đánh giá Hứa Tinh Châu, toát ra sự lạnh lẽo, cuối cùng khóa chặt ở trên mặt Hà Tư Nguyên, cười lạnh hỏi ngược lại: "Vì sao tôi không thể tới?"
Anh chưa hề nói "Không thể tới", chỉ là khách sáo hỏi thăm có lệ một câu thôi, tên khùng này lại uống lộn thuốc à? Hà Tư Nguyên hơi sửng sốt, mỉm cười nói: "Mục tiên sinh, chúng tôi vô cùng hoan nghênh ngài đã đến."
"Chúng tôi?" Mục Dĩ Thâm nhấn nhá hai chữ này, ánh mắt càng thêm thâm thúy.
Hà Tư Nguyên chỉ có thể làm như không thấy, hỏi: "Mục tiên sinh là muốn đi vào trong thôn sao? Anh lái xe tới thật đúng, máy kéo chỉ đủ chỗ cho hai người."
Mục Dĩ Thâm nhíu mày nói: "Hà Tư Nguyên, cậu đang đuổi tôi đi?"
Trời ơi cái quần què gì vậy! Hà Tư Nguyên nói: "Hở? Mục tiên sinh hiểu lầm ý tôi rồi.
Ý tôi là, trời sắp tối rồi, chúng ta không tiện ở ngoài, trên núi thường xuất hiện dã thú."
"Hừ." Mục Dĩ Thâm nhíu cặp mày lại, lộ ra hơi thở nguy hiểm, trong lồng ngực phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường, xoay người mở cửa xe đi vào.
Vương đặc trợ thấy sắc mặt tổng tài hùng hổ, mây đen giăng đầy lối, bĩu môi, hắn muốn nói nhưng lại không dám nói.
Trong máy kéo, Hứa Tinh Châu hỏi: "Vị kia là?" Y và Mục Dĩ Thâm chưa gặp nhau ngoài đời, y chỉ từng xem qua ảnh hắn trên tạp chí, cho nên không dám khẳng định, đến khi nghe Hà Tư Nguyên nói hắn chính là vị tổng tài trẻ tuổi của Mục thị Chưởng Đà Nhân, y mới rũ mi xuống, ánh mắt chợt tắt.
Hà Tư Nguyên vừa lái máy kéo, vừa nói chuyện câu được câu không với y, ai ngờ Hứa Tinh Châu thất thần, nói mười câu chỉ trả lời một câu, vẫn là "ừm" "ồ" "à" có lệ, khiến anh không thể tiếp tục chủ đề một mình, dứt khoát trầm mặc hết chặng đường.
Hà Tư Nguyên nhấp môi thầm nghĩ, hôm nay là ngày gì vậy, hai người này bị gì vậy trời? Mục Dĩ Thâm khùng điên không nói, sao đến Hứa Tinh Châu cũng bất thường vậy......!
Các con hẻm của thôn làng rất hẹp khiến máy kéo không thể đi vào, vì vậy Hà Tư Nguyên trực tiếp lái máy kéo đến điểm trao đổi vật liệu, đổi ngô ở thùng xe lấy thức ăn, rồi cùng Hứa Tinh Châu xách hai túi lớn đi bộ về khu nhà.
Sau khi ăn tối xong, Tưởng Văn và Hàn Vưu Gia vào phòng nghỉ ngơi.
Hà Tư Nguyên cùng Hứa Tinh Châu dọn dẹp xong, đang tính trở về ngủ, thì bỗng vang lên tiếng bước chân bên ngoài.
Hà Tư Nguyên nhướng mày, quay lại nhìn thoáng qua.
Một người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị, cười tủm tỉm mà xoa tay nói: "Mọi người còn đó chứ?"
Hóa ra là trưởng thôn tới.
"Đã trễ thế này, có chuyện gì sao?" Hà Tư Nguyên hỏi.
Trưởng thôn khẽ cười: "Hai vị thám tử, sự việc du khách mất tích đã thu hút sự chú ý của chính phủ, tỉnh đặc biệt phái kỹ thuật viên đến hỗ trợ các cậu."
Cả Hà Tư Nguyên và Hứa Tinh Châu đều có chút tò mò về kỹ thuật viên đến vào lúc nửa đêm này.
Từ trong bóng đêm, một bóng người cao ráo bước ra, mặc vest đi giày da.
Hắn đứng ở cổng khu nhà, không có ý tiến vào, ánh mắt thẳng tắp nhìn về một hướng.
Hà Tư Nguyên bị nhìn chằm chằm hiểu ý hắn, đi tới hỏi: "Mục tiên sinh?"
Mục Dĩ Thâm không lên tiếng, ánh mắt lại bắn thẳng về phía Hứa Tinh Châu.
Hứa Tinh Châu hiểu ý, nhưng bước chân giằng co không nhúc nhích, hai người tựa như tranh chấp tầm một phút, mắt thấy một trận đại chiến sắp bùng nổ, trưởng thôn lau mồ hôi lạnh đang tính lên tiếng, Hứa Tinh Châu bỗng nhiên nói: "Tôi về phòng trước, cậu cũng về nghỉ ngơi sớm nhé."
Hà Tư Nguyên gật đầu: "Ok......Á! Anh làm gì vậy?!"
Thấy Hứa Tinh Châu trở lại trong phòng, Hà Tư Nguyên xoa xoa bả vai bị Mục Dĩ Thâm bóp chặt, dùng ánh mắt trách cứ trừng hắn.
Trưởng thôn sớm đã mất tăm mất tích, lúc này trong sân trống vắng tĩnh lặng chỉ còn hai người.
Mục Dĩ Thâm nhíu chặt mày, trong mắt phủ một tầng tuyết lạnh, hỏi: "Cậu và hắn ngủ chung phòng?"
Hà Tư Nguyên thản nhiên gật đầu nói: "Đúng vậy."
Sắc mặt Mục Dĩ Thâm trở nên có chút đáng sợ: "Hà Tư Nguyên!"
Hà Tư Nguyên xoa xoa lỗ tai: "Mục tiên sinh." Mẹ nó anh lại bị gì vậy?!
Hà Tư Nguyên ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, dưới ánh trăng ngũ quan Mục Dĩ Thâm thâm thúy mà mê người, hơn nữa dáng vẻ tức giận của hắn, có chút......!đáng yêu, lúc Hà Tư Nguyên hoàn hồn lại, đã không kiềm chế được véo má hắn.
Hai người đồng thời hơi sửng sốt.
Hà Tư Nguyên nắm tay lại đặt ở môi giả bộ ho, liếc nhìn ra xa, nói: "Mục tiên sinh, anh tức giận à? Vì sao lại tức?"
Mục Dĩ Thâm chỉ cảm thấy trên má hẵng còn lưu lại xúc cảm mềm mại, hắn nhẹ chớp lông mi, quên mất lời muốn nói.
Tạm dừng một lát, Mục Dĩ Thâm mới rũ mắt nhìn thoáng qua người trước mặt, hỏi ngược lại: "Ngoài chuyện chung phòng, hai người còn làm gì nữa?"
Hà Tư Nguyên cau mày ngẫm nghĩ, xòe tay cẩn thận đếm: "Chúng tôi á, cùng trồng cây, chăn vịt, lái máy kéo, trẩy quả và ngô......"
"Đủ rồi!" Mục Dĩ Thâm bừng bừng sát khí cắt ngang, dùng giọng điệu uy hiếp nói: "Hà Tư Nguyên, nếu cậu dám làm chuyện khác người, biết hậu quả là gì rồi chứ? Hửm?"
Tiếng "hửm" này hơi cao, truyền tới tai người nghe không khỏi run cả tim, Hà Tư Nguyên vội nói: "Biết biết."
Anh biết, Mục Dĩ Thâm coi mình như đồ dùng tư nhân của hắn.
Nhưng cũng chẳng sao cả, bây giờ anh có thể nhịn, chờ kỳ hạn "khế ước bán mình" đến, anh sẽ vỗ mông chạy lấy người.
Hà Tư Nguyên dời mắt, hỏi: "Mà rốt cuộc vì sao Mục tiên sinh lại đến đây?" Người bận rộn như hắn, hẳn là không có hứng thú với mấy trò gameshow mới đúng.
Mục Dĩ Thâm nhìn chằm chằm anh, tựa như muốn nhìn ra lớp mặt nạ của anh, nhưng kết quả thật đáng tiếc.
Mục Dĩ Thâm hơi nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Tôi tới để đưa cậu thứ này!" Dứt lời, từ trong túi lấy ra một đồ vật, ném cho anh.
Hà Tư Nguyên cầm lấy, nói: "Hóa ra là thẻ nhiệm vụ."
Mục Dĩ Thâm cười như không cười: "Nếu không thì cậu nghĩ gì? Chẳng lẽ tôi đặc biệt đến vì cậu?"
Hà Tư Nguyên mỉm cười: "Đương nhiên tôi không nghĩ vậy rồi.
Nhưng Mục tiên sinh trăm công nghìn việc, sao còn nhàn nhã thoải mái đồng ý với tổ tiết mục vậy?"
Mục Dĩ Thâm nghiêm trang nói: "Gameshow này Mục thị có đầu tư.
Cái này gọi là tiết kiệm chi phí nhân lực, hiểu không?"
Hà Tư Nguyên cong môi cười: "Tôi hiểu." Hiểu......!cái rắm ấy, ai mà tin được chuyện vô nghĩa này, tưởng ông đây chưa từng đọc truyện sao?
Hà Tư Nguyên hỏi: "Mục tiên sinh có tham gia gameshow với chúng tôi không?"
Mục Dĩ Thâm lắc đầu: "Không, ngày mai tôi sẽ trở về."
"Ồ." Hà Tư Nguyên hiểu rõ gật gù: "Mục tiên sinh là người sống trong nhung lụa, xác thật sẽ không quen cuộc sống ở đây.
Phòng bếp ngoài trời, muốn tắm giặt thì phải tự mình đun nước, không có phòng tắm chuyên dụng......"
Lời còn chưa dứt, Hà Tư Nguyên thấy bóng người cao lớn trước mặt đột nhiên cúi xuống, sau đó một cơn đau nhói nhẹ từ má phải của anh truyền đến...!
Đệt! Tên Mục Dĩ Thâm này dám cắn anh!
Hà Tư Nguyên còn đang ngẩn ngơ, Mục Dĩ Thâm đã đứng thẳng người, nâng tay xoa mặt anh.
Lòng bàn tay có vài vết chai mỏng vuốt ve gương mặt mình, kích thích đến nỗi Hà Tư Nguyên không khỏi lùi về sau một bước, ai ngờ lại bị Mục Dĩ Thâm giữ chặt lấy.
"Hà Tư Nguyên, đây là trừng phạt hiểu không?" Hắn nói.
Cái quỷ gì vậy?! Trừng phạt chính là cắn mặt hắn một cái sao?! Anh cầm tinh con chó à Mục bá tổng??!!!
Hà Tư Nguyên khó hiểu nói: "Đây là có ý gì?"
Mục Dĩ Thâm buông anh ra, hai tay xỏ vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống: "Trừng phạt cậu tội dám lái máy kéo với người đàn ông khác."
Hà Tư Nguyên: "............??!!!!"
Thật lâu sau, Hà Tư Nguyên mới bình tĩnh lại, mỉm cười: "Mục tiên sinh, nếu anh không ngại, lúc về có thể mua thêm máy kéo, ngày nào tôi cũng có thể chở ngài đi hóng gió, ok?"
Khóe môi Mục Dĩ Thâm giật giật, cười như không cười: "Hà Tư Nguyên, cậu nói được thì phải làm được."
Hà Tư Nguyên: "......"
Nói đùa thôi đừng tưởng thật mà!
Đến lúc hắn đi rồi, một cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua, Hà Tư Nguyên hoàn hồn lại, sờ má mình, xoay người định về phòng.
Lúc này, bên tay phải bỗng có một tiếng cười nhạo vang lên.
Hà Tư Nguyên ngoảnh lại, thấy trên hành lang có một người đang đứng, cô bước ra từ góc khuất, chính là Tưởng Văn.
Cũng không biết cô đứng bao lâu, nghe được nhiều hay ít, vào ngay lúc này, Tưởng Văn nhìn chăm chú vào vết cắn trên má Hà Tư Nguyên, khinh miệt: "Đã sớm nghe qua vài tin tức, hóa ra là như thế thật."
Hà Tư Nguyên nhìn cô, đứng thẳng người nói: "Chị Văn đã muộn như vậy sao còn chưa nghỉ ngơi?"
Tưởng Văn đi đến trước mặt anh, gọn gàng dứt khoát: "Hà Tư Nguyên, cậu bớt làm vẻ ngây thơ để lừa đảo, đừng cho là tôi không biết cậu có tâm tư gì!"
Hà Tư Nguyên khó hiểu, dẫu anh có quan hệ gì với Mục Dĩ Thâm đi chăng nữa, thì cũng liên quan gì đến cô? Hay là vị ảnh hậu này có ý với Mục Dĩ Thâm?
Hà Tư Nguyên cười nói: "Vậy chị nói xem, tôi có tâm tư gì?"
Tưởng Văn thật sâu mà đánh giá anh vài lần, đáp: "Cậu rất thông minh, thủ đoạn cũng rất cao tay.
Nhưng tôi xin khuyên cậu một câu, cậu hại người khác tôi không quản được, nhưng riêng Tinh Châu, cậu không được phép chạm vào cậu ấy."
Hà Tư Nguyên kinh ngạc nói: "Tôi chạm vào anh ấy lúc nào?"
"Hà Tư Nguyên, cậu đừng ăn trong nồi ngồi trong chén!" Tưởng Văn cả giận nói: "Nếu đã ôm được đùi vị Mục thị, dừng ngay chuyện đứng núi này trông núi nọ đi.
Đừng cho là tôi không biết, cậu sợ một ngày nào đó bị vị kia vứt bỏ, nên muốn tìm một lốp xe dự phòng phải không? Tôi sẽ không trơ mắt mà nhìn Tinh Châu bị cậu hủy hoại."
Nghe vậy, gương mặt Hà Tư Nguyên chùng xuống, anh không tỏ rõ cảm xúc gì nói: "Đều là do chị tự phỏng đoán, đối với Hứa Tinh Châu tôi chưa bao giờ có tâm tư khác, còn chị nên dừng việc phỉ báng người khác đi."
Nói xong, cũng mặc kệ Tưởng Văn trợn mắt tức giận, anh sải bước vào phòng mà không ngoảnh lại.
Trong phòng có ngọn đèn vàng mờ ảo, mọi thứ đều tĩnh lặng.
Hà Tư Nguyên chuẩn bị tắt đèn, Hứa Tinh Châu lúc này đang nằm trên giường khẽ trở mình.
Hà Tư Nguyên bật thốt lên: "Anh còn chưa ngủ?"
Nửa ngày sau, Hứa Tinh Châu mới "ừ" một tiếng, thái độ lãnh đạm mà xa cách.
Hà Tư Nguyên sửng sốt một lát, nhấn công tắc, cũng cởi giày lên giường ngủ.
Quầng sáng từ ánh trăng trong vắt và ánh sao lọt qua khung cửa sổ, ánh mắt dần thích nghi với bóng tối một lúc, cảnh vật trong phòng cũng dần trở nên rõ ràng.
Hà Tư Nguyên nghiêng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng Hứa Tinh Châu, rũ mắt suy tư một hồi, cuối cùng trở mình, lấy bịt mắt ra đeo vào, chìm vào mộng đẹp..