Văn Phòng Ẩn Hôn

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, đến căng tin các đồng nghiệp nam trêu trọc Đồ Tiểu Ninh, “Tiểu Đồ, không phải cô thức trắng cả đêm để xem phim Hàn Quốc đó chứ, cho nên hai mắt mới thâm quầng như vậy?”

Đồ Tiểu ninh nói không phải thì bọn họ lại không tin.

“Bây giờ giới trẻ ai mà không xem phim truyền hình Hàn Quốc? Thiếu nữ mà, lúc nào cũng ôm giấc mộng màu hồng.”

Đồ Tiểu Ninh nói, “Hiện tại tôi cũng không thể đứng trong hàng ngũ thiếu nữ nữa rồi chứ?”

Các đồng nghiệp nam lại cười trêu, “Cô còn không phải là thiếu nữ so với Nhiêu Tĩnh sao?”

Đồ Tiểu Ninh thấy vui mừng vì Nhiêu Tĩnh không có ở đây, nếu không nhất định sẽ xảy ra một trận cãi vã. Cô đến bộ phận phát triển thị trường này cũng lâu rồi, cảm thấy làm ở đây xem ra ngoài mặt thì cũng trời yên biển lặng, nhưng thực ra trong lòng lại cuồn cuộn, mọi người cũng không hòa thuận lắm, còn có vẻ chờ cơ hội xem chuyện cười của người khác.

Cô không nói tiếp nữa, tự mình ngoảnh mặt đi về phía căng tin.

Hôm nay người ở căng tin đông bất thường, từ lúc Cục giám sát ngân hàng chuyển lên lầu thì thức ăn đã được cải thiện rất nhiều, theo lời của đồng nghiệp, giờ chỉ có thể nhờ vào đồ ăn ngon để nịnh nọt bọn họ.

Trước mặt Đồ Tiểu Ninh có rất nhiều người, cô ước chừng phải một lúc nữa mới tới lượt mình gọi đồ ăn, vì vậy cô cầm điện thoại lên, định lướt Weibo.

“Tiểu Ninh! Đến chỗ bọn tôi này!” Lúc này có người ở phía trước gọi cô, cô nhìn thấy là đồng nghiệp ở quầy giao dịch lúc trước, bọn họ đang ở phía trước vẫy tay gọi cô đi qua.

Đồ Tiểu Ninh cảm thấy chen hàng không ồn lắm, nên lắc đầu.

Các đồng nghiệp dùng ánh mắt dọa nạt cô, ý bảo cô quá trung thực rồi.

Những người trước mặt chứng kiến toàn bộ quá trình, quay đầu lại liếc nhìn cô mấy cái, sau đó cô lại nhìn thấy Kỷ Dục Hẳng trong đám đông

Đồ Tiểu Ninh lúc này mới có thể xác định bọn họ là người của bên quản lý ngân hàng, may mắn là cô không nghe theo lời dụ hoặc của đồng nghiệp đi đến đó, nếu không thì chen hàng lên trước bọn họ, chẳng phải là đắc tội với bọn họ sao, chuyện bị bỏng lần trước còn chưa qua lâu nữa.

Đồ Tiểu Ninh tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại, vừa mở Weibo đã nhìn thấy dòng hot search: Cảnh Niệm nhất đưa ra thông báo chính thức.

Cô nhấn vào xem, Cảnh Niệm Nhất đã đăng một dòng trạng thái.

[ Scandal? Không hề, người này là chồng của tôi.] Phía sau có một phần giới thiệu trang web được đính kèm trực tiếp —— Hạ Minh Huệ, phó giám đốc tập đoàn VG.

Đồ Tiểu Ninh xem bình luận, đều chung một ý kiến.

—— Quá cứng rắng!

—— Nữ thần của tui quá A! Người đàn ông của nữ thần tui cũng muốn yêu!

Đồ Tiểu Ninh đang bừng bừng khí thế lướt Weibo, không mảy may để ý đến người phía trước đang nhận điện thoại, sau đó kéo một đám người rời đi.

Cô chỉ lo cúi đầu nhìn điện thoại, không để ý đến vị trí trước mặt có một khoảng trống lớn, chỉ bước về phía trước theo bản năng.

Trên tay còn đang gõ [Nữ thần phải hạnh phúc!] Đã va vào bức tường thịt trước mặt.

“Xin lỗi.” Biết rằng cô quá tập trung vào điện thoại mà va vào người khác, cô lập tức xin lỗi, cô không muốn lại để lại ấn tượng gì xấu cho mấy người bên giám sát ngân hàng.

Nhưng mà ngẩng đầu lại thì đối diện với khuôn mặt vô cảm của Kỷ Dục Hẳng.

Cô còn cho rằng bản thân mình nhìn nhầm, còn nhìn một lượt xung quanh phía trước phía sau, vừa nãy rõ ràng đứng trước cô xếp hàng không phải là anh, mấy người kia đâu rồi?

Kỷ Dục Hằng đứng đó nhìn cô một cái, sau đó nhấc bước đi.

Một đồng nghiệp đang cười sau lưng, “Cách thu hút soái ca của cô có chút đặc biệt.”

Đồ Tiểu Ninh thật muốn đi đụng phải bức tường thật, tại sao mỗi lần bọn họ gặp mặt, dường như đều có một đoạn tình tiết xen vào giữa?

Kỷ Dục Hằng từ từ đi xa, lại chừa ra một khoảng cách, các đồng nghiệp ở phía sau thúc giục, “Mau đi lên đi, hôm nay căng tin đông người, còn phải nghỉ trưa nữa.”

Đồ Tiểu Ninh lúc này mới bước lên, lần này cô không chơi điện thoại nữa, rất chú ý đến khoảng cách.

Cô cầm đũa và đĩa lên, đi ngang qua cửa kính căng tin nhìn đồ ăn của hôm nay, bao gồm thịt lợn với món rau.

Kỷ Dục Hằng ở phía trước, cô mở mắt trừng trừng nhìn dì trong căng tin múc cho anh một thìa đầy thịt, các món ăn khác cũng đầy thìa. Thầm nghĩ sao hôm nay dì lại hào phóng thế?

Cô cũng háo hức muốn được múc đồ ăn nhanh chóng, nhưng Kỷ Dục Hằng vẫn đứng đó.

Anh đút tay vào túi áo rồi đến túi quần, nhưng hai bàn tay đều trống rỗng.

Đồ Tiểu Ninh nhìn thoáng qua đã biết anh quên mang thẻ ăn, hóa ra là học bá quên mang theo đồ.

Cô tận lực tiến lên, lấy điện thoại di động ra giúp anh quét nhanh trên máy quét thẻ.

“Tích ——” Máy lập tức trừ tệ.

Kỷ Dục Hằng nhìn nghiêng, nói một câu “Cảm ơn.”

Đồ Tiểu Ninh không muốn bị đồng nghiệp nhìn thấy nói chuyện với anh nhiều hơn, vì vậy cô nhỏ giọng nói: “Không có gì.”

Kỷ Dục Hằng cũng không nói nhiều lời. Lúc anh rời đi, Đồ Tiểu Ninh cầm đĩa cơm đưa tới cửa kình, dì ở căn tin múc một thìa thịt heo kho, nhưng múc xong lại lắc lắc vài cái cho rơi bớt ra, mấy món khác cũng vậy, cái nào cũng bị lắc rớt đi rõ nhiều.

Đồ Tiểu Ninh nhìn dáng vẻ lạnh lùng của dì, sau đó lại nghĩ đến đĩa cơm sắp tràn ra của Kỷ Dục Hằng vừa rồi, bây giờ tới lấy cơm cũng phải nhìn mặt sao?

Buồn bực chán nản ăn hết cơm, một mình trở lại bộ phận, lúc này phòng làm việc trống không, chỉ còn một mình phòng của tổng giám đốc là đang sáng, nam đồng nghiệp mà cô giúp làm nghiệp vụ lần trước đang nói chuyện với tổng giám đốc.

Cô tình cờ nghe thấy hai chữ “từ chức” khi bước vào phòng.

Nam đồng nghiệp này đứng đầu về năng lực kinh doanh trong bộ phận, Nhiêu Tĩnh luôn muốn vượt qua anh ta, tại sao anh ta lại từ chức? Hay là mình đã nghe nhầm?

Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân của cô, hai người đều nhìn ra ngoài, sau đó nam đồng nghiệp kia đi ra đóng cửa phòng tổng giám đốc lại.

Từ Tiểu Ninh cảm thấy có chút xấu hổ, cứ như vậy thì giống như cô đang nghe lén họ vậy, nhưng rõ ràng cô chỉ vô tình nghe thấy.

Một lúc sau, Nhiêu Tĩnh đột nhiên bước vào bộ phận, cô ấy đi giày cao gót, bước chân có chút căm hận.

“Nhiêu Tĩnh, chị ăn cơm trưa chưa?” Đồ Tiểu Ninh hỏi.

Nhiêu Tĩnh mặc kệ cô, đi thẳng đến phòng tổng giám đốc, thấy cửa đóng chặt, cô cau mày gõ cửa.

“Giang tổng, anh tìm tôi?”

Một lúc sau, nam đồng nghiệp mở cửa đi ra, nhìn Nhiêu Tĩnh, ánh mắt thâm thúy, “Bộ phận này rốt cuộc trở thành thế giới của cô rồi, Nhiêu Tĩnh.”

Nhiêu Tĩnh hừ lạnh, đáp một câu “Thần kinh.”

Tổng giám đốc lần này không đóng cửa nữa, mà chỉ nói với Nhiêu Tĩnh rằng, một trong những doanh nghiệp trước đây của cô bị bên giám sát ngân hàng kiểm tra, bị đánh giá là vay qua tay.

“Tôi có thể giải thích.” Nhiêu Tĩnh cố găng xoay chuyển.

Tổng giám đốc lắc đầu, “Bây giờ giám sát ngân hàng có thể trực tiếp kiểm tra dòng tiền của doanh nghiệp, thậm chí có chuyển qua hơn chục người thì cũng tìm ra được, chưa kể khoản vay của cô là khoản được chuyển thẳng từ tài khoản của người nhận, sang một tài khoảng cùng tên khác cũng làm hồ sơ vay vốn ở ngân hàng chúng ta, dòng tiền chảy ngược về như vậy, cô có mười cái miệng cũng không thể biện minh được đâu.” Anh ta lại gõ bàn, “Tôi thường căn dặn các cô cậu, là đừng mãi vùi đầu làm nghiệp vụ, cũng phải chú ý đến những rủi ro sơ hở nữa. Loại sai lầm cấp thấp nàym không phải là một người phụ trách khách hàng lâu lăm như cô nên phạm phải.”

Nhiêu Tĩnh không hài lòng, “Lão già đó, tôi lần nào cũng nói với ông ta đừng quay vòng tiền bằng tài khoản cùng tên, phải chia thành nhiều tài khoản nhỏ khác nhau và chuyển làm nhiều đợt để đỡ phiền phức, thế mà lại không nghe.”

Tổng giám đốc cũng cau mày, “Bây giờ nói những thứ này có ích lợi gì? Quan trọng nhất là phải đối phó với bên giám sát ngân hàng, phải hoàn trả khoản vay trước khi có văn bản phạt chính thức.”

“Sáu mươi triệu lận đó? Số tiền quá lớn, nếu ông ta mà trả được thì cũng chẳng cần làm như thế rồi.” Nhiêu Tĩnh dường như rất hiểu khách hàng.

Tổng giám đốc khiển trách, “Cô cũng biết số tiền này lớn, giám sát ngân hàng không điều tra cô thì còn điều tra ai nữa? Đúng là đang yên đang lành lại chọc việc ra cho tôi.”

Nhiêu Tĩnh cũng rất sốt ruột, vừa bị quát đã có phần không phục, “Là tôi quản lý khách hàng không tốt, tôi sẽ tự xử lý.”

Tại ngân hàng, việc cho vay để đáo nợ cũng không phải là chuyện hiếm thấy, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng mà số tiền của Nhiêu Tĩnh tương đối lớn, không may mắn đã bị bên giám sát ngân hàng chú ý đến, nếu giám sát ngân hàng thực sự xử phạt, thì sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ KPI của toàn ngân hàng.

“Cô định xử lí như thế nào? Mau đặt phòng riêng, tối nay mời vị khách đó đi, sáu mươi triệu nếu trả không được, thì trả một nửa là được rồi. Vấn đề chính là ở khoản vay thứ hai ấy, chúng ta sẽ giải quyết chuyện này trước, cho dù là lừa đào hay dụ dỗ kiểu gì, cũng phải để cho ông ta nôn ra.” Tổng giám đốc hạ lệnh cuối cùng.

Lúc Nhiêu Tĩnh bước ra trên mặt vẫn còn mang vẻ ưu phiền.

Đồ Hiểu Ninh không tiếp xúc nhiều với tổng giám đốc, nhưng trước đây nghe nói anh ta rất sĩ diện, sẽ ngăn cản bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng đến thành tích của bộ phận.

Cảm giác được áp suất không khí trong phòng lúc này thấp, Đồ Tiểu Ninh lúc này không dám đụng chạm đến Nhiêu Tĩnh, chỉ muốn yên tĩnh nghỉ trưa.

Thế nhưng tổng giám đốc lại thong thả bước ra, gọi cô, “Tiểu Đồ.”

“Giang tổng.” Đồ Tiểu Ninh hiếm khi được tổng giám đốc nhớ tới, cảm thấy có chút kinh ngạc.

Tổng giám đốc đứng đó, với vẻ nghiêm túc thường ngày, “Buổi tối cô cùng đi ăn cơm đi.”

Nhiêu Tĩnh ngẩng đầu liếc về phía Đồ Tiểu Ninh, biểu tình trong mắt không rõ ràng, khó có thể nhìn thấu.

“Vâng, Giang tổng.” Đồ Tiểu Ninh đáp lại, chầm chậm ngồi xuống, trong lòng thấp thỏm không thể tả được.

Khách hàng của Nhiêu Tĩnh, đưa cô đi theo là có ý gì? Ngoài việc học nghiệp vụ từ Nhiêu Tĩnh, còn phải học văn hóa bàn rượu sao?

Thực tế đã nói cho cô biết, làm kinh doanh thực sự phải học văn hóa bàn rượu.

Khách hàng của Nhiêu Tĩnh là một ông chú trung niên béo ục ịch, vừa gặp đã miệng lưỡi dẻo quẹo, chém gió tưng bừng, vừa nhìn đã thấy là một gã chẳng ra gì.

Cái bàn đầy ắp đồ ăn cũng không động đậy gì nhiều, hầu như chỉ một mực uống rượu, những tiếng cười nói rôm rả trong bữa tối, không hề đụng đến chủ đề ngay từ đầu.

Chờ rượu cũng ngà ngà say, Nhiêu Tĩnh lấy điếu thuốc và bật lửa trong túi ra, ngồi xuống bên cạnh ông ta.

“Tiền tổng, mời hút thuốc.” Cô ấy châm thuốc cho ông ta.

Tiền tổng kia liếc mắt một cái, “Tiểu Nhiêu cũng hút loại Cửu Ngũ Chí Tôn này sao?”

“Tôi làm gì mà dám hút loại thuốc tốt như vậy? Mọi người đều nói rằng Tiền tổng bèo nhất cũng phải hút Cửu Ngũ Chí Tôn, nên tôi mới chuẩn bị sẵn trong túi đấy chứ?” Nhiêu Tĩnh cười đầy quyến rũ.

Tiền tổng hài lòng nhìn về phía tổng giám đốc, “Giang tổng, người của anh thật sự rất chu đáo, đặc biệt là Tiểu Nhiêu.”

Giang tổng ngồi bên kia bàn ăn nâng ly rượu lên, “Đâu có đâu có, là tiểu Nhiêu tự mình để tâm đến Tiền tổng, anh Tiền, tôi kính anh lần nữa.”

Tiền tổng cũng nâng ly, lúc ông ta nhấp một ngụm rượu thì ánh mắt liếc về phía Đồ Tiểu Ninh.

Cô từ đầu buổi đến giờ đều yên tĩnh dùng bữa, so sánh với Nhiêu Tĩnh, có vẻ rất kín đáo.

“Tên của cô gái nhỏ này là gì vậy?”

“Đồ Tiểu Ninh, học trò nhỏ của Nhiêu Tĩnh.” Giang tổng nói, thực ra anh ta đã giới thiệu trước khi bắt đầu.

“Tiểu Đồ, mau mời Tiền tổng một ly đi.” Anh ta lại nhìn về phía Đồ Tiểu Ninh, ra hiệu rõ ràng.

Đồ Tiểu Ninh không có cách nào từ chối, đây là lần uống rượu đầu tiên trong cuộc đời sự nghiệp của cô.

Cô cầm ly rượu đứng lên, còn chưa mở miệng, Giang tổng lại nói, “Có thành ý một chút.” Cằm của anh ta hất về phía chỗ ngồi của Tiền tổng.

Đồ Tiểu Ninh lúc này mới hiểu ra, anh ta dẫn cô theo chính là để tiếp rượu. Lão Tiền tổng này rõ ràng là háo sắc, nên anh ta mới dùng “mỹ nhân kế” để lấy lòng, dù là Nhiêu Tĩnh hay là cô, thì đều là những con tốt mà anh ta dùng để đạt được mục đích riêng của mình.

Nhiêu Tĩnh ngồi bên cạnh Tiền tổng dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn về phía cô, đa phần có ý bình chân như vại.

Đồ Tiểu Ninh biết giờ phút này không ai có thể giúp cô, chỉ có thể kiên trì đứng lên, nâng ly rượu bước đến phía đối diện.

“Tiền tổng, tôi kính ngài một ly.”

Tên Tiền tổng đó quan sát cô, hút một hơi thuốc cười nói: “Tôi uống rượu cần có phải có lí do, vô duyên vô cớ uống rượu tôi cũng không uống.” Sau đó, ông ta nhàn nhã nhả khói thuốc lá về phía cô đang đứng.

Đồ Tiểu Ninh hơi sặc khói, cô chỉ có thể chịu đựng, cô biết là ông ta cố ý gây khó dễ, nhưng cô đâm lao thì phải theo lao, tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này trong phòng không một tiếng động, và Đồ Tiểu Ninh là một tân binh ở nơi làm việc, không biết phải kết thúc nó như thế nào.

“Tôi….”

Cô vừa mới thốt ra một chữ, Nhiêu Tĩnh đã tiếp lời, “Ôi chao Tiền tổng, ông là khách hàng cao cấp của chúng tôi. Lần đầu tiên nhìn thấy một vị sếp lớn như ông, cô ấy là một cô gái nhỏ mới đến đây, không thể kính ông một ly vì ngưỡng mộ sao?” Sau đó, cô ấy liếc nhìn Đồ Tiểu Ninh.

Đồ Tiểu Ninh hiểu ý mà nâng ly, “Đúng vậy Tiền tổng, trước đây tôi chỉ giúp chị Nhiêu trong mấy công việc nghiệp vụ của công ty ông, tất cả chỉ là trên giấy tờ. Hôm nay được gặp mặt tôi cảm thấy rất vinh hạnh.”

Tiền tổng vẫn luôn thoải mái lắng nghe, vì vậy nâng ly rượu lên chạm ly với Đồ Tiểu Ninh, “Tiểu Nhiêu, học trò của cô thật tốt.”

Sau đó nhìn Đồ Tiểu Ninh chầm chậm uống cạn, không nhúc nhích khi cô chưa uống xong, mãi đến khi ly của Đồ Tiểu Ninh cạn thấy đáy, ông ta mới lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, “Tốt, cô gái rất có tương lai.” Ông ta chậm rãi uống vài ngụm nhưng không uống hết, lại nhìn tổng giám đốc nói, “Giang tổng, đội ngũ nhân viên này của anh quà là có tương lai. Cô gái này trẻ nhỏ dễ dạy, sau này phải sớm xuất quân ra trận mới tốt.”

Giang tổng cũng vui vẻ, “Đó là đương nhiên.”

Đồ Tiểu Ninh chỉ cảm thấy rượu đỏ chảy hết vào dạ dày, giữa hai hàm răng có một vị chua chua không nói nên lời, cô nhìn thấy Tiền tổng uống không hết rượu, tự hiểu mình bị ép uống nhưng cũng không biết phải làm sao.

“Cảm ơn Tiền tổng.” Thầm nghĩ muốn sớm quay về chỗ ngồi của mình.

Nhưng Nhiêu Tĩnh lên tiếng quở trách, “Tiền tổng, ông có khiêm tốn quá không? Rượu này mới uống được nửa ly, may mà hôm nay không có người ngoài. Nếu không, người ta lại nói rằng ông đang bắt nạt cô gái nhỏ của chúng tôi.” Cô ấy khoác tay lên vai ông ta rồi mỉm cười, cầm ly rượu vừa đặt trên bàn đưa lên miệng ông ta.

Tiền tổng bị ép uống cũng không bực mình, cười cười nhận lấy, đặt tay lên mu bàn tay của Nhiêu Tĩnh xoa qua lại, “Được rồi, tiểu Nhiêu nói rất đúng, tôi uống là được rồi, không bắt nạt học trò nhỏ của cô là được chứ gì.”

Đồ Tiểu Ninh chỉ cảm thấy bụng cồn cào, cô liếc nhìn tổng giám đốc, nhưng anh ta đang bình tĩnh hút một điếu thuốc, giống như đã quen với những gì trước mắt.

Đồ Tiểu Ninh ngoảnh mặt tự ý đi về chỗ ngồi, nhìn thấy trên bàn đầy ắp phong phú, nhưng cô không còn cảm giác thèm ăn nữa.

Một bữa ăn uống vài ngụm rượu, cuối cùng sự việc cũng giải quyết ổn thỏa được một nửa, Nhiêu Tĩnh hy sinh khoản tiết kiệm phân bổ : đã bàn bạc xong xuôi lúc trước, ông ta mới đồng ý trả trước khoản vay ba mươi triệu.

Bữa ăn kết thúc, Giang tổng gọi xe, Nhiêu Tĩnh gọi lái xe thuê, Đồ Tiểu Ninh không yên tâm ở lại bên cạnh, không ngờ cô đã nôn ra trong lúc chờ lái xe thuê đến.

Nhiêu Tĩnh đứng ở một bên, hai tay đỡ lấy cô khinh thường nói, “Nhìn em kìa, mới uống có thế đã nôn, sau này làm sao mà trở thành quản lý dịch vụ khách hàng?”

Đồ Tiểu Ninh nôn đến mức hai mắt đều đỏ hoe, trong bụng vẫn còn rất khó chịu, trong miệng giống ở trong lòng, đều đắng như nhau.

“Nhiêu Tĩnh, em chưa từng uống rượu bao giờ.” Cô ăn nói ngay thật.

“Vậy thì bây giờ em bắt đầu luyện đi, luyện cho tửu lượng ngày càng cao lên, đâu ai từ trong bụng mẹ sinh ra đã biết uống rượu đâu?” Nhiêu Tĩnh vừa nói vừa lấy trong túi xách chiếc khăn tay đưa cho cô, “Mau lau đi, hôi chết mất.”

Đồ Tiểu Ninh nhận lấy “Cảm ơn chị Nhiêu Tĩnh.”

Một cơn gió kéo đến khiến cô tỉnh táo một chút, nhưng đầu vẫn còn đau nhức.

“Chị Nhiêu Tĩnh, nếu như giám sát ngân hàng vẫn đưa ra xử phạt chính thức thì sẽ như thế nào ạ?” Cô vẫn không hiểu quy tắc cho lắm.

“Còn có thể như nào nữa, trừ điểm của người quản lý khách hàng, trừ hiệu suất và ảnh hưởng đến KPI của các bộ phận. Kiểu đáo nợ này quá phổ biến ở các ngân hàng, trong sự nghiệp mà không bị kiểm tra thì làm sao còn được gọi là quản lí dịch vụ khách hàng?” Nhiêu Tĩnh dường như cũng không buồn như Đồ Tiểu Ninh tưởng tượng, có thể là cô ấy đã quen rồi.

Đồ Tiểu Ninh nhìn cô ấy đứng vững vàng, váy hoa dài tung bay trong gió, cô nương theo men rượu nói thẳng một chút, “Chị Nhiêu, em không thích loại bữa tối như thế này.”

Nhiêu Tĩnh quay người lại nhìn cô, “Như nào?”

“Chính là như này.”

Cô cho rằng Nhiêu Tĩnh sẽ quở trách cô, nhưng không có.

Cô ấy lấy trong túi xách gói thuốc lúc nãy ra, lấy một điếu rồi châm lửa, khói thuốc từng làn tản ra, xộc thẳng vào mặt Đồ Tiểu Ninh khiến cô không thoát ra được, dù sao cô cũng đã bị hít hai ba làn khói thuốc cả đêm rồi.

“Xã hội này, đối với phụ nữ ít nhiều cũng có phân biệt đối xử, muốn tiến lên cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.” Cô ấy nhả khói thuốc, trong ánh mắt mờ mờ mịt mịt, “Em vẫn còn trẻ, sau này thì em sẽ hiểu, mấy chuyện trên bàn rượu bị đụng chạm, cờ mó này, cơ bản là không có gì đáng kể.”

Đồ Tiểu Ninh cúi đầu không nói gì.

Nhiêu Tĩnh nở nụ cười đầy chế giễu, như thể trông như một đứa trẻ thiếu kinh nghiệm, “Không thích? Lúc em còn sống thì không có tư cách nói thích hay không?”

Rõ ràng hai người đứng rất gần nhau, nhưng Đồ Tiểu Ninh lại cảm thấy lời nói rất xa xôi, giống như khói thuốc phảng phất ở trong tay, rất nhanh đã tan biến không chút tiếng động.

Người lái xe thuê đến đón Nhiêu Tĩnh, Đồ Hiểu Ninh tự mình đi về, dọc đường cô nhìn đèn đường, rõ ràng là thành phố quen thuộc, nhưng lúc này lại cảm thấy xa lạ, dường như sau những ánh đèn rực rỡ này chỉ còn lại những đốm sáng lác đác.

Cô nghĩ không ra, chuyện của Nhiêu Tĩnh, chỉ có thể được giải quyết bằng cách bán sắc tiếp rượu như thế sao?

Đột nhiên, trong lòng cô sáng lên, cô lấy điện thoại ra mở Wechat.

Tìm tên Wechat A.

[Bạn học Kỷ?]

[?]

[Tôi muốn mời anh đi ăn]

[Lí do?]

Đồ Tiểu Ninh băn khoăn không biết buổi trưa hôm nay giúp anh quẹt thẻ ăn cơm, có thể tính là một bữa cơm không?

[Không phải tôi còn nợ anh một bữa cơm sao?]

Vừa mới gõ chữ xong đã cảm thấy mình làm thế có hơi quá đáng, nhanh chóng cửa số một thành hai.

[Không phải tôi còn nợ anh hai bữa cơm sao?]

[Lí do?]

Anh dường như biết được cô có chuyện gì đó, nên không dễ dàng chịu nhượng bộ, Đồ Tiểu Ninh biết anh rất nhạy bén, nên không vòng vo nữa.

[Tôi muốn hỏi anh về cuộc điều tra nghiệp vụ của bộ phận các anh gần đây.]

Lần này anh trả lời có hơi lâu, Đồ Tiểu Ninh đợi tận phút mới nhận được tin nhắn trả lời.

[Nhiêu Tĩnh?]

Quả nhiên anh không phải là người phàm, thoáng cái liền biết được mục đích của cô, Đồ Tiểu Ninh mặc cảm, đang gõ chữ, lại nhìn thấy anh gửi thêm một dòng tin nhắn.

[Lo chuyện của bản thân trước đi.]

Đồ Tiểu Ninh cau mày không hiểu, ý của anh là?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio