Văn Phòng Thám Tử Nhị Lam Thần

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàn Châu và A Sinh đến một tiệm cầm đồ mua bán.

Ông chủ thấy bọn họ thì cười híp mắt chào hỏi: “Hai vị muốn tự xem hay cần tôi giới thiệu một chút?”

Hàn Châu nói: “Muốn tìm loại đầu nhỏ chút, giá không dao động nhưng có giá trị, năm sản xuất gần đây.

Nếu có loại có thể tăng giá chút, ông chủ có thể giới thiệu không?”

Ông chủ cười mắt càng híp hơn: “Có.” Nói thì nói như vậy nhưng lại không động đậy, chỉ nhìn A Sinh.

Hàn Châu nói: “Đây là anh em của tôi, thân.”

Lúc này ông chủ mới nói: “Vậy cùng tôi ra phía sau xem thử hàng?”

Hàn Châu đưa mắt ra hiệu cho A Sinh, A Sinh khẽ gật đầu.

Thế là hai người liền theo ông chủ ra phía sau quầy, đi vào phòng phía sau.

Phòng sau nhỏ hơn quầy khách một chút, bày đầy tủ cao tới trần.

Ông chủ dẫn bọn họ vòng qua hai cái tủ, vào dãy cuối cùng, chỗ đó có một quầy hàng sát tường.

Trong quầy bày một ít đồ cổ, đồng hồ nổi tiếng, trang sức các loại.

Ông chủ cười hỏi: “Gần đây cậu tên gì?”

A Sinh nghe xong liền vui, xem ra thật đúng là người quen.

“A Hành.” Hàn Châu cũng cười.

Anh chuyển sang A Sinh, chỉ chỉ ông chủ: “Ông chủ Tiền, một người cực kỳ đáng tin cậy.

Gọi chú Tiền là được.”

Ông chủ Tiền cười càng thân thiết hơn: “Vụ đổi tên này có phải thường xuyên không vậy.

Tôi nói chứ chân dung truy nã kia có phải hơi giống cậu không, lại còn viết tên cậu nữa.”

“Còn không phải sao, ngay cả chú cũng nhận ra tôi, cho nên phải đổi.” Hàn Châu đáp lại.

“Mắt tôi sắc lắm à.” Ông chủ Tiền thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi: “Có tính toán gì chưa?”

“Làm hai giấy chứng minh, loại ra nước ngoài.” Hàn Châu hỏi: “Nhanh nhất khi nào có thể giao hàng?”

“Loại A không nhanh vậy được, phải một tuần.”

Hàn Châu và A Sinh liếc nhìn nhau, quả thật hơi chậm.

Không biết có chống đỡ được tới khi đó không.

“Nhanh nhất rồi.” Ông chủ Tiền nói: “Đồ của tên nhóc cậu tôi chắc chắn sẽ đưa lên đầu, nhưng bây giờ kỹ thuật rất lợi hại, muốn làm xuất nhập cảnh không tra ra được rất khó.

Nếu sốt ruột, tôi tìm đường khác cho các cậu, nhưng phải khổ xíu, ở nước ngoài không dễ lăn lộn.”

“Tụi tôi không gấp.” Hàn Châu thả balo trên quầy hàng, mở ra, lấy hai cọc tiền từ bên trong.

“Làm đi.”

Ông chủ Tiền cũng không đếm, ước lượng trên tay rồi bỏ vào két sắt.

A Sinh và Hàn Châu lấy ra ảnh chân dung bọn họ đã chuẩn bị trước đó, trong ảnh bọn họ đều không để tóc húi cua.

Ông chủ Tiền cầm giấy, kêu bọn họ điền rõ ràng tên bọn họ muốn, ngày tháng năm sinh các loại.

Đợi xác nhận mọi thứ rõ ràng, ông chủ Tiền lại hỏi: “Cùng nhau hay tách ra?”

“Tách ra.” Hàn Châu đáp.

Ông chủ Tiền lấy ra hai cái khóa.

Khóa đựng trong túi trong suốt, bên trong có hai tấm giấy.

Ông chủ Tiền lấy xuống hai chìa khóa, một cái giao cho Hàn Châu, một cái cho A Sinh.

Sau đó đối chiếu giấy tờ rồi lấy ra một tờ đưa cho bọn họ.

Trên tờ giấy là địa chị, tủ khóa ở đâu số mấy.

Khoảng cách hai địa điểm rất xa, không đụng gì nhau.

“Bảy ngày sau tới đây lấy đồ của các cậu.

Sẽ cho các cậu mười ngày để lấy hàng.”

“Được.” Hàn Châu cũng rất thẳng thắn, nhận lấy.

Lúc hai người chuẩn bị tạm biệt rời đi, Hàn Châu lại nói: “Đúng rồi, công ty chúng tôi, hay là bên Hắc Hổ nếu như cũng có người tới mua hàng, giúp chúng tôi tránh đi chút.”

“Yên tâm, sẽ không cho mấy cậu đụng mặt nhau lúc lấy hàng đâu.”

Hàn Châu khẽ gật đầu, cảm ơn chú Tiền rồi đưa A Sinh đi.

Hai người lên tới xe, A Sinh hỏi: “Sao lúc cuối mày lại nói vậy với ổng?”

Hàn Châu nói: “Chú Tiền làm nghề này lâu rồi, giữ nguyên tắc, miệng rất kín, hỏi thẳng thì không ra.

Nhưng nếu ông ấy đã nói sẽ không đụng mặt lúc lấy hàng, vậy nghĩa là nói bên chú Bồi hay Hắc Hổ thật sự có người tới đặt hàng rồi.”

A Sinh nói: “Sao mày quen ổng?”

“Trước đây ba tao muốn tìm đường chạy, chính là tìm ổng.

Tao đi lấy đồ, thừa dịp chạy tới ăn một bữa MacDonald, lại đi chơi game thật lâu, về đến nhà thì thấy thi thể ba tao.”

A Sinh: “…”

Hàn Châu nhìn thấy ánh mắt A Sinh, cười cười: “Lúc đó ông đây thấy nhẹ nhõm cả người.”

A Sinh cũng thở phào, không cần an ủi ai thì tốt quá rồi.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó tao trả lại giấy tờ cho chú Tiền, không có làm cảnh sát phát hiện ra.

Còn cảnh báo cho chú Tiền, nên ổng nhớ kỹ tao rồi.”

“Mày chỉ là đi lấy hàng sao biết chú Tiền ở đâu?”

“Tao đem trả lại giấy tờ, viết số điện thoại của tao lên, sau đó viết câu cảnh báo.

Mười ngày sau chú Tiền sẽ đến kiểm tra hàng còn hay không, sau đó ổng tới tìm tao.” Hàn Châu nói: “Tao còn kéo ít mối làm ăn cho ổng, kiếm ít tiền trung gian.”

Hàn Châu dừng một chút, lại nói: “Mang mày qua đây là để chú Tiền nhận mặt.

Ổng biết tao không dễ gì dẫn người tới.

Sau này nếu xảy ra chuyện, không chờ được hàng, tao lại có cách phối hợp với mày, mày chạy qua kiếm ổng.

Ổng không làm gì khác, nhưng giúp người chạy trốn thì được.”

A Sinh khẽ gật đầu.

Hàn Châu lại nhắn nhủ, “Đừng đưa người khác tới.

Chú Tiền rất cảnh giác, sẽ không giúp mày đâu.

Lúc đầu tao cũng mất nhiều thời gian mới khiến ổng tin tao.”

“Ok.” A Sinh đồng ý.

Hàn Châu lấy điện thoại mở app giám sát camera ra, trong gian phòng Dương Hiểu Phương không có chút động tĩnh nào.

“Mấy ngày này đã chuẩn bị sẵn sàng, người khác cũng muốn chạy, chúng ta không thể trễ.

Trễ chính là kẻ thế mạng.

Quay về thu dọn đồ đạc, đừng ở nhà trọ nữa, đề phòng lỡ như.”

Lúc Lam Diệu Dương về tới nhà, đã nghe thấy trên lầu vang lên ca khúc ‘Por una Cabeza’, tiếng đã vang ra tới phòng khách.

“Anh về rồi.” Lam Diệu Dương gọi một tiếng.

Anh thay giày xong, đang tính đi lên lầu, bỗng vèo một cái có người trượt xuống lan can cầu thang hình tròn, cực kỳ tiêu sái nhảy tới trước mặt anh: “Anh đi đâu vậy?”

Lam Diệu Dương nhìn bộ dạng phồng má hoạt bát cười cười của cô, chọc chọc vào má cô nói: “Không phải em đoán được rồi sao? Đến cục cảnh sát.”

“Âu Dương Duệ thế nào? Có để ý anh không?” Nghê Lam lẩm bẩm, “Cũng không thèm đưa em theo, em chán gần chết đây.”

“Không phải em đang khắc khổ luyện tập sao?” Lam Diệu Dương chỉ chỉ trên lầu.

Nghê Lam bĩu môi, “Nghe thấy coi như đã luyện rồi.” Cô nhìn tay Lam Diệu Dương một chút, lại nhìn nhìn trên bàn: “Không phải anh nói mang đồ ăn về sao?”

Lam Diệu Dương: “…Ra ngoài ăn?”

“Không đi.” Nghê Lam ngồi trên bậc thang, “Lỡ như có ai nhận ra em, lại nói cố gắng nhảy đi, sao mà ăn nổi.”

Lam Diệu Dương cười, anh mở tủ lạnh ra: “Bánh sủi cảo, bò beefsteak, em ăn cái nào?” Dù sao cũng toàn là đồ ăn nhanh.

“Bánh sủi cảo đi.”

Lam Diệu Dương lấy bánh sủi cảo ra, đun nước trên bếp.

Nghê Lam lại ôm eo anh: “Sớm biết anh như vậy, em liền qua chỗ dì Hồng ăn cho rồi.

Lúc dì Hồng hỏi em còn ra vẻ nói không cần, Lam Diệu Dương sẽ mang nhiều đồ về cho con.”

“Xin lỗi em.” Lam Diệu Dương quay đầu hôn cô.

“Anh quên mất tiêu.”

“Anh đi hỏi Âu Dương Duệ vụ án sao? Anh ta nói gì với anh?”

Lam Diệu Dương liền kể lại nội dung hai người nói chuyện một chút.

“Quả thật là vậy, chưa tra được rõ ràng, mọi thứ đều có thể xảy ra.” Nghê Lam nói: “Em tra ra được địa chỉ IP tiếp nhận thông tin trên điện thoại của cảnh sát Quý rồi.”

Lam Diệu Dương mừng rỡ: “Thật không? Là chỗ nào?”

“Ở tiểu khu tên Vườn Hạnh Phúc.

Cụ thể thì em chuyển cho Quan Phàn rồi.

Giờ chắc bọn họ đang đi xác minh.” Nghê Lam nói: “Em không phải cố ý muốn nhúng tay vào, em chỉ là buồn bực quá thôi, một cô gái cô độc đáng thương bị vứt bỏ trong nhà đành phải tự tìm thú vui.”

“Không có ai trách em.” Lam Diệu Dương tràn đầy phấn khởi, “Em còn tra ra được gì nữa?”

Nghê Lam nhìn anh chằm chằm: “Quan Phàn nói với em, anh cam đoan với Âu Dương Duệ sẽ quản tốt em.”

“Làm gì có.” Lam Diệu Dương nói năng hùng hồn: “Em như vậy mới là nữ tính độc lập thời đại mới, ngay cả ba em còn không quản được, sao anh có thể quản.

Đừng nghe bọn họ nói.”

Nghê Lam: “…” Cô nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của Lam Diệu Dương, nói: “Nhưng cũng chẳng tra ra, em chỉ thuận tay giúp Quan Phàn một chút.

Kỳ thật chị ấy cũng tự tra ra được, chỉ là cần thời gian, em chỉ giúp đẩy nhanh tiến độ thôi.”

Lam Diệu Dương có chút thất vọng, quay người lại tiếp tục nhìn chằm chằm cái nồi, chờ nước sôi.

Tiếng nhạc mơ hồ truyền đến, Nghê Lam nhịp chân theo nghênh ngang nhảy qua anh.

Lam Diệu Dương bị cô chọc cười, lúc cô đi qua sau lưng lấy mông ủn cô một cái: “Đi đập tỏi, đổ chút giấm.”

“Ok.” Nghê Lam nghe lời đi làm, lấy hai củ tỏi ra sức đập, một tiếng bộp vang lên.

Lam Diệu Dương a một tiếng, Nghê Lam giật bắn mình: “Gì vậy?” Có cảm ứng với cả tỏi hả?

“Anh nghĩ ra rồi.”

“Cái gì?”

“Anh cho rằng Dương Hiểu Phương tự nói mình rất nghèo cho nên không đi taxi, vì vậy camera không chụp được hình cô ta, cô ta có vấn đề.

Tuy khẩu cung của cô ta có chút không hợp lý nhưng cũng có thể lách qua được.”

“Cho nên?” Nghê Lam không hiểu.

“Âu Dương biết khẩu cung của Dương Hiểu Phương, cho nên anh ấy không cảm thấy quá hứng thú với việc Dương Hiểu Phương không xuất hiện trong camera.

Nhưng hôm qua anh ấy thực sự muốn chúng ta mang theo tài liệu giám sát đi gặp cảnh sát Quý.

Cái bọn họ muốn tra là người khác.”

“Không phải nói rồi sao, vân tay nội ứng xuất hiện ở hiện trường, nội ứng từng ở đó.”

“Đúng, nhưng bọn họ không thấy anh ta.

Lúc bọn họ coi camera giám sát không thấy được anh ta.

Hơn nữa, sẽ không chỉ có một mình nội ứng, còn có những người khác tham gia nữa.

Nhưng bọn họ tìm không thấy người.” Lam Diệu Dương nói: “Đây là nguyên nhân cảnh sát Quý sốt ruột muốn lấy thêm tư liệu camera.”

“Sau đó thì sao?”

Lam Diệu Dương đẩy tay ra: “Cái này không bình thường nha, Dương Hiểu Phương bị giam gần nửa tháng không đi ra, camera không có hình cô ta cũng coi như thôi, mấy tên tội phạm kia, còn có nội ứng, bọn họ ra ra vào vào, biến đâu rồi? Âu Dương tra được rất ít, anh ấy không tìm được, cho nên chắc chắn anh ấy hoài nghi.

Hoặc là camera bị sửa, chuyện này gần như không thể, trên đường người qua lại.

Hoặc chính là…”

Lam Diệu Dương dừng một chút, lại nói: “Bọn họ trốn bên kia đường, hoặc khu lân cận.

Ngay chỗ không có camera giám sát.

Âu Dương nói rồi, thời gian, địa điểm mấy người kia mướn phòng là có nguyên nhân, bọn họ có thể tránh camera làm rất nhiều chuyện.

Khu vực đó không chỉ có một phòng bị bọn họ thuê.”

“Sau đó thì sao?” Nghê Lam buông dao xuống, quay qua bỏ sủi cảo vào trong nước sôi.

Lam Diệu Dương nản lòng: “Sau đó nhóm Âu Dương đều hiểu ra, bọn họ đều đã biết, chắc chắn đang điều tra tiếp.” Anh nhận lấy hộp sủi cảo trong tay Nghê Lam, tiếp tục thả sủi cảo vào nước.

Nghê Lam hôn mặt anh: “Anh biết không, lúc anh động não, ánh mắt lấp lánh, cực kỳ đẹp trai.”

“Cảm ơm em, lúc em khích lệ anh cũng cực kỳ xinh đẹp.”

Nghê Lam cười ha ha.

Lam Diệu Dương quay đầu, Nghê Lam kiễng mũi chân, hai người dịu dàng hôn đối phương.

“Em xem tụi mình tra một chút hôm đó có bao nhiêu xe taxi ra vào đường Hòa Bình có quá nhàm chán không?” Lam Diệu Dương hỏi.

“Không chán.”

Lam Diệu Dương cười, cũng chỉ có Nghê Lam mới có thể điên như vậy cùng anh, không ghét bỏ ý tưởng điên rồ của anh.

“Em chỉ cảm thấy, tại sao không gọi xe công nghệ đi chứ? Như vậy không tiết kiệm tiền sao?”

“Vì nhất định phải dùng app hoặc WeChat thanh toán, coi như cô ta nói cô ta quên rồi, nhưng ghi chép thanh toán vẫn có thể bị kiểm chứng.”

Lam Diệu Dương gật đầu: “Chính là điểm này.

Tìm ra tất cả xe taxi, công ty cho thuê cũng có xe có camera, ghi ký sự lịch trình, tuy chậm một chút nhưng vẫn có thể xác định Dương Hiểu Phương có nói dối hay không.

Có điều khẳng định bên Âu Dương cũng nghĩ tới rồi.”

“Bọn họ đang bận đó, từng chuyện từng chuyện một.” Nghê Lam nói: “Chúng ta nói dì Hồng đi hỏi Liễu Vân thử, lúc bà ấy thấy Dương Hiểu Phương là tầm mấy giờ, có thể thu hẹp được phạm vi.”

————–

Cục cảnh sát.

Lưu Tống ngồi trong văn phòng Viên Bằng Hải, bên cạnh là Âu Dương Duệ.

“Chúng tôi đã tìm được người bán phần mềm truyền thông tin điện thoại và phần mềm giải mã ở chợ đen, hắn ta khai ra tất cả số điện thoại mua phần mềm này.

Trong đó có một người chúng ta muốn tìm.

‘Ánh sáng trong sương mù’.” Âu Dương Duệ đưa tư liệu cho Lưu Tống.

“Bồ câu.” Lưu tống nhíu mày.

“Còn nữa, tối qua đã điều tra ra địa chỉ IP tiếp nhận thông tin trong điện thoại của Quý đội.

Vườn Hạnh Phúc, nhà cho thuê trên mạng.

Người sử dụng phòng tên…”

Lưu Tống đã thấy rồi, ông thở dài một tiếng.

“Đã phái người đi điều tra rồi, vườn không nhà trống.

Toàn bộ được quét dọn sạch sẽ, nhưng chúng tôi tìm được một vân tay trên bàn đọc sách trên ghế.”

“Bồ câu?”

Âu Dương khẽ gật đầu.

Lưu Tống cầm tài liệu trên tay đọc, im lặng hồi lâu: “Quý đội cực kỳ tin tưởng cậu ta, cực kỳ tin tưởng.” Lưu Tống còn nhớ rõ biểu cảm của Quý Dũng Quân khi nói tới Bồ câu, sự tự hào và lo lắng kia, giống như Bồ câu là con trai ông vậy.

Bây giờ tuy chưa thể khẳng định Bồ câu phản bội, nhưng có mấy phần khả năng như vậy cũng làm cho Lưu Tống cảm thấy đau lòng.

“Còn một việc, năm ngoái Bồ câu vừa mua một căn nhà, cậu ta có báo cáo cho Quý đội không?” Viên Bằng Hải hỏi.

“Nhà?” Lưu Tống lắc đầu.

“Trong văn bản không có.

Nhưng thiếu ghi chép của nội ứng có thể cũng vì bảo vệ bọn họ.”

Viên Bằng Hải hỏi lại: “Có nhắc qua với anh không? Tôi hỏi sở trưởng Nghiêm, ông ấy nói không biết việc này.”

Lưu Tống rất khó chịu trong lòng: “Không có nhắc tới.

Lần cuối Quý đội nói với tôi việc này là tin tức anh ấy triệu hồi Bồ câu về, kêu Bồ câu tự thú quay lại.

Sau đó anh ấy hỏi rõ ràng mọi chuyện rồi mới xử lý.”

“Hai ngày rồi.” Âu Dương Duệ nói, tin tức triệu hồi đã phát ra ngoài hai ngày rồi.

“Không thể loại trừ khả năng cậu ta không thấy tin.” Lưu Tống vẫn hi vọng, hi vọng này xây dựng trên tình cảm với Quý Dũng Quân, ông ấy tín nhiệm Bồ câu.

“Dù sao trước đó cậu ta chỉ kịp nhắn tới hai chữ cẩn thận, cho thấy chỗ cậu ta cũng không ổn, có lẽ chưa có cơ hội nhìn thấy.”

Viên Bằng Hải và Âu Dương Duệ không nói lời nào.

Lưu Tống dừng lại rồi nói: “Sở trưởng Nghiêm phê chỉ thị rồi, tuyên bố thông cáo, công bố ra ngoài chuyện Quý đội hi sinh.

Đêm nay sẽ đăng lên trên mạng lẫn TV.

Coi như Bồ câu có không thấy tin triệu hồi thì thấy thông báo Quý đội hi sinh cũng biết xảy ra chuyện gì.

Theo quy trình, cấp trên hi sinh, cậu ấy nhất định phải liên lạc với tổ chức lần nữa.

Sở trưởng Nghiêm nói, cho cậu ấy thêm hai ngày.”

Viên Bằng Hải nói: “Ừm, tôi đã phái người đi tra nhà của cậu ta.

Xem trước một chút tình hình cậu ta thế nào.

Nếu như cậu ta không liên lạc lại trong hai ngày này, chúng ta bắt cậu ta trở lại.”

————–

Trong một khu dân cư.

Hàn Châu đang uống bia xem TV, A Sinh ở bên cạnh gọi điện thoại.

TV đang đưa tin về sự việc bên cảnh sát, thông tin đưa ngày tháng xảy ra sự việc nghiêm trọng, đội trưởng công an tỉnh Quý Dũng Quân anh dũng hi sinh vì nhiệm vụ, nghi phạm bị bắt ngay tại chỗ, vụ án đang trong quá trình điều tra xử lý.

Nội dung sau đó liên quan tới câu chuyện lúc Quý Dũng Quân còn sống, vân vân.

Hàn Châu xem xong nét mặt không thay đổi, cầm lấy điều khiển tắt TV.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio