Văn Phòng Thám Tử Nhị Lam Thần

chương 34

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuộc họp đầu tiên sau khi Nhị Lam Thần xác định hợp tác với cảnh sát vẫn là vào đêm khuya.

Vẫn là phòng họp trong cục cảnh sát thành phố.

Trước khi Nghê Lam và Lam Diệu Dương đến, Âu Dương Duệ đã cho người chuẩn bị kỹ lưỡng tư liệu liên quan tới vụ án, viết xong trọng điểm trên bảng phân tích vụ án.

Trên đường đi Nghê Lam nghe Lam Diệu Dương thuật lại tình huống, cô im lặng cả dọc đường.

Hai người tiến vào phòng họp, nhóm người Âu Dương Duệ đang thảo luận.

Mọi người không xã giao gì, trực tiếp đi vào chủ đề chính.

“Nghê Lam, cô nói ‘ma quỷ’ cô thấy trong lệnh truy nã của chúng tôi, là người nào?” Âu Dương Duệ bày hình chân dung mấy tên đầu đinh trong lệnh truy nã ra trước mặt Nghê Lam.

Nghê Lam chỉ vào người có biệt danh ‘A Dũng’ kia.

“Thực ra vẽ cũng không giống lắm, nhưng là anh ta.”

Âu Dương Duệ và Lưu Tống liếc nhìn nhau.

Lưu Tống nói: “Là sai lầm của tôi.

Tôi nghe từ ‘ma quỷ’ này, lại nghe anh ta báo tin ý định ngăn cản giết Dương Hiểu Phương, liền cho rằng anh ta là nội ứng Bồ câu.

Là tôi làm cô nhầm lẫn.”

“Bồ câu có trong danh sách truy nã, ma quỷ cũng vậy.

Chúng tôi không có xác nhận với hai người Bồ câu là ai, làm cô nhầm lẫn thông tin của anh ấy.” Âu Dương Duệ chỉ vào chân dung của một người biệt danh A Quang, “Bồ câu là người này.”

Nghê Lam nhìn tấm hình kia.

“Có hình của anh ấy không?”

Lưu Tống lấy văn kiện từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Nghê Lam.

Người trẻ tuổi trong tấm hình mặc thường phục, mày kiếm mắt sáng, thần thái sáng láng, có phần đẹp trai oai hùng.

Nhìn tấm chân dung kia rõ ràng là vẽ theo tấm hình này, chỉ là cố ý vẽ hơi thô ráp một chút.

Nhưng ngũ quan đặc điểm đều nhận diện được, dễ nhận ra hơn tấm của A Dũng rất nhiều.

“Vì để công tác nội ứng được thuận lợi, tất cả tấm ảnh cậu ấy mặc cảnh phục đều đã xóa rồi.

Nhưng Quý đội có rửa một album hình, tuy…” Lưu Tống khó nén được nuối tiếc, “Tuy bản gốc không còn nhiều, nhưng anh Quý đã cố gắng lưu lại rồi.

Anh ấy để trong két sắt ở nhà.

Việc này trước đó tôi cũng không biết, là sau khi anh Quý qua đời, vợ anh ấy đi lo liệu di vật thì mới nói cho tôi biết.

Vì chưa thể công khai thân phận của Bồ câu, cho nên những tấm hình kia vẫn đang để trong két sắt trong nhà Quý đội.”

“Anh ấy tên gì?” Lam Diệu Dương hỏi.

“Hứa Văn Bách.”

“Người nhà cảnh sát Hứa thì sao?” Lam Diệu Dương lại hỏi, anh cố tình nhấn mạnh hai chữ cảnh sát.

Nghê Lam hiểu rõ tâm tình của anh, cô nắm chặt bàn tay anh.

“Cha mẹ cậu ấy qua đời sớm, về sau sống với ông bà.

Hai cụ già sống ở nông thôn, Bồ câu đi học sau đó có ghé về hai lần.

Điều kiện kinh tế trong nhà cậu ấy cũng không tốt, Bồ câu còn làm việc thêm, ngoài việc trả học phí cho mình, còn cố gắng hỗ trợ cho gia đình.” Lưu Tống nói: “Sau khi cậu ấy được chọn làm nội ứng, mỗi tháng Quý đội lấy danh nghĩa của cậu ấy tiếp tục gửi tiền về cho gia đình, lần cuối cùng là hai ngày trước khi Quý đội qua đời.”

“Cho nên ông bà anh ấy đều không biết gì hết?”

“Đúng.

Chỉ biết cậu ấy là cảnh sát.” Lưu Tống nói: “Trước khi Bồ câu… trước khi cảnh sát Hứa làm nhiệm vụ, Quý đội và cậu ấy có trở về nhà một chuyến.

Cảnh sát Hứa xem như đã giao phó lại gia đình cho Quý đội rồi.”

“Nếu gia cảnh nhà anh ấy đã như vậy, sao lại còn tuyển anh ấy?” Lam Diệu Dương hỏi.

“Cậu ấy tự nguyện báo danh.” Lưu Tống nói, “Điểm số tổng hợp của cậu ấy cao nhất, cực kỳ ưu tú.”

Âu Dương Duệ chen vào nói: “Chẳng lẽ anh cho rằng gia đình nội ứng được chọn phải hạnh phúc mỹ mãn?”

Lam Diệu Dương không nói lời nào.

Lưu Tống nói: “Cảnh sát Hứa rất nhiệt huyết với công việc cảnh sát, cậu ấy là một thanh niên có ý chí kiên cường, rất được tín nhiệm.

Hồi còn nhỏ, cha cậu ấy đánh bạc, hút thuốc phiện, bạo lực gia đình, cậu ấy với mẹ và ông bà sống không tốt.

Là cảnh sát trong thôn, trong trấn cứu nhà cậu ấy.

Hết lần này tới lần khác cứu cậu ấy.

Lúc đó pháp luật chưa được hoàn thiện như bây giờ, chế độ điều lệ chưa hoàn chỉnh, công việc của cảnh sát tại địa phương không dễ làm.

Khu vực nông thôn lại là nơi nói chuyện ân tình thế lực.

Nhưng nhà cảnh sát Hứa gặp được cảnh sát địa phương tốt.

Lúc còn bé cảnh sát Hứa suýt chút nữa thì đi lạc, mẹ cậu ấy suýt chút nữa cũng bị đánh chết….

Tóm lại, lúc đó cảnh sát thay đổi vận mệnh cuộc đời cậu ấy, sự nhiệt huyết và tôn kính nghề nghiệp này của cậu ấy có phần vượt xa những người khác.

Cậu ấy có thể rời thôn, thi vào đại học ở thành phố, cũng là vì muốn làm cảnh sát.

Trước đây trưởng đồn công an trong thôn có nói cho cậu ấy, lúc đi học ở thành phố, càng nhiều bản lĩnh thì mới làm được cảnh sát giỏi.”

“Đội trưởng Quý nhất định rất thích anh ấy.” Lam Diệu Dương nói.

Lưu Tống khẽ gật đầu, “Cực kỳ, cực kỳ tín nhiệm.

Lúc đó chúng tôi thanh tra tình huống nội bộ, tôi đã từng phê bình Quý đội quản thúc Bồ câu không chặt chẽ.

Quý đội cãi nhau với tôi một trận, anh ấy nói tuyệt đối tin tưởng Bồ câu.

Về sau tôi mới hiểu được sự tín nhiệm này là từ đâu mà có.”

“Hoàn cảnh lớn lên và trải nghiệm của cảnh sát Hứa khiến anh ấy hiểu rõ những kẻ buôn thuốc phiện và đi trái đường kia, lại càng dễ dàng dung nhập vào hoàn cảnh, anh ấy đúng là một nhân tuyển tốt cho nhiệm vụ nội ứng.” Nghê Lam nói với Lam Diệu Dương.

“Quả thực là vậy.” Lưu Tống nói: “Cậu ấy là nhân tuyển tốt nhất.”

Đáng tiếc…

Phòng họp yên tĩnh trong khoảnh khắc.

Lưu Tống hít một hơi thật sâu nói: “Chúng tôi nhất định sẽ công khai thân phận của cảnh sát Hứa, khôi phục lại danh dự cho cậu ấy, ghi nhớ công lao và vinh dự đều sẽ có.

Nhưng bây giờ không phải thời điểm, vụ án này còn chưa phá được và bắt giam tội phạm, rất nhiều băng nhóm chưa tìm ra được.

Nhất định phải bắt tất cả tội phạm lại, hoàn toàn tiêu diệt Tổ Ưng.”

“Dương Hiểu Phương nhận ra tấm chân dung này sao?” Lam Diệu Dương hỏi.

“Đúng.” Âu Dương Duệ chỉnh lại tấm hình trước mặt Nghê Lam và Lam Diệu Dương, lại cho thêm hai tấm.

Lưu Tống nói: “Lúc Quý đội cho Dương Hiểu Phương nhận diện là bày ra mấy tấm này.

Dương Hiểu Phương chỉ ra Bồ câu rất chuẩn xác.

Cô ta nói tên A Quang.

A Quang chính là biệt danh của Bồ câu trong Tổ Ưng.

Cô ta nói tài khoản online lừa gạt cô ta qua đó cũng thuộc về Bồ câu.

Những chuyện này Bồ câu đều có báo cáo qua cho Quý đội.”

“Bồ câu có báo cáo tên ma quỷ này cho đội trưởng Quý không? Tên A Dũng này.”

“Trong ghi chép vụ án của Quý đội thì có, nhưng cũng không biết anh ta quan trọng như vậy.” Lưu Tống nói, “A Vinh, A Trung, A Dũng, A Mãnh, A Quang… Bọn họ đều không có tên thật của mình.”

“Giống như chó vậy.” Lam Diệu Dương nói: “Bọn họ không thấy khó chịu sao?”

Âu Dương Duệ và Lưu Tống đều sững sờ.

Lam Diệu Dương nhìn vẻ mặt của mọi người, liền nói: “Không phải sao? Danh xưng như vậy, không phải quan hệ thân thiết hay anh em sống chết gì chứ?”

Không một ai nói chuyện, Lam Diệu Dương sờ sờ mũi, “Thôi bỏ qua đi, tôi chỉ thuận miệng nói.

Tiếp tục, tiếp tục.

Trở lại Dương Hiểu Phương.

Trước đó chúng tôi chỉ cảm thấy Dương Hiểu Phương có gì đó kỳ quái, nhưng bây giờ có thể xác định được là cô ta nói dối.”

“Tại sao?” Nghê Lam rất cổ vũ việc truy ra vấn đề.

“Cô ta muốn biết người nào chịu trách nhiệm vụ án này.” Lam Diệu Dương nói: “Trước đó không phải chỉ phỏng đoán, chỉ cần liên quan đến nội ứng này, cảnh sát thực sự phụ trách vụ án này sẽ ra mặt.

Cô ta làm nghiêm trọng vụ án của Bồ câu lên, đương nhiên đội trưởng Quý sẽ đích thân đứng ra xác nhận.”

“Nhưng cô ta không thể nào lấy ra hình ảnh, hay giám sát camera nói chính là người này, nên cô ta có lịch sử trò chuyện, có số điện thoại, có vân tay…”

“Tiếp đó Quý đội sẽ lấy ra hình của Bồ câu, cho nên sẽ rõ ràng Quý đội chính là cấp trên của Bồ câu.

Sau đó bọn họ liền giết Quý đội để trả miếng.” Âu Dương Duệ nói.

“Dương Hiểu Phương bắt đầu làm giả lịch sử trò chuyện từ khi nào?” Lam Diệu Dương hỏi.

Thời gian này không có đánh dấu trên bảng phân tích vụ án.

“Ngày tháng .” Lưu Tống đáp.

Lam Diệu Dương nhìn bảng phân tích vụ án, “Ngày tháng , hành động Đá Lửa.”

“Đúng, sau hành động Đá Lửa.” Âu Dương Duệ bổ sung chi tiết này vào bảng phân tích.

Nghê Lam nói: “Cảnh sát Hứa ngày tháng trở về sau tình báo thương mại Kim Dương liền hi sinh.

Cho nên việc Kim Dương bị điều tra khiến Tổ Ưng phát hiện có gian tế.

Bọn họ cho rằng đã diệt trừ sạch sẽ rồi, nhưng giao dịch súng vào tháng ba lại bị bại lộ…”

“Lúc ấy chỉ có hai tiếng đồng hồ, cực kỳ nguy hiểm.” Lưu Tống bổ sung chi tiết.

“Bọn họ nhất định đã rút kinh nghiệm, tăng cường biện pháp giữ bí mật, nhưng vẫn để xảy ra chuyện.

Cho nên tiến hành điều tra.” Nghê Lam nói: “Nội bộ cảnh sát các anh không có vấn đề, Kền kền không lấy được tin tức, nhìn lại trong băng đảng mình ai ai cũng giống như đang giở trò, cho nên phái Dương Hiểu Phương lấy thân phận bị hại đi điều tra.”

Lưu Tống nói: “Lúc đó chúng tôi cũng hoài nghi, nhưng điều tra Dương Hiểu Phương không ra được vấn đề gì.

Cô ta không có thiết bị truyền thông tin, cũng không tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào, cô ta cũng không biết mình bị đưa đi đến chỗ nào, không thể nào sắp xếp trước trong phòng.

Hơn nữa chúng tôi cũng có điều tra nhà khách, không có người khả nghi đi vào.”

“Nhưng cô ta nói dối, cô ta không thể nào gặp A Quang được.

Tháng một A Quang đã chết rồi.

Khẳng định cô ta là do Kền kền phái tới.

Còn cô ta truyền thông tin lại như thế nào, mục đích cô ta giả vờ là người bị hại có thể thẩm tra được.”

“Đúng, nhưng hôm nay chúng ta mới lấy được chứng cứ này.

Trước khi xác nhận được danh tính của Bồ câu, hoài nghi của tôi với Dương Hiểu Phương không thể nghiệm chứng.”

“Chứng cứ này là do ma quỷ cho.” Nghê Lam nghĩ ngợi, “Khó trách lúc đó anh ta nói như vậy.”

“Anh ta nói cái gì?” Âu Dương Duệ hỏi.

“Anh ta nói chờ chúng tôi tìm thấy thi thể này, chúng tôi có thể cân nhắc có muốn nhận ủy thác tiếp theo của anh ta không.”

“Ủy thác tiếp theo là gì?”

“Anh ta không nói.”

Lam Diệu Dương nói: “Hiện giờ anh ta biết chúng ta đã tìm thấy thi thể rồi, anh ta sẽ liên lạc với Nghê Lam.”

Mượn chương trình trực tiếp để lộ ra tin tức này là do Lam Diệu Dương đề xuất.

Đây là cách tự nhiên mà nhanh nhất.

Phía cảnh sát muốn thông báo thì phải giải thích vụ án có đầu có đuôi, không thì sẽ khiến dân chúng nghi ngờ, gây phong ba dư luận xã hội.

Mà bây giờ cũng không thích hợp để công khai chuyện Bồ câu.

Trong chương trình trực tiếp giống như thuận miệng nói ra, chỉ có ma quỷ kia nghe mới hiểu, hơn nữa văn phòng thám tử Nhị Lam Thần của bọn họ cũng coi như không vi phạm yêu cầu ‘không công khai nguồn tin’ của ma quỷ.

Coi như cảnh sát có hành động gì, cũng là do phượt thủ phát hiện báo cảnh sát.

Lam Diệu Dương cảm thấy diễn tiến như vậy là tình huống đã tính toán các mặt.

Tiếp đó, sẽ xem thử ma quỷ có giống như bọn họ dự đoán, xem chương trình trực tiếp và liên lạc với Nghê Lam không.

“Tình báo hành động Đá Lửa cũng có thể do ma quỷ cung cấp.

Còn nữa, ngày cô cứu Dương Hiểu Phương ra, dãy số của Bồ câu cũng nhắn một tin cảnh báo tới Quý đội, chỉ hai chữ, cẩn thận.” Âu Dương Duệ đem tài liệu liên quan đưa cho Nghê Lam, “Cô xem kỹ mấy thông tin này, số điện thoại của Quý đội, số của Bồ câu, phương thức liên lạc giữa hai người, chuyện Bồ câu đã từng báo cáo, còn nội dung nhắn ra từ dãy số lạ sau khi Bồ câu chết.

Thời điểm ma quỷ liên lạc với cô, cô thăm dò anh ta một chút.”

“Cứ coi như ma quỷ có thể khai ra những nội dung này cũng không thể chứng minh anh ta cùng phe với chúng ta.” Lưu Tống nhắc nhở Nghê Lam, “Nội dung trong điện thoại của Quý đội từng bị bọn họ đánh cắp.

Hơn nữa lúc Bồ câu còn sống bị bọn họ phát hiện, còn bị bọn họ tra tấn cực hình, chúng ta không biết rõ bên bọn họ rốt cuộc biết được bao nhiêu.”

“Đúng.

Bọn họ dùng Dương Hiểu Phương như người bị hại để che mắt, vậy bọn họ cũng có thể lợi dụng việc ngăn cản giết Dương Hiểu Phương và lộ ra cái chết của Bồ câu để lấy tin tình báo và tín nhiệm của chúng ta.” Âu Dương Duệ nói, “Có thể người báo tin cũng không phải ma quỷ, người kia cũng bị phát hiện và thủ tiêu rồi.

Sau đó ma quỷ đội lốt của anh ta, tiếp xúc với cô bằng hành động của anh ta.”

“Biết rồi.” Nghê Lam cúi đầu chăm chú đọc.

“Từ một chuỗi hành động hiện tại, có thể thấy Kền kền là một người có tâm trả thù cực kỳ lớn.” Âu Dương Duệ nói tiếp, “Tháng một Bồ câu hy sinh, đến tháng ba vân tay của anh ấy vẫn có thể xuất hiện ở hiện trường vụ án của Dương Hiểu Phương, lại còn có thể xuất hiện ở hiện trường thu nhận tin tức của Quý đội, điều này nói rõ một điều – cứ coi như bọn họ đã xử lý thi thể của Bồ câu, bọn họ cũng giữ lại vân tay của Bồ câu, DNA và những thứ khác.

Kền kền đã chuẩn bị từ lâu, một khi có cơ hội, hắn ta sẽ lợi dụng Bồ câu làm nhiễu loạn phán đoán của chúng ta, cũng bôi nhọ cả Bồ câu.”

Đã giết người lại còn trừng phạt.

Lưu Tống nói: “Rất có thể lúc hắn ta tra tấn Bồ câu đã nói ra kế hoạch này.

Hắn ta có thể miêu tả kết cục bị toàn bộ cảnh cục hoài nghi đổi lấy phút cuối kiên nhẫn đau khổ của Bồ câu, từ đó tra tấn tinh thần cậu ấy.”

Âu Dương Duệ: “Nếu như Bồ câu bị kích động, sẽ phản bác, sẽ biểu đạt sự tín nhiệm và trung thành với cấp trên của mình.

Sẽ phản kháng kiểu tra tấn này.”

Lưu Tống: “Sau đó Kền kền sẽ tàn nhẫn biểu đạt sẽ giết cấp trên của Bồ câu.

Sẽ giết chết tất cả những người Bồ câu có tình cảm.”

“Cho nên việc sát hại Quý đội lại nhanh gọn sạch sẽ như vậy, không để lại cho Quý đội một cơ hội mảy may nào.” Âu Dương Duệ nói: “Trước đó chúng tôi vẫn có phán đoán, theo thứ tự ưu tiên, giết người là mục tiêu thứ nhất, cướp điện thoại là mục tiêu thứ hai.”

Lam Diệu Dương trừng mắt nhìn hai người này, nếu nghệ sĩ của anh có thể diễn được khí chất và phong thái của hai vị cảnh sát này thì tốt biết bao.

Âu Dương Duệ không biết lúc nãy Lam Diệu Dương có chút mất tập trung, tiếp tục nói: “Đây chính là tâm lý chiến, Nghê Lam, lúc ma quỷ liên lạc với cô, cô nhất định phải nắm chắc cơ hội nắm bắt anh ta.

Anh ta có khả năng chính là Kền kền, hoặc là người Kền kền tín nhiệm.

Cũng có thể là người trước khi chết Bồ câu thành công nhờ giúp đỡ.

Trước khi có chứng cứ chứng thực, chúng ta không thể loại trừ bất kỳ khả năng nào.

Mà hai hướng sẽ dẫn đến hai kết quả hoàn toàn khác nhau.

Hoặc là bỏ lỡ mất Kền kền, hoặc là mất đi sự giúp đỡ ngoài ý muốn.”

“Trong quá trình cô nói chuyện với ma quỷ, chúng tôi muốn nghe lén toàn bộ, sẽ cho cô chút chỉ dẫn, xem anh ta có phản ứng với nội dung nào.” Lưu Tống nói: “Mục đích cô nói chuyện với anh ta chỉ có một, thiết lập liên hệ, để anh ta cảm thấy có thể lợi dụng được cô.

Nếu như trước khi chúng tôi tìm ra được anh ta mà anh ta cúp điện thoại, anh ta sẽ tiếp tục liên lạc với cô.

Lần liên lạc này không nhất định phải biết rõ mục đích của anh ta, kế hoạch của anh ta, nhưng phải để anh ta cảm thấy có thể lợi dụng được cô.”

“Cô trấn an anh ta, lúc nói chuyện có thể kéo dài để chúng tôi tìm ra anh ta, bắt anh ta về, chuyện sau đó dễ xử lý rồi.” Âu Dương Duệ bổ sung, “Nếu như anh ta là người Bồ câu thuyết phục thành công, vậy tất nhiên anh ta sẽ có chút cộng tác với Bồ câu.

Vì vậy chúng ta có thể nói chút thân thế của Bồ câu.

Tối nay cô phải coi xong hồ sơ của anh ấy.

Xem báo cáo của Bồ câu, A Dũng này là người cũ, tuổi không lớn, lăn lộn giang hồ từ lâu.

Anh ta không thích ra mặt, làm việc trấn định, không nghi ngờ mệnh lệnh, hành động nhanh gọn.”

“Người như vậy, không thể xem anh ta là một người bình thường.” Lưu Tống nói: “Trong hoàn cảnh đó, lương thiện sớm đã bị diệt hoặc biến chất rồi.”

Nghê Lam ngẩng đầu, ánh mắt chuyển từ văn bản sang hai vị cảnh sát kia, hiện tại khiến cô cảm thấy áp lực rất lớn nha, chỉ nhận một cuộc điện thoại mà thôi.

“Không sao.

Em có thể làm được, em cũng không phải người bình thường.” Lam Diệu Dương nắm chặt vai Nghê Lam khích lệ cô, “Anh ta chú ý đến em không phải vì em có thể tiếp xúc được với Âu Dương và đội trưởng Lưu, người như vậy có rất nhiều, với võ nghệ và kỹ năng đối kháng, lợi dụng người khác ít nguy hiểm hơn lợi dụng em.

Nhưng anh ta bằng lòng chấp nhận rủi ro này, điều này cho thấy ở em có gì đó đặc biệt thu hút anh ta.

Ví dụ như, anh ta cảm thấy em có thể hiểu được anh ta.”

Âu Dương Duệ và Lưu Tống lập tức cùng nhìn về phía Lam Diệu Dương.

“Nếu như anh ta là Bồ câu đen, tình cảnh hiện tại của anh ta cực kỳ gian nan.” Lam Diệu Dương nói: “Kền kền đang tìm gian tế, không biết anh ta có thoát khỏi hiềm nghi hay không.

Nội chiến của Tổ Ưng, không biết anh ta có an toàn hay không.

Cảnh sát truy nã, anh ta không còn đường đi.

Nhưng anh ta còn muốn làm một số chuyện, anh ta cực kỳ cần thấu hiểu.

Anh ta không phải người bình thường, cho nên người bình thường không thể hiểu anh ta.”

Nghê Lam thở phào một hơi, chỉ chỉ sau lưng Lam Diệu Dương, nói với hai vị cảnh sát.

“Các vị, mời học tập một chút, tâm lý chiến.

Tôi còn chưa khai chiến đã bị các vị hù chết.

Vị tổng giám đốc này mới dùng phương pháp chính xác.

Tôi thấy có lòng tin lại rồi.”

Âu Dương Duệ và Lưu Tống nhìn Lam Diệu Dương một hồi.

Âu Dương Duệ nói, “Anh ấy nói đúng.

Tìm Nghê Lam hợp tác nguy hiểm rất lớn.”

“Hơn nữa anh ta đã chứng kiến sự lợi hại của tôi rồi.” Thời điểm then chốt Nghê Lam không quên khoác lác.

Lưu Tống cũng nói, “Trước khi ma quỷ tìm đến Nghê Lam chắc chắn có tìm hiểu về cô ấy.

Quả thực là vậy, anh ta cần người đồng hành.”

“Cho nên tạm thời xem anh ta là Bồ câu đen, bất kể anh ta có phải hay không, ít nhất anh ta muốn khẳng định kết quả này.

Nghê Lam có thể biểu đạt ý kiến này theo hướng đó.

Nghê Lam biết nên làm thế nào, có thể trấn an được anh ta.” Giọng nói Lam Diệu Dương bình tĩnh, nhưng lại quá cổ vũ tinh thần cho Nghê Lam.

“Được.” Lưu Tống nhìn Âu Dương Duệ, “Kỹ thuật không có vấn đề gì đúng không?”

“Đúng, chúng tôi đã nhập điện thoại của Nghê Lam, Lam Diệu Dương, Thiệu Gia Kỳ, văn phòng thám tử, Blue vào chương trình, chỉ cần lúc Nghê Lam nói chuyện với anh ta nhập thao tác đơn giản là được.”

“Chuyện này không cần lo lắng, không có kỹ thuật của các anh tôi cũng có thể….” Nghê Lam đang tính khoác lác bản thân một phen thì Lam Diệu Dương đã đè tay lên đầu cô, giống như đè vào cái chốt mở, Nghê Lam ngậm miệng lại.

Cô cúi đầu: “Tôi tiếp tục xem tài liệu, chờ điện thoại.”

Hàn Châu xem xong chương trình trực tiếp thì đi ngủ.

Bọn họ quả nhiên tìm thấy thi thể rồi.

Hiện tại thi thể nhất định trong tay cảnh sát.

Cảnh sát chắc biết đó là ai?

Hàn Châu nằm không nhúc nhích, nhắm mắt lại.

Một lúc lâu sau, anh cảm thấy hẳn mình đã ngủ rồi.

Tuy anh không có cảm giác đang ngủ, nhưng anh biết mình đang mơ.

Anh ở một chỗ rất đen, không có giới hạn.

Anh đi thẳng, anh cảm thấy rất mệt mỏi.

Sau đó anh giang cánh ra, anh lại có cánh.

Cánh màu đen.

Tuy anh không quay đầu nhìn, nhưng anh biết.

Cánh của ma quỷ đều là màu đen.

Anh không biết bay, nhưng cánh sau lưng anh giang rất to, giống như đang hù dọa, nhưng kẻ sợ hãi lại chính là anh.

Anh không nên sợ hãi, anh thấy mình rất bình tĩnh.

Càng sợ hãi càng bình tĩnh, sau đó anh lại nhìn thấy ánh sáng.

Anh đi về phía ánh sáng.

Đến gần rồi, nhìn trong chùm sáng ấy có cái ghế dựa, trên ghế cột một người, toàn thân người này toàn là máu, ánh sáng chiếu lên người anh ta, màu đỏ chói lòa.

Đó là mặt của anh.

Hàn Châu nhìn chính mình, nhưng anh thầm biết không phải là mình.

Anh nháy nháy mắt, thật sự không phải là mình.

“Tôi là cảnh sát.” Người kia nói to, Hàn Châu phát hiện mình cũng đang la to.

Cây gậy vung vào người, đau đớn.

Hàn Châu biết kiểu đau đớn kia, anh từng đau nhức rất nhiều lần.

“Tôi là cảnh sát.” Người kia hét lên, giống như có sức lực vô hạn.

Phía sau anh ta cũng giang cánh, cánh màu trắng như thiên sứ.

“Tôi là cảnh sát!” Người kia ra sức gào thét, tiếng nói của anh ta xuyên qua màn đêm, đến nơi nào, ánh sáng đánh tan màn đêm.

Máu chảy càng lúc càng nhiều, xương cốt bị đánh vỡ càng lúc càng vang, mà bóng tối lại bị đẩy lùi.

Lập tức muốn quay về phạm vi của Hàn Châu phía bên này.

Ma quỷ bị chiếu sáng, sẽ chết!

Người trên ghế ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với Hàn Châu.

Gương mặt kia quen thuộc như vậy, ánh mắt kia kiên nghị vô cùng.

“Quang ca.” Hàn Châu nghe thấy giọng mình, anh đang gọi: “Anh cút đi, tôi để anh đi, sao anh không đi! Không đáng! Không đáng!”

A Quang nhìn ánh mắt Hàn Châu.

Ánh sáng dừng ngay mũi chân Hàn Châu.

“Tôi là cảnh sát!” A Quang nghiêm nghị hét lớn.

Hàn Châu bị chiếu sáng.

Trên người bị thiêu đốt đau đớn, anh đau khổ kêu rên, thân thể bị từng luồng ánh sáng đốt cháy khét.

Anh vỡ vụn, nhưng anh lại nhìn thấy, ánh sáng đó không đi tiếp, mà đang chiếu ngay trước anh.

Anh đứng trong ánh sáng.

Quả nhiên là kết quả này.

Hàn Châu đau đầu thức dậy.

Anh bỗng nhiên ngồi dậy, mở mắt.

Anh thở dốc, đau đớn và hô hấp từ từ tan ra, ý thức của anh trở về.

Anh phát hiện A Sinh đang đứng trước giường nhìn anh.

Hàn Châu đối diện ánh mắt của A Sinh.

A Sinh nói: “Mày đang la hét.”

“Ừm.” Hàn Châu nhắm mắt lại, nằm trở lại, “Tao thấy ác mộng.”

A Sinh không nói tiếp.

Qua hồi lâu, Hàn Châu nghe thấy tiếng bước chân A Sinh rời khỏi giường anh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio