Văn Phòng Thám Tử Nhị Lam Thần

chương 39

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thẩm vấn Dương Hiểu Phương không hề thuận lợi.

Lưu Tống và tổ chuyên án mở cuộc họp, sắp xếp lại manh mối điều tra trước mắt.

Nhưng Lưu Tống giấu đi thân phận bồ câu Hứa Văn Bách.

Đây là kết quả thương lượng với Nghiêm Thụy, Viên Bằng Hải và Âu Dương Duệ.

Nếu như bây giờ nói rõ thân phận của Hứa Văn Bách, như vậy tất cả mọi người sẽ biết ngoại trừ Bồ câu ra, còn có một người trong Tổ Ưng truyền tin tức cho bọn họ.

Hành động Đá Lửa là dựa vào tin tình báo này mới dành được thắng lợi.

Vậy thì sẽ dính đến vấn đề an toàn của Hàn Châu.

Trong lúc bọn họ còn chưa làm rõ sự hợp tác với Hàn Châu, chưa xác nhận được tình huống bên phía Hàn Châu, vụ án này không thể phát sinh thêm sự cố hay trở ngại.

Lưu Tống lấy hình thi thể ‘A Quang’ Hứa Văn Bách làm chứng cứ Dương Hiểu Phương báo án giả.

Ông gửi hình chụp và tư liệu của Dương Hiểu Phương cho Thẩm Hoa.

Thẩm Hoa đang ở huyện Lâm Thủy, cảnh sát thôn Đại Hà và địa phương đang cùng nhau điều tra manh mối của Tống Xương.

Huyện Lâm Thủy, trong tài liệu hộ tịch của Đại Hà quả thực có người tên Tống Xương.

Tạm thời Tống Xương đang bị tạm giam, tài liệu đối chiếu đúng.

Ở thôn Lâm Thủy, ông ta có ba khu bất động sản, một chỗ trống, hai chỗ cho người thân ở, là dân giàu mới nổi ở thôn.

Mấy năm nay Tống Xương rất ít trở về thôn, theo như người thân của ông ta nói sau khi mẹ ông ta mất, ông ta có quay lại làm tang một lần, sau đó thì không quay lại nữa.

Còn về Kim Thụ Bồi và Lưu Hồng Giang, có khả năng hai người này đều không phải tên thật nhưng vẫn nên điều tra kỹ trước.

Người họ Kim ở đây còn tương đối ít, chỉ có hai gia đình.

Vì Nghê Lam chụp được ngay chính diện ông ta, nên nhóm Thẩm Hoa có thể dùng hình ảnh đối chiếu.

Thôn Đại Hà vốn có một người gọi là Kim Hậu, tướng mạo tuổi tác có thể khớp, nhưng hai ba mươi năm trước đã rời khỏi đây.

Người già trên thôn nói, năm đó tên nhóc này hay sinh sự trong thôn, nhưng thầy bói trong thôn nói mạng cậu ta thiếu mộc thiếu thổ, cả đời phiêu bạt, vận thế không tốt.

Theo cách nói này, sau khi ông ta rời khỏi đây, đã đổi tên thành Bồi, thành Thụ, cũng là hợp tình hợp lý.

Lúc Kim Thụ Bồi rời khỏi thôn Đại Hà là thời điểm hoạt động lừa đảo buôn người qua biên giới diễn ra mạnh nhất ở đây.

Về sau ‘sự nghiệp’ phi pháp này của thôn Đại Hà bị nghiêm trị, từ trên xuống dưới, đầu mối nào cũng bị điều tra một phen, toàn bộ thôn bị xử lý gọn gàng sạch sẽ.

Cảnh sắt bắt một nhóm người lớn, giải cứu không ít phụ nữ, cũng gặp trở ngại rất lớn

Cho tới bây giờ thôn Đại Hà cùng với các thôn xung quanh, còn có không ít phụ nữ lúc trước bị lừa bán đến đây, sau khi sinh con xong thì không muốn đi, không muốn trở về nhà.

Gốc rễ của các cô dường như sinh ra lớn lên ở đây, tình cảnh gặp phải trước đây đã thay đổi cuộc sống của bọn họ, con cái của họ bây giờ đã trưởng thành, không ít người đã lập gia đình.

Lừa bán là từ xem như cấm kỵ ở đây, pháp luật liên quan cũng dần hoàn thiện, nhưng năm đó không phải ai cũng bị trừng phạt chế tài.

Về sau còn có rất nhiều người ra tù quay lại cuộc sống, vài người hiện tại còn có địa vị tiền tài.

Dân địa phương tuyệt đối không nhắc đến chuyện trước đây, cũng không cho phép thảo luận lai lịch, thân thế của thế hệ trước.

Thời gian không cách nào vùi lấp sự thật phạm tội, nhưng lại khiến cho ảnh hưởng xấu đến cuộc sống của mọi người dần dần nhạt đi, thậm chí những vết tích khắc sâu trong xương cốt cũng không còn nhìn ra được ở bên ngoài mặt.

Trước đây có rất nhiều người rời khỏi thôn Đại Hà, không rõ sống chết thế nào.

Rất nhiều gia đình cũng bị ảnh hưởng bởi cuộc thanh tra trước đây, đi phải đi, chết phải chết, tên họ thế nào không nhớ được cũng vô số.

Họ Lưu là dòng họ lớn trong thôn, gần một phần ba người ở đây đều họ Lưu.

Người anh em tốt họ Lưu của Kim Thụ Bồi có đến mấy người, nhưng không có ai tên Lưu Hồng Giang.

Trong hệ thống hộ tịch ngược lại lại có ba người tên Lưu Hồng Giang, tuổi tác không đúng mà lý lịch cũng không đúng.

Lưu Hồng Giang cùng Kim Thụ Bồi lưu lạc ở bên ngoài không biết là ai.

Loại trừ những cái này cần có thời gian.

Thẩm Hoa nhận được chỉ thị của Lưu Tống, cầm ảnh và tài liệu của Dương Hiểu Phương tiến hành dò hỏi.

Dương Hiểu Phương năm nay tuổi, lúc Kim Thụ Bồi rời khỏi thôn Đại Hà, Dương Hiểu Phương còn chưa sinh ra đời.

Hộ khẩu của cô ta ở huyện Văn Đông tỉnh L, không có chút liên quan gì tới huyện Lâm Thủy.

Nhưng Thẩm Hoa vẫn nghiêm túc dò xét một phen, không ai nhận ra Dương Hiểu Phương, cũng không có ai nhận ra cha mẹ Dương Hiểu Phương, cũng không quen biết với cô dì chú bác họ hàng xa không liên hệ nhiều năm của Dương Hiểu Phương.

Lưu Tống cũng liên lạc với huyện Văn Đông, nhờ cảnh sát địa bàn huyện Văn Đông hỗ trợ điều tra chú họ của Dương Hiểu Phương.

Dương Hiểu Phương quả thật có một ông chú họ, đã rất nhiều năm không quan tâm gì đến Dương Hiểu Phương.

Ông nói em họ chưa kết hôn mà có con, cực kỳ mất mặt, bỏ huyện đi lâu rồi, nghe nói là đi tìm cha của đứa trẻ, cuộc sống với tên đàn ông kia không tốt, quan hệ với gia đình cũng không còn, không còn lui tới với họ hàng thân thích.

Về sau em gái có dẫn con về lại mấy chuyến, nói là con gái bị bệnh đáng thương, quay về vay tiền.

Vị chú họ này đã cho tiền mấy lần, mới đầu Dương Hiểu Phương có gọi điện thoại cho ông, còn viết thư cảm ơn cho ông.

Chú họ cảm thấy đứa trẻ hiểu chuyện, quả thực không phải dễ dàng gì.

Còn cho Dương Hiểu Phương bút viết tập vở, cho chút tiền sinh hoạt.

Nhưng mẹ của Dương Hiểu Phương đến giờ vẫn không trả tiền, rồi về sau chính mẹ Dương Hiểu Phương cũng bệnh.

Vị chú họ này thực sự không thể đồng tình với hai mẹ con này, cũng không cho tiền, liên lạc cũng theo đó đứt mất.

Mấy ngày nay Lưu Tống dành thời gian điều tra, hi vọng có thể tìm ra đầu mối để bắt Dương Hiểu Phương, nhưng ngoại trừ thi thể của Hứa Văn Bách, bọn họ không tìm thêm được bằng chứng gì khác.

Lưu Tống tiến hành thẩm vấn Dương Hiểu Phương.

Lúc Dương Hiểu Phương thấy Lưu Tống còn rất vui vẻ, cô hỏi có phải đã điều tra vụ án rõ ràng rồi, có thể để cho cô về nhà?

Biểu hiện của cô cực kỳ tự nhiên, việc này khiến Lưu Tống cảnh giác, cẩn thận quan sát cô.

Lưu Tống nói Dương Hiểu Phương kể lại một lần nữa quá trình cô bị lừa gạt, giam cầm, tự giải cứu, nói càng cẩn thận càng tốt.

Dương Hiểu Phương sửng sốt: “Thế là thế nào, tại sao phải nói lại từ đầu?”

“Chúng tôi phát hiện ra một chút đầu mối mới, cần phải thẩm tra lại một lần nữa chi tiết vụ án.”

“Đầu mối gì mới?” Dương Hiểu Phương nhíu mày.

Lưu Tống rất điềm đạm: “Hai tên bị bắt kia có nói một chút chi tiết mới, muốn thẩm tra đối chiếu lại với cô một chút.”

Dương Hiểu Phương há to miệng, sau đó ngậm lại, cô vặn ngón tay đang để trên bàn, sắc mặt có chút không ổn: “Bọn họ, nói chuyện gì ghê tởm sao?”

Lưu Tống quan sát động tác nhỏ của cô, nói: “Cô chỉ cần nói những gì cô có thể nhớ là được.”

Dương Hiểu Phương cắn môi: “Có một số việc, tôi thật sự không muốn nhớ lại.”

Giọng nói Lưu Tống càng hiền lành, mang theo sự nhẹ nhàng và khích lệ: “Chúng tôi cần trợ giúp của cô, Dương Hiểu Phương.

Tôi biết chuyện này không dễ dàng, nhưng mời cô lặp lại lần nữa, chúng tôi cần chi tiết hết mức.

Tôi cam đoan, đây là lần cuối cùng.

Cô cố gắng thêm một lần nữa, được không?”

Dương Hiểu Phương mím chặt môi, gật đầu.

Lưu Tống nói: “Tốt, vậy chúng ta bắt đầu từ lúc cô nhận được kết bạn của ID ‘Ánh sáng trong sương mù’…”

Dương Hiểu Phương hắng giọng một cái, uống hớp nước, cô nói lại khẩu cung lần trước lại một lần.

Lưu Tống sẽ cắt ngang cô tùy lúc, hỏi vài câu hỏi, cũng chăm chú đối chiếu với ghi chép khẩu cung lần trước của cô.

Dương Hiểu Phương ngoan ngoãn nói xong.

Lưu Tống giống như Quý Dũng Quân, bày ra sáu tấm hình, hỏi Dương Hiểu Phương: “Cô xác nhận lại lần nữa, A Quang mà cô nói là ai?”

Dương Hiểu Phương nhìn kỹ sáu tấm hình kia một lần, do dự một hồi, chỉ vào chân dung của bồ câu Hứa Văn Bách.

“Cô chắc chắn là anh ta sao?” Lưu Tống hỏi.

Dương Hiểu Phương nhìn biểu cảm của Lưu Tống, khẽ gật đầu: “Là anh ta.”

“Vừa rồi cô do dự một hồi, là cảm thấy có vấn đề gì à?”

“Không phải, tôi nhận ra anh ta, tôi chỉ là thấy chân dung có chút không giống.

Cho nên nghĩ ngợi.”

Lưu Tống khẽ gật đầu, vẻ mặt không đổi, giọng nói càng không đổi, ông nói: “Trước đây cảnh sát Quý hỏi cô qua ba lần, cho cô nhận diện chân dung hai lần.

Cô đều nhận ra cùng một tấm.

Lần này tôi bày hình giống y như lần thứ hai cảnh sát Quý cho cô xem.

Cũng là sáu tấm, cùng một vị trí, nhưng tốc độ nhận diện của cô chậm hơn trước rồi.”

Dương Hiểu Phương ngẩn người, cô rũ mắt xuống: “Thời gian qua lâu, tôi có phần quên rồi.”

“Chỉ mới một tuần mà thôi.” Giọng nói Lưu Tống lần này đã nghiêm túc hơn: “Cô có phần quên đi chân dung, nhưng chi tiết khẩu cung lại nhớ cực kỳ rõ ràng.

Tôi xáo trộn trình tự thời gian, đảo tên người, cắt ngang suy nghĩ của cô, chen vào đặt câu hỏi, câu trả lời của cô lại gần như giống như đúc tuần trước.”

Dương Hiểu Phương nhìn thoáng Lưu Tống, sau đó cắn cắn môi: “Các anh cứ hỏi tôi hết lần này tới lần khác, tôi trả lời giống cũng không được sao? Nhận ra đúng người cũng không được sao?”

“Dương Hiểu Phương.” Lưu Tống nói: “Chúng tôi đã tìm thấy thi thể của A Quang này.”

Dương Hiểu Phương sững sờ.

Lưu Tống nhìn chằm chằm cô: “Anh ta không thể nào dụ dỗ cưỡng gian cô được.”

Biểu cảm Dương Hiểu Phương cứng đờ, một lúc sau mới kêu lên: “Người tôi gặp chính là như vậy.

Người tôi gặp chính là anh ta.”

Lưu Tống quát: “Cô ngụy trang thành người bị hại, từ đầu đến cuối đều không nói thật.

Cô diễn lâu như vậy, mỗi một chi tiết đều học thuộc lòng, cô thậm chí còn luyện cả biểu cảm thần thái động tác nhỏ.

Nhưng cô cũng có cái nắm không chắc.

Có muốn tôi cho cô xem ghi hình thẩm vấn, câu hỏi lặp lại nhiều lần, những chiêu trò kia của cô đều diễn lại một lần.”

“Tôi không có, tôi không có diễn.” Dương Hiểu Phương vừa nói liền rơi nước mắt, “Các anh không phá được án, muốn đổ trách nhiệm lên người tôi.

Người tôi gặp chính là anh ta, chính là A Quang này, chính là anh ta.”

“Cô thậm chí còn không thèm hỏi vì sao anh ta không thể nào dụ dỗ cưỡng gian cô.”

Dương Hiểu Phương lại sững sờ.

“Vì cô đã biết tại sao từ lâu rồi.” Lưu Tống nói, “Nhưng cô có biết bọn họ vì muốn bịt miệng cô, vẫn đang chờ trực cô ngoài kia, giết cô diệt khẩu.”

Sắc mặt Dương Hiểu Phương lần nữa cứng đờ.

Lần này mãi một lúc sau cô mới khống chế được biểu cảm.

Cô hỏi: “Ông nói vì sao A Quang này không thể nào cưỡng gian tôi? Thi thể anh ta thế nào?”

Lưu Tống không để ý tới câu hỏi của cô, ông nói: “Cô giả mạo người bị hại trà trộn vào đây với mục đích gì? Làm thế nào cô liên lạc được với bọn họ.”

Dương Hiểu Phương bỗng nhiên nhìn Lưu Tống một chút.

Ông nhìn chằm chằm nét mặt của cô.

Biểu cảm của Dương Hiểu Phương không có thay đổi lớn nhưng có cảm giác rất kỳ lạ, Lưu Tống cảm thấy cô đã bình tĩnh lại.

Vừa rồi trong lúc hỏi, ông lộ ra chút tin tức khiến cô yên tâm.

Ông hỏi bậy rồi sao, sai ở chỗ nào?

Quả nhiên Dương Hiểu Phương đã trấn định một chút.

Cô nói: “Tôi chính là người bị hại, lời tôi nói đều là thật.

Người tôi gặp chính là anh ta.

Tôi không biết các anh tìm được thi thể gì, xảy ra chuyện gì.

Người tôi gặp chính là anh ta.”

“Tháng một anh ta đã chết rồi.”

“Người tôi gặp chính là anh ta.” Dương Hiểu Phương một mực chắc chắn, “Có lẽ là người khác phẫu thuật chỉnh hình.

Nhưng cái này cảnh sát các anh có thể đi thăm dò.

Tôi không biết gì hết, dù sao người tôi gặp cũng chính là anh ta.”

“Ai sẽ giết cô diệt khẩu?” Lưu Tống hỏi.

Ánh mắt Dương Hiểu Phương trốn tránh trong nháy mắt, trả lời: “Nhất định là A Quang này, tôi không có kẻ thù, chỉ có bọn họ.”

Lưu Tống nhìn cô, Dương Hiểu Phương nhìn lại Lưu Tống: “Nhất định là anh ta.”

Đêm nay, Lưu Tống, Âu Dương Duệ lại gọi Lam Diệu Dương và Nghê Lam cùng họp.

Lam Diệu Dương đặt phòng riêng trong một câu lạc bộ vì Nghê Lam nói muốn ăn cháo hải sản ở đây.

Âu Dương Duệ ngồi trong phòng bao riêng đầy mùi tiền, không cách nào chửi tác phong của hai vị này: “Có nhớ Hàn Châu nói hai người không hiểu xã hội không?”

“Tôi đã sắp xếp cho anh ta học rồi.” Nghê Lam bày ra vẻ khoác lác.

“Mật mã Morse?” Bản thân Âu Dương Duệ cũng không biết.

“Không, nói hay nói đúng đúng hoàn cảnh.”

Âu Dương Duệ: “…Cô ở nước ngoài mà cũng biết chuyện nói hay nói đúng à?”

“Hôm đó quản lý của tôi có đặc biệt giảng một chút.”

Âu Dương Duệ: “…” Đang tính nói % là Nghê Lam không biết nói đúng câu đúng hoàn cảnh thì Lưu Tống đến rồi.

Lưu Tống ăn cơm ở căn tin xong mới qua, ông nói với mọi người tiến triển điều tra của bên này.

“Hàn Châu nói không sai, Dương Hiểu Phương là người của Tổ Ưng, địa vị của cô ta hẳn là cao hơn so với chúng ta dự đoán.

Cô ta hẳn là nghe lệnh trực tiếp từ Kền kền.”

Câu hỏi sai kia của ông hẳn là ‘Làm thế nào cô liên lạc được với bọn họ.’

Chỉ có thể là câu nói này phạm sai lầm.

Lời nói này khiến Dương Hiểu Phương hiểu rồi, cảnh sát không điều tra được gì.

Không có ‘bọn họ’, không phải ‘bọn họ’, là ‘hắn.’

Từ góc độ của cảnh sát, bọn họ xem Tổ Ưng là một tổ chức.

Nhưng đối với Dương Hiểu Phương, đối phương chỉ là một người.

“Từ đó về sau miệng cô ta rất cứng, không nói bất kỳ điều gì.

Nói tới nói lui cũng chỉ là mấy câu kia.” Lưu Tống nói, ông nhìn hai người Lam Diệu Dương một chút, “Mấy ngày này Hàn Châu có động tĩnh gì không?”

“Không có.

Anh ta mua hai số điện thoại, ở trong một căn hộ cho thuê.

Ở một mình, không làm gì hết.” Nghê Lam nuốt một ngụm cháo, “Không đi lung tung cũng không gọi điện thoại liên lạc với ai.

Chính là không dùng điện thoại một chút nào.

Ngoại trừ nghiên cứu app tôi cài đặt trên chiếc điện thoại đó ra thì anh ta không dùng lên mạng.”

“Anh ta có thể để điện thoại giám sát của cô ở trong phòng, tự mình đi chỗ khác.

Cũng có thể dùng một chiếc điện thoại khác.”

“Đó đương nhiên cũng có thể.

Chúng tôi không cách nào giám sát anh ta %, cái này thật sự dựa vào tín nhiệm của hai bên.” Nghê Lam đáp, “Mấy ngày này tôi thường xuyên tìm anh ta nói chuyện, làm quen một chút.

Mỗi lần tìm anh ta đều ở đó.”

“Hai người trò chuyện những gì rồi?” Lưu Tống hỏi.

“Chém gió.” Nghê Lam nói: “Theo yêu cầu của cảnh sát Âu Dương, chủ đề anh ta không muốn nói thì tôi sẽ né, bây giờ chuyện anh ta tình nguyện nói chỉ có A Quang.”

Lưu Tống: “…Có manh mối gì không?”

Phía Âu Dương Duệ phụ trách điều tra Hàn Châu, nhưng ngoại trừ những gì có trong hồ sơ đã tra ra, phần ghi chép khác về Hàn Châu hoàn toàn trống không.

Tin rằng anh ta đã bắt đầu dùng thân phận giả đi làm từ rất sớm.

“Không xem là có manh mối gì, chỉ là hiểu rõ hơn một chút giao tình của A Quang với anh ta lúc đó.

Ví dụ lúc anh ta bắt đầu hoài nghi A Quang là vì A Quang kêu anh ta nói tên chủ nhiệm lớp của mình, một cô gái trẻ.

Xem như mối tình đầu của anh ta đi.

Bởi vì khi đó mọi người đều ghét anh ta, không phải chán ghét thì là thương hại.

Nhưng cô giáo trẻ kia coi anh ta là học sinh, còn ngây thơ tranh đấu để anh ta có thể tiếp tục đi học.

Nhưng anh ta vẫn rời đi.

Lúc đó tình cảm của anh ta với A Quang cực kỳ tốt, bọn họ quen biết nhau cũng gần hai năm.”

“Tính toán thời gian thì Bồ câu vào tổ chức không lâu đã quen với Hàn Châu.” Âu Dương Duệ chen vào nói, phân tích đơn giản cho Lưu Tống một chút, “Vì để Kền kền chú ý đến anh ấy, Bồ câu cố ý thể hiện rất khỏe, chủ động làm những chuyện lớn.

Hàn Châu liền thích kiểu này, bản thân theo sau không tốn sức.

Thân thế của Hàn Châu và Bồ câu tương đồng, trò chuyện với nhau, theo Bồ câu làm việc cũng bớt lo.

Cho nên chắc là anh ta thực sự coi Bồ câu là anh trai.

Nhưng theo luận điệu làm việc của anh ta, Bồ câu hẳn không coi anh ta là gì.”

Nghê Lam khẽ gật đầu, “Hàn Châu nhắc đến vị giáo viên kia cũng không giống như nhắc tới cha mẹ anh ta.

Anh ta nói mấy người bọn họ không có việc gì sẽ ngồi chém gió, nhưng kỳ thật bản thân anh ta không nói nhiều, anh ta cảm thấy là anh em thật thì mới nói.

Sau đó anh ta thấy A Quang lộ ra chút biểu cảm kỳ lạ.

Anh ta nói là theo trực giác của anh ta, cảm giác được lúc anh ta nói đến vị giáo viên trẻ nhớ mãi không quên thì toát ra kiểu cảnh giác kia, giống như cảm giác cảnh sát cảnh giác tội phạm.”

Lưu Tống đã hiểu, ông thở dài.

Quả nhiên giả vờ là giả vờ, không thể giống như thật.

Khẳng định là Bồ câu có ý nghĩ không biết Hàn Châu có ý định phạm tội với vị giáo viên đó hay không.

Âu Dương Duệ cũng nói: “Hàn Châu này, tính cảnh giác không hề tầm thường.”

“Cho nên anh ta lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, sống sót rồi.” Nghê Lam nói, “Dù sao từ đó trở đi, anh ta liền chú ý nhất cử nhất động của cảnh sát Hứa, dao động giữa việc hoài nghi hay tín nhiệm.”

“Nếu như cảnh sát Hứa không rơi vào bẫy bị lộ thân phận, nói không chừng thật sự có cơ hội xúi giục Hàn Châu, dẫn anh ta quay đầu về bờ.” Lam Diệu Dương nói, “Bây giờ đáng tiếc là chúng ta không phải người có trọng lượng như cảnh sát Hứa.”

“Đối với Hàn Châu mà nói chúng ta chỉ là quân cờ.

Anh ta cũng chỉ là quân cờ.” Nghê Lam nói, “Hỏi chuyện về Tổ Ưng anh ta đều không nói, sợ nói nhiều anh ta không còn giá trị.

Nhưng anh ta đồng ý ngày mốt gặp mặt tôi, đưa điện thoại của chú Bồi cho tôi.”

“Ngày mốt?”

“Anh ta đang giúp người anh em A Sinh kia kéo dài thời gian.” Âu Dương Duệ nói, “Ngày mốt là ngày A Sinh chạy trốn.”

“Có lẽ cũng bao gồm cả anh ta.” Lưu Tống nói.

“Cái này cũng không thể loại trừ.

Tôi đã cho người trông coi bên ngoài nhà thuê của anh ta.” Âu Dương Duệ nói, “Hiện tại anh ta rất gian nan, hẳn là chưa thể hạ quyết tâm.

Con người là động vật theo thói quen, anh ta là kiểu một mực kiếm sống, đã quen đi theo lão đại, tuy cũng thông minh, cũng có thể mưu mô, nhưng bây giờ đột nhiên phải một mình, bốn bề là địch, hơn nữa anh ta phải làm chuyện phản bội, thoát khỏi tổ chức ban đầu của mình, đối kháng với bọn họ.

Việc này chính là rời bỏ bản năng muốn sống của anh ta.

Chắc chắn áp lực của anh ta rất lớn.

Anh ta từng nói, công ty cho bọn họ xem kết cục của Bồ câu, là cảnh cáo bọn họ.

Nhưng vừa qua thì anh ta lại lấy điện thoại Bồ câu giả mạo anh ấy.

Trạng thái tâm lý của anh ta không thể nào khỏe mạnh ổn định được.”

“Đúng, nửa đêm anh ta thấy ác mộng.” Lam Diệu Dương nói, “Tối qua chúng tôi không ngủ, mở điện thoại của anh ta ra nghe lén một hồi, vừa lúc nghe anh ta đang hét rất thảm.”

“Chúng ta không thể đặt cược toàn bộ lên anh ta, quá nguy hiểm.” Lưu Tống nói.

Âu Dương Duệ gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy.

Nhưng tạm thời chưa đụng đến anh ta.”

“Cho nên ngoại trừ nhét thêm một đống câu hỏi cho tôi, các anh chưa nghĩ ra được cách gì mới?” Nghê Lam hỏi.

Trước khi gọi bọn họ lên đã sắp xếp cho cô mấy tờ câu hỏi, kêu cô phải hỏi xong trong vòng hai ngày, khiến cô cứ một hồi lại gọi cho Hàn Châu một cuộc, được một lúc lại gọi một cuộc.

Lúc cô dụ dỗ Lam đáng yêu cũng không cố gắng như vậy, thật là tổn thương tình cảm rồi.

“Hiện tại không có cách nào bắt anh ta hành động.” Âu Dương Duệ nói, “Anh ta buộc mình với hai người, sự tình phát triển đến đâu cũng dính với hai người.

Cảnh sát bắt anh ta, xã hội đen đuổi giết anh ta, cuối cùng anh ta vẫn tìm hai người, thử cũng không ra manh mối nào.”

“Thật, nếu kế hoạch nát như vậy thì không cần thử.” Nghê Lam nói, “Anh ta diễn thử rồi.”

Lưu Tống: “…”

Lam Diệu Dương gật đầu: “Lúc anh ta báo địa chỉ nhà thuê, có nói nếu cảnh sát tới bắt tận nơi, thì hợp tác kia kết thúc.

Rồi diễn thử nếu có người đến tận nhà giết anh ta, chúng tôi có thể phản ứng nhanh thế nào, có thể làm gì.”

Âu Dương Duệ: “…Hai người trả lời thế nào?”

“Tôi kêu anh ta đưa di động nhắm ngay vào đối phương, như thế tôi có thể biết là ai giết anh ta.” Nghê Lam vẫn giữ giọng điệu làm người ta ghét: “Tôi sẽ báo cảnh sát giúp anh ta.

Mấy chú cảnh sát sẽ chủ trì công đạo cho anh ta.”

“Được rồi, không cần đoán nữa, ngày mốt chắc chắn anh ta chạy trốn rồi.” Âu Dương Duệ than thở.

Lưu Tống xoa xoa mi tâm, bầu không khí họp với Nghê Lam vẫn luôn không ổn lắm.

“Được rồi, tôi cũng có làm chuyện đàng hoàng.” Nghê Lam nói: “Trước đó không phải tôi đã theo chắc số điện thoại của A Sinh sao, tôi tra tất cả thông tin trong điện thoại của anh ta, trong đó có số điện thoại của Kim Thụ Bồi.”

“Tôi cũng đã giao cho Quan Phàn phân tích rồi.” Âu Dương Duệ nói, “Số của A Sinh, Hàn Châu, Kim Thụ Bồi về sau đều không dùng tới.

Nhưng lần gọi điện thoại cuối cùng của Kim Thụ Bồi là gọi cho một cô gái trẻ.

Chúng tôi tra rồi, cô gái kia tên Phương Ngữ, làm việc ở Kim Khổng Tước, là gái hộp đêm, biệt hiệu Tiểu Hồng.”

“Đúng, tôi muốn nói cái này.” Nghê Lam nói: “Nhìn thời gian cuộc gọi này chắc chắn là Hàn Châu gọi.

Cô gái này là bạn gái anh ta.

Bọn họ rốt cuộc nói chuyện gì, nói không chừng có thông tin quan trọng.”

“Tôi đã cho người theo sát cô ta rồi, trước mắt chưa phát hiện ra chuyện gì.” Âu Dương Duệ nói.

Hộp đêm Kim Khổng Tước.

Tiểu Hồng gọi vào dãy số của Hàn Châu một lần nữa, vẫn tắt máy.

Cô vừa đặt điện thoại xuống thì điện thoại lại vang lên, cô cầm lên xem, là số lạ, Tiểu Hồng nhanh chóng nghe máy.

“Cô là Tiểu Hồng phải không?” Đối phương là nam, trẻ tuổi, giọng nói có phần quen thuộc.

Tiểu Hồng cảm thấy chắc chắn mình đã nghe qua ở đâu, hẳn là người quen biết.

“Là tôi, anh là ai?” Tiểu Hồng vừa hỏi xong thì chợt nhớ tới, vị này là một trong bốn người bị nhốt trong tòa nhà kia.

“Tôi là A Sinh.”

“Tôi nhớ ra rồi.” Tiểu Hồng nói.

“Ừm.” A Sinh do dự một hồi, sau đó hỏi: “A Dũng có liên lạc với cô không?”

“Không có.” Tiểu Hồng nói.

“Hôm nó lấy điện thoại chú Bồi gọi cho cô tôi ở bên cạnh,” A Sinh nói, “Đêm đó chúng tôi mới đi ra.”

“A.” Tiểu Hồng kinh ngạc nói: “Tôi không biết anh cũng ở đó.

Vậy hiện tại hai người ổn không? Đã xảy ra chuyện gì, anh với anh ấy tách ra rồi à?”

“Đúng, chúng tôi tách rồi.

Bây giờ tôi không thể liên lạc với nó, tôi có một số việc tìm nó.

Nó có liên lạc với cô không?”

“Chỉ có đêm đó, sau đó thì không có gọi lại.

Tôi hơi lo lắng.

Các anh có an toàn không? Anh ấy có ổn không?” Tiểu Hồng thấp giọng.

“Nó không sao, vẫn an toàn.”

“Chú Bồi đâu? Mọi người đang tìm các anh đó.”

“Tôi không rõ lắm, tôi tách với bọn họ rồi.

Tôi có một số việc phải nói với A Dũng, tôi phải liên lạc với nó.” A Sinh nói, “Nó rất tin tưởng cô, nó sẽ liên lạc với cô.

Tới lúc đó cô nói số của tôi cho nó, được không?”

“Được, không thành vấn đề.” Tiểu Hồng hạ giọng tới thấp nhất, “Nếu có tình huống gì, anh tìm được anh ấy, cũng nói cho tôi một tiếng.

Tôi thật sự rất lo lắng.”

“Được.” A Sinh đồng ý.

A Sinh cúp điện thoại.

Tiểu Hồng ngồi một hồi lâu, sau đó cô đứng lên, ra khỏi phòng, đi tới phòng làm việc của Giang ca.

Ba tiếng sau, A Sinh nhận được điện thoại của Tiểu Hồng, giọng Tiểu Hồng hạ rất thấp, cô nói A Dũng gọi điện cho cô rồi, anh bị thương nhẹ, nhưng an toàn, chuẩn bị rời đi.

Cô nói tạm thời A Dũng không tiện liên lạc với người khác, cho nên anh không có ý định gọi lại cho A Sinh.

Nhưng Tiểu Hồng cảm thấy băn khoăn, cho nên cô gọi cho A Sinh báo một tiếng bình an, kêu A Sinh đừng lo lắng.

“Nó không muốn gọi cho tôi sao?” Giọng A Sinh dường như không tin.

“Anh ấy nói không tiện.”

“Tôi thật sự phải gặp nó một lần.” A Sinh nói, “Cô có thể giúp tôi truyền lời lại cho nó… À, cô nói số điện thoại của nó, tôi tự gọi.”

“Nhưng mà anh ấy thật sự nói không tiện.

Hiện tại rất nhiều người đang tìm các anh.

Các anh cứ như vậy rất nguy hiểm.

Tôi đã báo số của anh cho anh ấy rồi, nếu như anh ấy thấy có thể gọi được thì sẽ gọi cho anh.”

“Không phải, cô không rõ tình hình.

Tôi biết nguy hiểm, cho nên tôi nhất định phải gặp A Dũng.

Tôi có một số việc phải nói cho nó biết.”

Tiểu Hồng do dự, A Sinh lại năn nỉ hai câu.

Rốt cuộc Tiểu Hồng nói, “Vậy được rồi.” Cô báo cho A Sinh một dãy số di động, dặn dò anh phải chú ý an toàn.

A Sinh cúp điện thoại của Tiểu Hồng, gọi cho số A Dũng, nhưng số kia tắt máy.

A Sinh lại gọi cho Tiểu Hồng.

“Số kia tắt máy rồi.”

Tiểu Hồng nói: “Anh ấy nói không tiện liên lạc với người khác.”

“Vậy nó còn nói gì không? Nó có hẹn gặp mặt cô không? Nó sắp đi rồi, kiểu gì cũng phải gặp cô một lần chứ.”

Bên phía Tiểu Hồng im lặng.

A Sinh nói: “Cô cho tôi địa chỉ đi, tôi đi tìm nó.

Trước khi nó đi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với nó, liên quan đến an toàn tính mạng.”

Tiểu Hồng tiếp tục im lặng.

A Sinh nói: “Cực kỳ cực kỳ quan trọng.”

Tiểu Hồng thở dài, báo lại địa chỉ, lại nói: “Anh ấy chưa chắc ở đó, khả năng là đi rồi.

Tôi nói không an toàn, không đi gặp anh ấy.

Có thể anh ấy đi rồi.”

“Được, tôi thử vận may một chút.” A Sinh cúp điện thoại.

Tiểu Hồng ngẩng đầu, nhìn về phía Giang ca.

Giang ca cầm điện thoại lên, dặn người đi tìm địa chỉ kia.

Tiểu Hồng cầm chặt điện thoại, lo lắng đến mặt trắng bệch.

“Vừa rồi diễn có phải hơi quá không?” Giang ca cúp điện thoại xong thì hỏi.

Tiểu Hồng nói: “Không như vậy anh ta sao tin được? Hơn nữa có thể là anh ta gạt em.”

“Nó biết A Dũng lấy điện thoại chú Bồi gọi cho cô, vậy là đủ rồi.

Lúc đó không ở bên cạnh, làm sao biết được.”

Tiểu Hồng không có phản bác gì, cô nhìn Giang ca một chút, “Vậy không còn chuyện gì khác, em đi trước nhé?”

“Ừm, về phòng đi.

Nếu như cần sẽ gọi.”

“Dạ.” Tiểu Hồng gật đầu.

Cô xiết chặt điện thoại, trở về phòng.

Phòng của Tiểu Hồng ở ngay sau Kim Khổng Tước, cách phòng làm việc của Giang ca chỉ có một đoạn, nhưng cũng không xa khỏi phạm vi của Kim Khổng Tước.

Nhưng Tiểu Hồng đi rất lâu, cô vừa đi vừa do dự, cuối cùng vẫn quyết định không cần làm gì.

A Sinh này không biết là người thế nào.

A Dũng xác thực không có nói với cô.

Cô vẫn không nên mạo hiểm.

Tiểu Hồng thở dài, cô chạy tới cửa phòng.

Cô lấy chìa khóa ra mở, đẩy cửa ra, vừa mới mở đèn lên, đóng cửa lại, thì một khẩu súng đã dí lên đầu cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio