Bên này Nghê Lam đang xoay Hàn Châu, A Sinh vòng vòng.
Kỹ thuật lái xe của Hàn Châu không tồi, lái rất gan, vượt làn với đèn vàng đều rất tốt.
Nhưng lái gần năm phút rồi mà vẫn không thể cắt đuôi chiếc Santana sau lưng, mà hai chiếc xe khác lại còn tới gần.
Hiển nhiên chiếc Santana vẫn đang dẫn đường cho hai chiếc này.
Nghê Lam chê bai: “Có giúp anh ăn gian cũng thi không đậu nổi.”
Hàn Châu đang bực bội: “Cô ngon thì lái đi.”
Chiếc Santana kia lái rất điên khùng, mà Hàn Châu có người ngồi giám sát bên cạnh, rất ràng buộc.
Nếu là lúc trước tự anh quyết định, lúc chạy trốn sẽ mặc kệ là đụng vào xe nào người nào, cái gì mà đèn giao thông này nọ, cứ nhấn chân ga mà chạy xe sẽ tự động dạt ra.
Nghê Lam thò tay ra vặn tay lái của anh: “Quẹo phải, đường kia không có camera.” Rồi nói với A Sinh phía sau: “Đeo chắc dây an toàn.”
A Sinh: “…” Không hiểu, nhưng bất chấp tất cả nhanh chóng lục tìm dây an toàn.
Xe rít một tiếng chói tai quẹo vào con đường nhỏ bên phải, chiếc xe Santana duy trì một khoảng cách sau lưng cũng nhanh chóng theo vào.
Nghê Lam chờ xe chạy vào một góc tối ven đường thì hét lớn: “Đủ rồi! Thắng xe!”
Hàn Châu thắng gấp, A Sinh ở ghế sau xém chút nữa bị dây an toàn ghìm chết.
Santana đang truy đuổi gắt gao hoàn toàn không ngờ chiếc xe này lại dùng chiêu này.
Tuy đã phanh gấp nhưng vẫn đụng vào đuôi xe Hàn Châu.
Một tiếng ‘ầm’, A Sinh vừa ngồi thẳng dậy lại đụng đầu vào phía trước xe.
Tất cả mọi người đang có chút bấn loạn, Nghê Lam đã hạ lệnh: “Hàn Châu mở cốp xe sau, A Sinh xuống xe, phía sau cốp có gậy bóng chày.
Nện hắn!”
Hàn Châu: “…”
A Sinh: “…”
“Nhanh lên! Dạy cho hắn một bài học! Đừng để hắn ta chạy mất!” Nghê Lam liếc màn hình, hai chiếc xe còn lại còn chút khoảng cách, đủ để đánh một trận, “Lấy khí thế thu phí bảo kê ra mà đánh!”
Hàn Châu từ bỏ đấu tranh, nhấn mở cốp sau, đẩy cửa xuống xe, lạnh nhạt nói: “Chúng tôi không thu phí bảo kê.”
“Buôn thuốc buôn súng ghê gớm lắm hả! Lại còn nói!” Nghê Lam mắng.
A Sinh nói: “Nếu nó có súng thì sao?”
“Các anh còn có tôi.” Nghê Lam nói.
Hàn Châu lạnh lùng nói: “Cô ta nói giúp chúng ta báo cảnh sát nhặt xác.”
A Sinh: “…”
Hàn Châu vừa nói vừa xuống xe, lấy ra một cây gậy bóng chày phía sau cốp xe, lấy giúp A Sinh một cây, ném cho A Sinh đang xuống xe.
Lái xe Santana đụng vào xe, túi khí bảo vệ bật ra, bao lấy toàn bộ người hắn.
Hắn giãy dụa muốn thoát khỏi túi khí.
Vừa mới nhả khí trong túi ra, thấy rõ tình cảnh trước mắt thì đã thấy hai tên đàn ông vung gậy bóng chày đánh về phía mình.
Lái xe Santana sợ quá hét to một tiếng, theo bản năng la lên ôm đầu co người lại trên ghế.
Hàn Châu và A Sinh gõ bốp bốp đập vỡ kính xe.
Nghê Lam nhân mấy giây này liền bấm tần số truyền tin: “Có tình huống gì không? Bây giờ có thể nói.”
Âu Dương Duệ vội vàng nói: “Đừng để Hàn Châu thừa nhận là nội gián.
Kền kền trả thù cực độc.
Chúng ta vẫn còn chưa tra đươc lai lịch của A Sinh.”
“Cái này thì biết, còn gì nữa không?” Nghê Lam nói: “Tình hình bên Kim Khổng Tước thế nào?”
“Bọn họ vẫn đang kéo dài thời gian, chúng tôi vẫn làm việc theo thông lệ, sẽ đưa nhóm người này về tra hỏi.”
“Đợi Hàn Châu với Tiểu Hồng đối chất xong sẽ bắt người.”
“Được.” Âu Dương Duệ nói, “Tra một chút quan hệ của A Sinh với Kim Khổng Tước.
Trước đó anh ta có nói một nửa.”
“Nhớ rồi.” Nghê Lam xem thử màn hình, hai chiếc xe kia sắp tới rồi, “Không còn thời gian nữa, tôi vẫn để đó, các anh nói gì tôi vẫn nghe được.
Tôi sẽ đưa bọn họ tới nơi an toàn.
Cứ vậy đi.”
Nghê Lam mở cửa xe, kêu Hàn Châu và A Sinh: “Được rồi, quay lại.”
Hàn Châu và A Sinh quay lại, ném gậy vào sau cốp xe.
Nghê Lam chỉ vào A Sinh: “Anh lái xe đi.”
A Sinh bực mình: “Tôi biết lái xe!”
Khảo sát vào đội đây mà!
Hàn Châu cười lạnh, kéo cửa phía sau rồi ngồi vào.
A Sinh lái xe theo lời Nghê Lam chỉ, rẽ trái rẽ phải, phía sau không ai theo dõi, cuối cùng đã cắt đuôi được mấy chiếc xe kia.
Nghê Lam tiếp tục chỉ đường, nhưng không nói địa chỉ cụ thể.
Hàn Châu mở miệng định hỏi, nghĩ tới vấn đề nghe lén lúc nãy Nghê Lam nói, cuối cùng vẫn ngậm miệng.
A Sinh vì để rũ sạch nghi ngờ càng không rên một tiếng, kêu làm gì thì làm đó.
Nghê Lam không để bọn họ lái quá xa, cuối cùng tiến vào một chung cư cao cấp.
Hàn Châu và A Sinh không hẹn mà cùng cảnh giác liếc nhìn bảo vệ và camera an toàn của tòa nhà.
“Không cần lo lắng, chỗ này an toàn.” Nghê Lam đưa tấm thẻ cho A Sinh, A Sinh quẹt thẻ, lái xe vào bãi.
Ba người xuống xe.
Nghê Lam đưa bọn họ vào thang máy, nói: “Camera chỗ này tôi có thể khống chế, chỉ cần các anh thành thật thì sẽ không có vấn đề gì.”
Hai người đàn ông đều không nói lời nào.
Nghê Lam dẫn bọn họ đến phòng , mở khóa vân tay đi vào.
Trong hộc tủ đen có hai chiếc chìa khóa, Nghê Lam chỉ chỉ: “Hai cái này của các anh.”
Cũng không chờ bọn họ phản ứng, cô đi trước vào nhà.
Toàn bộ căn nhà trang trí xa hoa, ghế salon bằng da thật, ngay cả đá ốp trên tường cũng lộ ra mùi tiền.
Nghê Lam ném balo của mình lên bàn ăn, kéo một cái ghế ra, đeo găng tay lên, bắt đầu kiểm tra súng đêm nay cô cướp được.
A Sinh và Hàn Châu đứng một bên nhìn cô, rồi lại nhìn nhau.
Nghê Lam nói chuyện trước.
Cô vừa hí hoáy mở súng vừa hỏi A Sinh, “Nói xem, hôm nay anh với Tiểu Hồng của Kim Khổng Tước có chuyện gì? Anh bị ai bắt, rồi làm gì nữa?”
A Sinh không để ý cô, lại hỏi Hàn Châu: “Rốt cuộc có phải mày không?”
Mọi người đều biết anh ta đang muốn hỏi gì? Sau khi A Quang chết, người bán rẻ anh em trong công ty là Hàn Châu sao?
“Không phải anh ta.” Nghê Lam đáp trước: “Anh ta chỉ là bị tôi bắt được thôi.”
A Sinh nhìn chằm chằm Hàn Châu, lúc này mới quay đầu liếc nhìn Nghê Lam.
Nghê Lam lại nói: “Còn vì sao bắt được thì cũng đơn giản như tìm tới anh vậy.
Bài học này nói cho các anh biết, chớ chọc vào người không nên chọc.”
A Sinh im lặng, lại nhìn chằm chằm Hàn Châu, nói với anh: “Mày không nói gì à? Cô ta là người phát ngôn của mày ư?”
Hàn Châu nhìn Nghê Lam một chút, nói: “Trước đó không phải chúng ta nhờ Nghê Lam báo cảnh sát đừng thả Dương Hiểu Phương ra sao, khi đó sợ cô ta không tin không báo cho cảnh sát, tao kêu mày chụp hình Lam Diệu Dương đó.
Vì việc này Nghê Lam vẫn luôn truy tung tích của tao với mày.
Từ camera trong nhà Dương Hiểu Phương, cô ta truy ra số điện thoại của chúng ta, rồi tìm tới tòa nhà cũ, nên lúc đó tao mới nói mày tắt điện thoại ngay.
Sau đó thì cô ta báo trên chương trình trực tiếp là tìm thấy thi thể phía sau núi, tao lo là A Quang.
Đêm đó tao mơ thấy A Quang, mơ thấy chú Bồi, mơ thấy tao với mày bị đuổi giết, chúng ta đều chết hết.
Cho nên tao mới chọn rời khỏi, chúng ta tách ra hành động sẽ an toàn hơn.
Tao thấy nhất định phải giải quyết việc này, nếu không về sau chúng ta sẽ không sống yên ổn.
Trốn được cảnh sát cũng không né được đầu sỏ phía sau.
Nhưng tao gọi điện thoại hỏi vụ thi thể phía sau núi thì bị cảnh sát truy tung tích, Nghê Lam bắt được tao trước bọn họ, đem tao đi.
Sau đó cô ta tìm thấy mày.”
Nghê Lam nói: “Anh ta đang kéo dài thời gian, bảo tới ngày mốt sẽ giải thích cho tôi.
Kết quả thì anh lao đầu vào tìm chết.”
Sắc mặt A Sinh vừa sợ vừa nghi ngờ, một lúc sau lại chuyển sang Nghê Lam: “Tại sao cô lại bắt tụi tôi? Tự thân chúng tôi còn lo chưa xong, sẽ không làm hại đến Lam Diệu Dương.”
Nghê Lam nói: “Anh nói vấn đề của mình trước đi.”
Cô mở laptop ra, gõ một hồi xong thì nói với Hàn Châu: “Tiểu Hồng còn ở Kim Khổng Tước, anh vào phòng đi, gọi điện cho cô ta, hỏi cho rõ A Sinh nói gì với cô ta, còn nữa quan hệ giữa A Sinh với Kim Khổng Tước là gì.”
Hàn Châu cầm điện thoại tính đi vào trong phòng, A Sinh tức giận kêu lên: “Mày hỏi, mày hỏi đi.
Ông đây cũng không sợ đối chất.” Anh ta quay sang Nghê Lam: “Sau ngày A Hành đi…”
“Tao tên Hàn Châu.” Hàn Châu cắt lời anh ta.
“Cái gì?” A Sinh ngẩn người.
“Tao tên Hàn Châu.” Hàn Châu nói: “Hôm bỏ đi tao tính nói với mày.
Sau này có thể không gặp được nữa, hi vọng mày có thể biết anh em đồng sinh cộng tử với mày rốt cuộc là ai.
Nhưng về sau cảm thấy nhiều chuyện quá, dù sao A Dũng cũng tốt, mà A Hành cũng được, mày nhất định có thể nhớ kỹ.”
Lam Diệu Dương giám sát bên này nghe thấy cũng muốn nhập thoại: “Khả năng diễn này càng lúc càng tốt, chúng tôi tốn tiền mời nhiều minh tinh cũng không so được với mấy người này nha.”
Rõ ràng là lo lắng cho an toàn của mình, chưa đủ tin tưởng A Sinh.
Kết quả thay cách nói khác đã thành tình cảm anh em thắm thiết.
“Cái này có là gì đâu.” Âu Dương Duệ nói, “Đừng tưởng anh làm ông chủ điện ảnh, kiến thức chưa chắc bằng cảnh sát chúng tôi.
Có nghe từ cao thủ dân gian này không? Chúng tôi thẩm vấn phạm nhân, khả năng diễn còn tốt hơn nhiều.” Anh chỉ chỉ máy tính, “Não những tên lưu manh này không đủ nhanh, kỹ năng diễn không cao thì sớm mất mạng rồi.”
Lam Diệu Dương cảm thấy có lý.
Âu Dương Duệ lại thật tình nói: “Nghê Lam cũng chỉ lăn lộn trong ngành giải trí, muốn lăn lộn giang hồ, khả năng diễn sẽ kéo cô ấy xuống.”
Lam Diệu Dương nghiêm túc xem xét lời bình phẩm này: “Sao tôi có cảm giác anh đang mượn dịp nói xấu nghề nghiệp ngành giải trí chúng tôi vậy.”
Âu Dương Duệ bình tĩnh cãi lại: “Lúc giới nghệ sĩ các anh làm nhục giới cảnh sát chúng tôi, không phải chúng tôi cũng nhịn sao.”
Lam Diệu Dương: “…”
Bên này A Sinh nhìn chằm chằm Hàn Châu, Hàn Châu nói tiếp: “Nhưng giờ chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại, tao muốn nói cho mày tao tên Hàn Châu, Hàn trong hàn tín, Châu trong tiểu châu.
Không phải A Dũng, A Hành hay A Thập gì, tao đéo muốn làm chó của công ty nữa.” Hàn Châu dừng lại, hỏi: “Còn mày?”
A Sinh cũng im lặng một hồi, cuối cùng đáp: “Tao tên Khưu Tự, Khưu trong khưu thiểu vân, Tự trong miếu tự.
Mẹ tao nói là sinh tao ở ngoài đầu miếu, sư phụ trong chùa cứu mẹ con tao, đưa mẹ con tao đi bệnh viện.
Mẹ đặt cho tao tên này, nói tao là đứa con được Phật che chở.”
Âu Dương Duệ nói với Lam Diệu Dương: “Anh ta bị buộc phải tỏ thái độ.
Hàn Châu nói như vậy, anh ta không lấy thân phận thật ra thì không nói được.”
Lam Diệu Dương gật đầu: “Tôi nói Nghê Lam ok mà, toàn bộ đều nằm trong lòng bàn tay cô ấy.”
Âu Dương Duệ: “…” Liên quan gì tới Nghê Lam, vị tổng giám đốc này, Khưu Tự là bị Hàn Châu dắt mũi, có thấy không?
Lúc này điện thoại Âu Dương Duệ vang lên, nhận được tin nhắn.
Anh cầm lên nhìn, là Nghê Lam gửi.
Số căn cước của Khưu Tự, thân phận thật, thông tin các loại mà Nghê Lam đã tra được.
Khưu Tự vẫn tiếp tục nói với Hàn Châu, “Tao sinh thế nào, vì sao muốn mở khách sạn, đều đã nói với mày.
Lúc đó cha tao bỏ đi, mẹ tao nuôi tao, trong lòng oán hận, chưa kịp đủ tháng đã không đợi được cha tao, nói mọi oán hận với bồ tát, sau đó thì tính tự sát.
Kết quả là ra vách núi sau miếu đã sinh tao rồi.”
“Đây là đang chơi bài tình cảm rồi.” Lam Diệu Dương bình luận.
Âu Dương Duệ xem tài liệu của Khưu Tự, đúng là sinh ra trong gia đình một cha một mẹ, có phạm tội thời thiếu niên.
Mẹ qua đời sớm, Khưu Tự được đưa tới chỗ quản giáo, viện mồ côi.
Học xong trung học đã lăn lộn xã hội, bối cảnh tốt hơn Hàn Châu một chút.
Khưu Tự nói: “Mày có thể gọi điện cho Tiểu Hồng, hỏi ông đây có phải đã mạo hiểm đi cảnh báo cho mày một câu.
Mày rời đi sạch sẽ vậy, điện thoại thì không mở máy, tao cũng không gọi được điện thoại chú Bồi.
Tao không biết đi đâu tìm mày, nghĩ đến phương thức mày nói liền đi đến chỗ chú Tiền chỉ định lưu vài câu.
Kết quả có người của Kim Khổng Tước trông coi ở đó, bắt được tao.
Tao đoán là lão đại phái tới, tao cảm thấy tên Giang ca của Kim Khổng Tước thay vị trí chú Bồi.
Bọn họ đang tìm mày, tìm chú Bồi.
Tiểu Hồng báo với Giang ca là mày lấy điện thoại chú Bồi gọi điện cho nó.
Nhưng Giang ca hoàn toàn không tin tưởng Tiểu Hồng, cảm thấy nó có giấu diếm gì đó.
Cho nên bọn họ bảo tao thử Tiểu Hồng một chút.
Tao cũng muốn tìm mày nên tương kế tựu kế.
Kết quả đúng thật là thử liền thấy, cái gì nó cũng báo cáo với Giang ca.
Tao có một mình, tao không nói với bọn nó là chú Bồi đã chết.
Tao còn lén leo vào phòng Tiểu Hồng, đánh cho nó một trận, uy hiếp nó.
Kêu nó lúc mày liên lạc với nó thì báo cho mày số của tao.
Tao muốn nói với mày không thể tin chú Tiền nữa, đừng đến chỗ ổng chỉ định, cũng đừng nghĩ chuyện lợi dụng Tiểu Hồng.
Giang ca đã nắm chắc bọn họ trong tay rồi, đang theo dõi sát nó.
Tao không ngờ người của Kim Khổng Tước sẽ phát hiện, sẽ tới bắt tao.”
Khưu Tự vừa nói vừa vung mạnh tay, có vẻ kích động: “Mày gọi đi, mày hỏi xem.
Xem thử ông đây có nói thật hay không! Bọn họ không biết chú Bồi chết rồi, ông đây không nói! Ông đây lúc nhắc đến tên mày còn cố ý nói là A Dũng.
Tao nghĩ nếu không có cơ hội gặp mày, lúc mày nghe bọn nó nói A Sinh nói A Dũng cái gì cái gì thì mày cũng hiểu được.
Sau này tao toàn gọi mày là A Hành, đột nhiên đổi tên gọi, mày sẽ thấy kỳ lạ mà cảnh giác.”
Hàn Châu không nói lời nào.
Khưu Tự kêu lên: “Mày đi hỏi đi!”
Hàn Châu nhìn Khưu Tự một hồi, ném điện thoại lên bàn: “Tao tin mày.”
Âu Dương Duệ nghe đến đây liền nói với Nghê Lam: “Nghê Lam, vậy tôi nói tiểu đội bên Kim Khổng Tước thu đội về, đưa mấy người bên kia về thẩm tra.”
Nghê Lam gõ bàn phím, gõ một chữ: ‘Ok.’
Khưu Tự trừng mắt về phía Nghê Lam: “Còn cô, rốt cuộc muốn làm gì?”
Nghê Lam đóng laptop lại, khoanh tay nhìn hai người đàn ông trước mặt, cuối cùng nhìn Khưu Tự: “Hiện giờ hai người phải lựa chọn, A là lão đại của mấy người muốn mạng của mấy người, B là cảnh sát muốn bắt hai người về thẩm tra kết án…”
Nghê Lam dừng một chút, Khưu Tự hỏi: “Còn C?”
“Không có C.” Nghê Lam nói, “Tôi bảo đảm các người chỉ có thể chọn B.”
Khưu Tự: “…”
“Anh chọn A, tôi sẽ lập tức giao anh cho cảnh sát.
Anh chọn B, tôi sẽ dẫn anh đi làm chút cống hiến cho xã hội, hưởng thụ niềm vui làm người tốt một hồi rồi lại giao nộp cho cảnh sát.” Nghê Lam hất hất cằm: “Khác nhau ở chỗ là làm việc cùng tôi hay không làm, anh chọn cái nào?”