Chương : Hằng Nga hối hận trộm linh dược ()
Cả nhóm không dừng lại ở chỗ Diêu thảo quá lâu, tiếp tục đi vào sâu bên trong huyệt mộ, ngay chính giữa là một sàn gạch vuông vức, một bệ đá trên rộng dưới hẹp, cao khoảng nửa mét, phía trên đặt một chiếc quan tài mới, hình trụ dài, trên dưới rộng ngang nhau, sơn gỗ màu xanh đen phát ra ánh sáng bóng đục mờ.
Hai bên trái phải của bệ đá dựng hai giá đặt chén lưu ly cùng màu với quan tài, giương ra như cành cây, Lý Thập Nhất ra hiệu cho Đồ Lão Yêu thắp đèn lên, một tiếng "xẹt" đánh lửa vang lên, ngọn nến trắng toả mùi sáp thơm cùng ánh sáng đột ngột, lan ra trong căn mộ thất lạnh lẽo. Nến đã thắp rồi nhưng không hề có chút ấm lên, A Âm thu người lại, co ro trong áo khoác, Lý Thập Nhất bế Thập Cửu lên, sờ chiếc tay nhỏ lạnh như băng của nó, cô hỏi Thập Cửu: "Lạnh không?"
"Không lạnh." Tống Thập Cửu ngây ngô trả lời, hơi thở phà ra khói trắng.
Đồ Lão Yêu lạnh đến nổi dậm chân liên tục, vừa xoa tay vừa thèm thuồng nhìn chiếc khăn ấm bên mặt A Âm, A Âm nhìn quanh, quay một vòng tại chỗ rồi nói: "Chỗ này thì không có xác chết gì cả."
Lý Thập Nhất dùng bàn tay sưởi ấm cho lưng của Tống Thập Cửu, nói với Đồ Lão Yêu: "Nhổ đinh, khai quan đi."
Đồ Lão Yêu "dạ" một tiếng, ôm túi vải tiến lên trước, hai tay cung kính chắp lạy một cái rồi lấy ra một cây xà beng, một chân dẫm lên bệ đá để lấy thế, một tay đưa cây xà beng vào giữa cây đinh góc phải bên dưới quan tài, hét to một tiếng lấy sức, nhanh chóng nhổ cây đinh lớn vừa dài vừa mảnh lên.
Liên tiếp nhổ sáu cây đinh, chỉ còn cây đinh dài chưa đóng hết ở ngay chính giữa, dựng đứng ngay đó, ở đầu của cây đinh quấn vài vòng dây đỏ, Đồ Lão Yêu vừa định nhổ thì nghe Lý Thập Nhất nói: "Đinh tử tôn không được đụng vào, xuống đi."
Chú thích: Phong tục đóng quan tài cần phải đóng cây đinh, cây đinh cuối cùng được gọi là "đinh tử tôn", đinh tử tôn phải được đóng từ người thân (thường sẽ là trưởng nam trong nhà), chỉ đóng nhẹ xuống, ngụ ý chúc phúc con cháu đời sau.
Đồ Lão Yêu vâng dạ một tràng, bước hai bước nhảy xuống, làm xong loạt việc nặng nhọc thì người nóng hẳn lên, hắn dùng tay lau sơ mồ hôi trên cổ, áng chừng cây xà beng trong tay, nghĩ rằng lỡ như gặp bánh tông thì có thể tiện tay đánh cho một phát.
Lý Thập Nhất đổi cánh tay khác ôm Thập Cửu, dành ra cánh tay kia đưa lên tai phải gõ nhẹ, chỉ nghe vài tiếng nổ đèn tí tách, còn lại thì khá là tĩnh lặng, cô và A Âm nhìn nhau, ra hiệu cho A Âm đi lên trước.
A Âm từ tốn nhìn cô, rồi lại mím môi cười nhìn Tống Thập Cửu trong lòng cô, diễn đủ một tập diễn xuất ánh mắt, rồi mới đưa tay nắm lấy áo của Đồ Lão Yêu, kéo hắn về phía trước, để lại tấm lưng ghen tỵ cho Lý Thập Nhất, nhẹ giọng nói với Đồ Lão Yêu: "Tôi nói sao mà giống bà mẹ ôm đứa nhỏ đó không chịu buông, hoá ra là hai chúng ta là Quan Âm binh."
"Quan Âm binh là gì vậy?" Đồ Lão Yêu vừa đẩy nắp quan tài vừa hỏi.
"Không biết, ông khách người Quảng Đông dạy tôi đó." A Âm lắc đầu, nói chung thì là mấy người để sai vặt thôi.
Đồ Lão Yêu đã quen với phong cách xài từ loạn xạ, tiện tay bịa đặt của cô, hắn cười một tiếng rồi tiếp tục vùi đầu làm việc.
Nắp quan tài được hai người hợp sức đẩy ra, A Âm chưa kịp nhìn kĩ, vừa thả tay ra là đã than đau lưng, A Âm lại gần nhìn, thi thể cô Triệu không có gì đặc biệt, gương mặt xanh như đá vôi, một lớp trang điểm dày như lớp sơn tường, nhưng vẫn không che được những đốm đen chui từ dưới da lên, thoảng nhẹ mùi thối rữa.
A Âm không cong lưng được, chỉ có thể một tay đỡ lấy lưng, điệu giọng lên nói: "Nhân lúc còn nhìn rõ được mặt mày, qua đây xem xem, cô ta đẹp hay là tôi đẹp?"
Cô khinh bỉ lên cao âm cuối, rõ ràng là vô cùng tức giận với hành vi có mới nới cũ của Ngô lão gia.
Đồ Lão Yêu đút đôi tay đỏ rực của mình vào tay áo để sưởi ấm, hai đùi cùng với cơ thể run lên từng đợt, kéo dài giọng ra nói: "So nhan sắc với người chết, haiz, đúng là đầu óc không được minh mẫn."
A Âm vừa muốn cãi lại thì thấy chỗ của Lý Thập Nhất có động tĩnh, Tống Thập Cửu rời khỏi vòng tay của cô, bước những bước đi bập bễnh loạng choạng, đôi tay nhỏ ôm lấy quan tài, chiếc chân ngắn bước dài qua, lăn đùng trong đó.
"Đây... là là làm gì đó?" Đồ Lão Yêu ngẩng cả người, lời nói cũng trở nên lắp bắp.
"Nhận mẹ à?" A Âm kì lạ nhìn đứa nhóc đang lăn lóc trong chiếc quan tài gỗ.
Nhưng rồi lại thấy Tống Thập Cửu đang lục lọi trong quan tài, nó dùng bàn tay nhỏ vịn lấy thành quan tài rồi đứng dậy, lảo đảo giơ một quyển tranh lục lên, đưa đến trước mặt của Lý Thập Nhất, môi nhỏ chúm chím mở ra: "Cái này."
Đôi mắt đen láy như ngọc của Thập Cửu vừa ngô nghê lại ngây thơ, tròng trắng mang màu xanh nhạt mà chỉ trẻ nhỏ mới có, rõ ràng là một đứa trẻ chưa trải sự đời, nhưng cảnh tượng leo ra từ quan tài lại lạ lùng vô cùng, khiến người khác không khỏi thót tim.
A Âm hít ngược một hơi lạnh, kỹ năng này... chó săn?
Lý Thập Nhất liếc cô một cái rồi cầm qua bức tranh lục trên tay Tống Thập Cửu, nghĩ một hồi rồi lại tiện tay xoa nhẹ đầu của nó, Tống Thập Cửu nũng nịu tựa cái đầu nhỏ của mình lên người cô, thấy cô nhanh tay mở bức tranh ra. Bức tranh lục ố vàng bị thời gian ăn mòn, loang lổ tỏ rõ vết tích của năm tháng, các góc cạnh có hư tổn, may là hình vẽ ở giữa vẫn còn khá nguyên vẹn, bức vẽ không có màu, chí có những đường nét mực đen phác hoạ ra một thiếu nữ đang mặc giao lãnh khúc cư, tóc dài qua lưng, cột nhẹ ở dưới, thân tư yểu điệu, độ tuổi đang tươi đẹp.
Chú thích: Search áo của Lâm Tâm Như mặc trong "Mỹ nhân tâm kế"
Cho dù kĩ thuật vẽ không tinh xảo nhưng cũng lờ mờ nhận ra khuôn mặt ưu sầu, đang che đi mắt ngấn lệ của thiếu nữ, Lý Thập Nhất miết ngón tay cái lên phần đai móc và giày da của y phục được phác hoạ trên bức tranh, nghi hoặc nhẹ giọng nói : "Tranh thời Xuân Thu?"
Ba người hai lớn một bé yên lặng nhìn cô, dáng vẻ tập trung của Lý Thập Nhất đẹp vô cùng, vẻ đẹp của cô là toát ra từ những lúc ngưng lại giữa những câu nói, là nặn ra từ những động tác tiến lùi, ngay cả trong những lời nói nhẹ nhàng cũng mang sự chắc chắn không thể cãi lại, khiến người khác yên tâm cực kì.
Đồ Lão Yêu không biết cô đang nghĩ gì, thở cũng không dám thở mạnh, Tống Thập Cửu buồn ngủ rồi, chỉ mệt mỏi dựa lên người cô, cuối cùng là A Âm lên tiếng: "Chắc là nó rồi đó, mang về đi."
Cô chà sát cánh tay mềm yếu của mình, nói : "Lạnh quá đi."
Từ trong lăng mộ đi ra, đã là bóng trăng nghiêng về Tây, quản gia cùng gia đinh vẫn đang ngồi đợi ở dưới chân núi, đốt một đống lửa ngồi ngủ gật, thấy họ bước ra thì vui mừng khôn xiết, vội vàng khoác những chiếc áo bông đã chuẩn bị sẵn lên người họ rồi đưa lên xe về phủ.
Ngô lão gia nhìn thấy bức tranh, vui mừng phát khóc, vừa quệt nước mắt vừa sờ bức tranh tới lui, giống như là tìm lại được tâm can vậy.
Tìm lại được bảo bối, Ngô lão gia không có tâm tư quan tâm cái khác nữa, ôm lấy bức tranh lục vào thư phòng. Quản gia thì chu đáo hơn, trả tiền theo những gì đã nói trong thư rồi sắp xếp cho nhóm người Lý Thập Nhất nghỉ ngơi ở khu phòng phía Đông, nói rằng nếu không có chuyện gì thì hãy ở lại chơi vài hôm, còn nếu có việc quan trọng thì cũng đợi sáng ngày mai mua vé rồi hẵng đi. Lý Thập Nhất cung kính không bằng tuân mệnh, dắt cả nhóm cả lớn lẫn bé vào ở trong Đông viện. Quản gia lại dặn bà Hạ quản sự của phòng bếp làm một bàn ăn phong phú, nóng hổi thơm phức khiến người khác thèm thuồng. Đồ Lão Yêu cũng không khách sáo, ăn ngập họng rồi ợ một cái thật to, bà Hà nhìn cũng thấy vui theo rồi mang thêm vài đĩa bánh ngọt lên.
Ăn uống no say xong thì mọi người đều tự về phòng nghỉ ngơi, Tống Thập Cửu buồn ngủ cực, Lý Thập Nhất lau tay chân cho nó rồi thay bộ áo lúc nãy đã lăn lóc trong quan tài ra, đắp chăn rồi dỗ cho nó đi ngủ.
Khoảng tới giữa giờ Hợi (tầm giờ tối), trong sân thấp thoáng vang lên tiếng tỳ bà, du dương uyển chuyển, như thiên ngoại lai âm (âm thanh đến từ ngoài vùng trời), bi thương ai oán vây quanh ánh trăng xuyên qua cửa sổ.
Lý Thập Nhất khép cửa bước ra ngoài thì thấy A Âm đã uống thêm vài bình rượu đang ngồi cạnh bàn đá, ôm lấy cây tỳ bà gỗ Liễu, bàn tay trắng nõn đang vuốt ve gảy đàn, khúc nhạc mây trôi nước chảy phát ra từ những kẽ ngón tay, phảng phất ý say tựa có tựa không, ngân nga réo rắt.
Lý Thập Nhất ngồi xuống đối diện cô: "Cũng đã lâu rồi không nghe cô đàn."
A Âm ngưng động tác lại, cánh tay ngọc ngà đặt ngang xuống ôm lấy cây tỳ bà, cười nói: "Tiếng đàn của cô nương ta đây đáng tiền lắm nhé, cô có bao nhiêu tiền?"
Nói xong cô thả lỏng vai cười khúc khích, đưa tay về phía Lý Thập Nhất.
Lý Thập Nhất động đậy nhẹ mi mắt, nói: "Tôi có tiền."
Nghĩ một hồi lại thêm một câu: "Có rất nhiều tiền."
A Âm phì cười, thu tay về: "Đúng rồi." Cô cúi đầu quạt một lượt dây đàn, chậm rãi nói: "Nếu đã có tiền thì những ngày tháng đổ đấu hạ mộ của cô chừng nào mới kết thúc đây?"
Lý Thập Nhất không trả lời, A Âm cũng không hỏi tiếp, cô ngồi thẳng người dậy gảy nhẹ dây đàn, cất tiếng hát ngân nga.
"Nha linh ban thuỷ tấn tựa đao tài, tiểu kha kha phù dung hoa ngạc nhi trách. Đãi bất sơ trang phạ nương tả sái. Bất miễn sáp kim thoa, nhất bán nhi bồng thông, nhất bán nhi oai."
(Mái tóc đen óng tựa quạ vũ, tóc mai chỉnh tề tựa dao cắt, điểm xuý một đoá hoa phù dung nhỏ, vầng trán để hẹp. Không muốn ngồi điểm trang nhưng vì sợ mẹ sinh nghi. Buộc phải cài cây trâm vàng, kết quả không chỉ làm rối tóc, cả cây trâm cũng lệch sang một bên.)
Ánh mắt cô tượng khói sương được ánh trăng tô điểm thêm, đôi mắt chứa nước long lanh, tư thái đã ngâm mình lâu trong phấn son cũng với cây đàn tỳ bà xếp chồng lên nhau, toát ra vẻ cô tịch và hấp dẫn của việc không quan tâm tháng ngày.
Nếu như có ai đó nhìn cô, thì cũng giống như là nhìn vào trong mặt trăng vậy.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Đồ Lão Yêu dậy thật sớm, đi từng phòng kêu cửa, Lý Thập Nhất đang ngồi ở trước bàn, chậm rãi đút cho Tống Thập Cửu một muỗng cháo loãng, gương mặt mũm mỉm của Tống Thập Cửu phồng to lên, nó vừa nhai vừa chớp mắt, giống như là một chú sóc đang lén trữ hạt.
A Âm tựa lên cạnh cửa ngáp một cái, Đồ Lão Yêu chui vào trong phòng theo thói quen rồi kiểm tra thật kĩ như là đi ăn cướp vậy, cả đáy bàn cũng phải cúi người xuống nhìn một cái: "Đồ đạc thu dọn đủ hết chưa? Có để quên gì không?"
Vốn dĩ chỉ là thuận miệng hỏi một câu, nhưng lại thấy Lý Thập Nhất dùng chiếc muỗng sứ quét qua những giọt canh còn dư lại trên khoé miệng Thập Cửu rồi nhẹ nhàng nói: "Có."
"Cái gì?" Đồ Lão Yêu thắc mắc.
Lý Thập Nhất thu muỗng về, khoé miệng nhếch lên không rõ ý nghĩa: "Thời gian."
Đồ Lão Yêu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, A Âm đứng thẳng người dậy nhìn chằm chằm vào người ở trong phòng. Lý Thập Nhất đặt chén xuống, chỉ vào Tống Thập Cửu: "Nó không có lớn nữa."
Tác giả chú thích:
"Nhất bán nhi-Nha linh ban thuỷ tấn tựa đao tài": "Nha linh ban thuỷ tấn tựa đao tài, tiểu kha kha phù dung hoa ngạc nhi trách. Đãi bất sơ trang phạ nương tả sái. Bất miễn sáp kim thoa, nhất bán nhi bồng thông, nhất bán nhi oai."
(Mái tóc đen óng tựa quạ vũ, tóc mai chỉnh tề tựa dao cắt, điểm xuý một đoá hoa phù dung nhỏ, vầng trán để hẹp. Không muốn ngồi điểm trang nhưng vì sợ mẹ sinh nghi. Buộc phải cài cây trâm vàng, kết quả không chỉ làm rối tóc, cả cây trâm cũng lệch sang một bên.)
Edit: Thục Nhi
Beta: Chuột