– Điều ta muốn ngươi hiểu ở đây là, khi Thần cấp của ngươi được nâng cao, việc phân định tinh thần sẽ tự diễn ra. Có thể ngươi sẽ không có được khả năng vận dụng tinh thần như một kỹ năng, nhưng vẫn là đủ để tiến tới việc phát linh. Nếu có hứng thú với hệ tinh thần, ngươi nên chờ khi Thần nguyên được luyện thành. Dù vậy, ta vẫn không khuyến khích việc tốn hao công sức vô ích như thế. Thay vào đó, sao ngươi không thử nghiên cứu trận pháp xem.
Turan lắc đầu, bảo:
– Tạm thời đừng nói tới trận pháp. Tôi nghĩ bản thân nắm được những gì ông vừa bảo. Thế thì, du hành giả hệ tinh thần, có tinh thần lực và tinh thần lượng ở mức độ nào?
Mèo Jorz ngồi dậy, mày nhăn lại, nói:
– Ngươi thật sự là cứng đầu. Nói đến cùng thì nguyên khí mà ngươi đang có, chính là tinh thần lượng mà một du hành giả hệ tinh thần nên sở hữu. Còn tinh thần lực, ắt ngươi cũng biết dựa vào đâu để đi so sánh với thuộc tính nào.
Turan ngơ người ra hẳn một lúc lâu. Nó là có nghĩ đến việc tinh thần lượng sẽ cần một lượng không nhỏ, nhưng tới mức ngang với lượng nguyên khí hiện tại thì quá nhiều rồi. Đó là gấp mười mấy lần.
Còn về tinh thần lực, Turan không quá khó khăn để hiểu rằng phụ thuộc vào đối tượng là người chuyên dùng sức mạnh hay thiên về tốc độ để so sánh với thuộc tính tương ứng. Bản thân nó, bỏ qua cảm ngộ, thì là có thuộc tính minh mẫn khá cao, đến bậc ở Thần cấp .
Minh mẫn trước hết, sau đó là nhanh nhẹn, chính là hai thứ Turan dựa vào nhiều nhất để hình thành chiêu kiếm của mình, cũng là thứ nó rất tự hào.
Tuy nhiên, có một khúc mắc khiến Turan không khỏi nghi hoặc, cất tiếng hỏi:
– Theo tôi được biết thì ma lực và ma năng của một pháp sư thông thường cũng không hề nhiều khi so sánh với nguyên khí của họ. Như ông nói, vậy chẳng phải họ không xứng đáng làm pháp sư?
– Chính là như vậy.
Jorz dõng dạc đáp. Rồi khi Turan ngẩn người ra trước lời đó thì ông ta bay tới ngồi chễm chệ trên vai nó, cất tiếng:
– Nguyên khí là thứ xác định một cơ thể có khỏe mạnh hay không. Đối với du hành giả, thứ đó càng quan trọng. Nhưng là một pháp sư, hắn ta không thể phụ thuộc vào nguyên khí để thể hiện giá trị của mình. Một quả cầu lửa ném ra vừa cần một nghìn bậc ma năng, ngươi có biết rằng cũng có thể làm điều tương tự với một nghìn bậc nguyên khí?
Turan giật mình. Nó giờ mới hiểu rõ ý nghĩa những lời của Jorz. Dù không thể nói pháp sư không xứng đáng làm pháp sư khi khả năng vận dụng nguyên khí của họ còn tốt hơn việc sử dụng ma pháp, nhưng một kẻ như thế thì nên tập trung vào phát huy khả năng vận dụng nguyên khí của mình. Cùng lúc phát triển cả hai lĩnh vực rộng lớn, đó là tự hành hạ chính mình, mà kết quả thì gần như chẳng bao giờ tốt đẹp.
Hơn hết, nguyên khí là cốt lõi để một du hành giả sống và hành động. Tất cả các kỹ năng là đều cần có nguyên khí, dù ít hay nhiều. Ngược lại, một kỹ năng hệ tinh thần thì không nhất định phải có ma năng, cũng như một ma pháp chưa hẳn cần người dùng am hiểu về linh hay hồn để thi triển.
Nói nôm na thì, nguyên khí của một du hành giả như chính sự tồn tại của du hành giả đó vậy.
Tuy nhiên, lời của Jorz không hề phủ định việc một du hành giả nên hay không trở thành một pháp sư khi có cách khác làm tương tự với nguyên khí. Vì mỗi du hành giả đều có những kỹ năng ít nhiều khác nhau, đặc biệt là kỹ năng chủ đạo.
Còn về chuyện xứng đáng hay không, quả thật rất buồn cười khi một pháp sư sở hữu lượng ma năng ít ỏi. Đó hẳn là một du hành giả lầm đường lạc lối, hoặc là một pháp sư lười biếng và đồng thời thiếu đi tài năng, cũng chính là không xứng đáng với chức nghiệp của mình.
“Nhưng có thật sự là toàn bộ mọi ma pháp đều có thể thay thế bằng một kỹ năng tương tự sử dụng nguyên khí? Điều đó có áp dụng với cả hệ tinh thần hay không?”
– Ngươi nghĩ linh tinh quá nhiều.
Mèo Jorz cất tiếng, nhảy phốc khỏi vai của Turan rồi đáp xuống trên giường.
– Một điều duy nhất, ngươi rèn luyện tinh thần để làm gì?
“Để làm gì?” Turan nghĩ thầm. Nó vốn không có ý định rèn luyện tinh thần gì cả, việc học kỹ năng ‘Luyện tinh thần’ là phần lớn là để gia tăng tiến độ của kỹ năng ‘Thông hiểu’, một phần nhỏ khác là tò mò muốn khám phá.
Về sau, khi đã học thành công kỹ năng ‘Luyện tinh thần’, khai mở vùng đêm tôi, nó liền muốn thứ học một vài kỹ năng hệ tinh thần có tác dụng trong chiến đấu. ‘Gây choáng’ thật sự là một kỹ năng không tồi, dùng hiệu quả là có tác động rất lớn với kết cục một cuộc chiến.
“Nhưng có thể dùng hiệu quả được sao?” Turan thốt. Nó xem ra đã thật sự phân tâm rồi. Những ngày vừa qua, thay vì rèn luyện tinh thần, nếu nó đem tập trung vào các kỹ năng tương tự như ‘Đấm mạnh’ và ‘Cào’ thì đã có ý nghĩa hơn rất nhiều.
– Ra là vậy.
Turan cười nói, vẻ mặt hiện lên sự cay đắng. Cũng may là nó chưa có dấn quá sâu vào rèn luyện tinh thần, nếu không thì chẳng biết còn phải tốn bao nhiêu thời gian và công sức nữa.
– Biết thế thì tốt. – mèo Jorz vênh mặt bảo – Ta cũng không có cấm cản ngươi học thêm vài món kỹ năng hệ tinh thần hay là ma pháp, nhưng cần tự xác định thiệt hơn của việc đó mà làm ra quyết định hợp lý. Người dẫn đường cho ta mà quá ngu ngốc, là rất bẽ mặt.
– Tôi hiểu rồi.
Turan gật đầu đáp. Kì thực, nếu nó có thể xác định được rằng tốc độ rèn luyện của mình là chậm như lời Jorz thì ngay từ đầu đã chẳng hứng thú nhiều với việc rèn luyện tinh thần. Đó có thể là cơ hội, nhưng giờ chưa phải lúc. Hơn tất cả mọi thứ, thời gian là thứ mà Turan đang thiếu.
Nghĩ rồi, Turan bước tới trước, vung tay lên, đồng thời kích hoạt kỹ năng ‘Cào’ của mình. Những ngón tay của nó lập tức được bao phủ lấy bởi lớp nguyên khí sắc bén, nhắm thẳng tới Jorz.
Con mèo vậy mà không có một chút hoảng hốt nào, nghiêng người, vung cái chân trước của mình ứng đối với đòn tấn công của Turan. Những chiếc móng nơi bàn chân của ông ta bung ra được phủ lên lớp nguyên khí trông không khác của nó là bao.
Những chiếc móng sắc bén va chạm vào nhau làm kêu lên âm thanh chói tai, lại nghe như là tiếng gió rít. Cả hai lúc này chỉ đang so kỹ năng, không dùng lực nhiều, vì nếu dùng, mèo Jorz ắt hẳn sẽ nằm ở thế yếu.
Điều bất ngờ là Thần cấp của Turan cao hơn, vốn nên áp chế Jorz ít nhiều mới phải, thực tế lại chẳng có vẻ gì ảnh hưởng lắm.
– Ta đã bảo là ngươi có tài vận dụng nguyên khí mà.
Mèo Jorz cười nói, vẻ đắc ý thấy rõ.
– Nhưng muốn so nguyên khí với ta, ngươi còn kém lắm.
Đột nhiên, những chiếc móng sắc bén của Jorz trở nên to lớn hơn. Theo đó, những chiếc móng của Turan lộ ra yếu thế, và chẳng mấy chốc liền bị cắt ngang qua, tan biến mất.
“Tại sao?” Turan thắc mắc. Mới vừa nãy hai bên còn ngang nhau, vậy mà chỉ thoáng cái nó đã thua. “Là kỹ năng ‘Cào mạnh’ chăng? Không có vẻ là vậy…”
– Đó là gì? – Turan không nhịn được hỏi.
– Hửm? Còn gì ngoài bổ sung thêm lượng lớn nguyên khí vào kỹ năng. – mèo Jorz đáp – Ngươi chẳng lẽ đến điều đó còn chẳng biết.
– Tôi biết.
Turan nói ngay, vẻ gấp gáp.
Mỗi kỹ năng đều có yêu cầu một lượng nguyên khí hoặc năng lượng tương ứng để có thể thi triển. Nếu nguyên khí bỏ ra ít hơn, kỹ năng có thể sẽ thất bại, hoạt động không đúng hoặc hiệu quả giảm mạnh. Ngược lại, nếu nguyên khí bỏ ra nhiều, được bổ sung liên tục thì có thể gia tăng hiệu quả kỹ năng.
Tuy nhiên, bỏ ra thêm nguyên khí không là một lựa chọn thường thấy vì sinh ra rủi ro nhất định khiến kỹ năng thất bại hoặc cắn trả người sử dụng. Mặt khác, lượng nguyên khí bổ sung không xứng đáng với hiệu quả mang lại; sử dụng kỹ năng hai lần sẽ tốt hơn là dùng gấp hai lần lượng nguyên khí cho một lần.
Điều khiến Turan khó thể chấp nhận được nhất là mèo Jorz không có vẻ gì là thêm vào nhiều nguyên khí trong đòn vừa nãy, nếu tình huống là thế thì nó đã lập tức phản ứng lại rồi.
– Khong cần phải hoảng hốt. – mèo Jorz cất tiếng – Ngươi là rất có tài trong việc vận dụng nguyên khí, chỉ là chưa có nhiều kinh nghiệm mà thôi. Như vừa rồi… muốn học chứ?
– Tôi…
Turan lộ vẻ do dự. Đây không nghi ngờ gì là cơ hội để nó trở nên mạnh hơn, nhưng mà nó tất nhiên nhận ra việc đạt được điều đó là không dễ dàng.
Dù con mèo trước mặt Turan chỉ có Thần cấp , nhưng Jorz là một Chính thần. Cái kinh nghiệm mà ông ta nói tới, chẳng biết phải mất bao nhiêu năm tháng và công sức khổ luyện mới có thể đạt được.
– Ha ha! – mèo Jorz cười lên – Ta hiểu sự lo lắng của ngươi. Khi nào sẵn sàng thì nói với ta.
– Tôi sẽ ghi nhớ.
Turan đáp, lòng nhẹ nhõm đi không ít. Sự tồn tại của mèo Jorz, đi cùng với hiểm nguy, nhưng cũng là mang theo rất nhiều cơ hội cho nó. Hơn hết, ông ta chính là một người đồng đội của Turan, ít nhất là con mèo Thần cấp này.
– Phải rồi. Ngươi có rượu ở đây không? Nói với ngươi một đống thứ làm cổ họng ta khát khô.
Mèo Jorz lên tiếng. Turan nhìn thì thấy ông ta giờ mặt mày sáng hẳn lên, và vẻ thèm thuồng thì không một chút che giấu.
– Không có. – Turan lạnh giọng đáp.
– Này! Người dẫn đường của ta, ít nhất cũng phải tâm lý, lúc nào cũng mang theo rượu chứ!
Turan nhăn mày. Quả thật không ít du hành giả bên người luôn mang theo rượu, vì ngoài thưởng thức ra còn giúp ích rất nhiều như làm nóng người, kích thích trước trận đấu và cả những loại rượu thuốc chuyên dụng nữa.
Tuy nhiên, Turan là rất kiêng kỵ việc mang rượu theo. Nó biết chính mình khi uống say là rất khó kiểm soát hành động, sự tỉnh táo gần như là mất đi ngay lập tức khi rượu vào. Đây nếu nói là một sự nguyền rủa cũng chẳng ngoa.
– Tiền lúc trưa phần ông cũng có. – Turan nói – Tự mua đi chứ.
– Ê. – mèo Jorz gắt lên – Ta mà tự mua được thì có trông chờ vào ngươi sao.
– Thì nhờ Kull kìa!
Mèo Jorz bất giác rùng mình, bảo:
– Tên đó… Không thể được.
Turan cười nhếch mép, nói:
– Có gì mà không được. Nếu ông lên tiếng, cậu ta có khi còn tự bỏ tiền túi mà mua cho.
– Đó không phải vấn đề… Ngươi tên chó má! Ngươi đâu phải là không biết…
– Nói chung, tôi không có gì để ông đòi ở đây cả.
Turan vừa dứt lời thì nhào tới tóm lấy Jorz ném ra ngoài phòng, mặc cho mọi lời mắng chửi hay cầu xin. Lần này nó không có tìm Kull là đã rất nhân nhượng với ông ta rồi.