Con quái trùm của phó bản ‘Tàn tích Gufara’ nói rồi cứ đứng ngơ ra đấy chừng như đã chìm vào trong giấc ngủ. Nhưng đó rõ ràng là điều không thể nào, nghe thật là nhảm nhí.
Turan nghĩ một hồi, quả quyết hành động. Nó lấy hết sự dũng cảm nhấc chân tiến về trước. Nếu đối phương tự đâm mũi giáo vào mình lúc này, nó vẫn còn thừa thời gian bỏ chạy khỏi phó bản, chẳng cần phải lo lắng lắm. Trừ phi thông tin mà quân đoàn Cáo hai đuôi cung cấp là có sai sót.
– Vậy, giờ ngươi muốn làm gì?
Turan cất tiếng. Tùy vào câu trả lời của đối phương, nó sẽ quyết định mình sẽ hành động thế nào tiếp theo. Nhưng dù là gì thì nó cũng đã chuẩn bị sẵn phương án giải quyết.
Thầy pháp Garlon ngẩng đầu lên, đưa tới Turan ánh mắt soi mói đầy ghê rợn. Hồi lâu, hắn ta đáp:
– Du hành giả. Ngươi trông chờ vào điều gì?
Câu hỏi bất ngờ, và đặc biệt hơn cả là tiếng gọi “du hành giả” làm Turan không khỏi nhăn mày thắc mắc. Có lẽ, chính bản thân Thầy pháp Garlon cũng đang lưỡng lự về điều mình sẽ làm, chưa biết nên lựa chọn thế nào. Du hành giả, hay là chính tổ đội Turan ở đây, bất giác trở thành nhân tố quan trọng thay đổi mọi thứ.
Turan không dám ngạo mạn tự cho rằng mình có thể giúp ích gì trong sự xung đột giữa các vị thần nơi đây. Tuy nhiên, nếu nói về điều mà nó đang trông chờ, thì đó hẳn là:
– Sự giải thoát, cho ngươi, và cho cả những kẻ đang phải gánh chịu thảm kịch không hồi kết này.
Garlon ồ một tiếng trầm nặng. Hắn ta sau đó ra vẻ suy tư một lúc, lại bảo:
– Đó là không thể. Sự giải thoát không tồn tại, hay đúng hơn rằng mọi chuyện từ lâu đã kết thúc rồi. Ta, những người dân nơi đây, và có lẽ là cả các ngươi, đều chỉ là những con cờ đáng thương mà thôi. Đừng trông chờ sự giải thoát…
Dứt lời là một tiếng rít dài và chói tai không giống như có thể phát ra được từ một con người mà hẳn là của một con thú lớn đang trải qua đau đớn khôn cùng.
Turan gắng chịu đựng, trừng mắt quan sát từng sự thay đổi một ở đối phương. Thầy pháp Garlon gào rú, một tay cào nát khuôn mặt mình, tay còn lại thì cầm chặt Mũi giáo thí thần giơ lên cao.
Turan đang căng thẳng cực kì, nhưng người đồng đội ở bên cạnh nó thì còn căng thẳng hơn. Cậu ta không nhịn được cất tiếng hỏi:
– Turan, chúng ta sẽ chiến đấu với thứ đó sao?
Nỗi lo của Kull là có thể hiểu được. Kể cả Turan đã Thần cấp , chỉ kém đối phương một Thần cấp lại còn đang cảm nhận được áp lực vô cùng lớn, huống chi là người đồng đội chỉ mới Thần cấp đây.
Turan há miệng, lại chẳng nói lời nào. Nó đang do dự. Nó muốn xem xem Thầy pháp Garlon sẽ đưa ra quyết định gì ở sau cùng.
– Làm một con cờ… rất tệ sao?
Turan bất giác thốt. Nó vô thức đi tìm câu trả lời cho chính thắc mắc của bản thân.
Garlon không dừng lại hành động man rợ đang diễn ra, chỉ là giờ kèm theo những tiếng cười càn rỡ. Rồi hắn ta cất tiếng dõng dạc:
– Đó là số mệnh. Và ta sẽ bất chấp mọi thứ, thuận theo lẽ sống của chính mình. Gufara… Vạn tuế!
Tên thầy pháp run rẩy cả người, cong lưng, xong thì đứng thẳng dậy, vung tay, ném mạnh mũi giáo màu xám đen trong tay đi. Mũi giáo bay thẳng đến chỗ tổ đội Turan, nhưng là cách mặt đất chừng vài chục mét, cứ thế dừng lại, lơ lửng.
Đúng lúc này, một luồng thông tin đột ngột trôi vào đầu Turan. Đây là thông tin mà phó bản cung cấp, và nội dung chính là về những chuyện đã, đang và sẽ diễn ra. Không chỉ vậy, ở trước mặt nó liên tục xuất hiện những đốm sáng màu xanh lam dần tụ lại với nhau, cuối cùng hiện lên thành một tấm bảng với những con chữ có thể đọc được.
“Nhiệm vụ: Lựa chọn của Garlon.
Cấp độ: .
Phẩm chất: Tinh anh.
Độ khó: Cực khó.
Mô tả: Garlon đã làm ra lựa chọn dựa trên ý chí chút ít còn sót lại của mình. Hắn ta sẽ thất bại, nhưng con đường hắn ta đi vẫn cần phải được hoàn thành. Thứ còn thiếu giờ chỉ là cái kết.
Chi tiết:
+ Đánh bại Thầy pháp Garlon trong trạng thái bán thần hoặc bảo vệ hắn ta khỏi sự tấn công của lũ tay sai cho tới khi nghi thức được hoàn thành.
Tiến trình: %.
Phần thưởng chủ:
+ Tín niệm của Garlon.
+ xen.”
Thật sự là một nhiệm vụ tài liệu, bất chợt như thế. Turan thở phào một hơi. Mọi việc xem ra vẫn còn có thể cứu vãn được. Chuyến càn quét phó bản này vẫn còn có khả năng hoàn thành.
– Turan!
Kull thốt. Cậu ta cũng vừa xem xong nhiệm vụ tài liệu được giao. Nhiệm vụ cho phép người tham gia thực hiện theo hai cách riêng biệt: đối đầu với Thầy pháp Garlon khi hắn ta đã tiến vào trạng thái bán thần, hoặc bảo vệ hắn ta khỏi lũ tay sai.
Turan không biết Garlon sẽ tiến vào trạng thái bán thần bằng cách nào khi Mũi giáo thí thần đã rời khỏi hắn ta, nhưng đánh bại hắn ta chắc chắn không phải lựa chọn mà nó sẽ làm ra. Giờ, nó cần chờ xem lũ tay sai được nhắc đến trong tài liệu là gì, và nếu chúng là quá sức tổ đội nó hiện tại, cả bọn sẽ phải rút lui khỏi phó bản ngay lập tức.
Không để Turan đợi quá lâu, từng con quái một bắt đầu nối tiếp nhau xuất hiện. Trước hết là Thằn lằn sa mạc, sau đó vẫn là Thằn lằn sa mạc. Chúng bò đến từ khắp các hướng, mới đầu thì chậm rãi, chốc thì tăng tốc lao thẳng đến chỗ Thầy pháp Garlon.
– Bảo vệ hắn ta! Hết sức.
Turan hô lớn. Hai người đồng đội của nó nghe thấy lập tức di chuyển, che chắn cho kẻ mà mới cách đây chừng vài phút còn được xem là con quái trùm mà cả bọn phải đánh giết.
Turan ngược lại đứng yên, cẩn thận quan sát. Số lượng Thằn lằn sa mạc hiện tại chỉ mới có sáu con, và ba trong số chúng vẫn còn cách khá xa. Nếu số lượng Thằn lằn sa mạc quá lớn, tổ đội Turan sẽ phải từ bỏ nhiệm vụ tài liệu này. Đó đơn giản là bất khả thi.
– Du hành giả, cảm ơn các ngươi.
Thầy pháp Garlon cất giọng thều thào, khó khăn bám lấy thanh trượng của mình để đứng. Sức mạnh của hắn ta dường như đã bị tiêu hao hết cả, giờ trông yếu đuối vô cùng, dù rằng cấp độ bản thân vẫn là .
Tuy nhiên, có lẽ Garlon không yên lòng để cho các du hành giả đang giúp mình phải chiến đấu khổ sở, liền vung vẩy thanh trượng vẽ thành từng nét một của vòng ma pháp. Đó là phép ‘Khiên cát’, được thi triển cho cả ba thành viên tổ đội của Turan.
– Hay lắm, đồng minh!
Darmil cười nói, tiện tay vung mạnh thanh đại kiếm chém đứt lìa đầu con Thằn lằn sa mạc vừa lao tới mình. Với kỹ năng ‘Cuồng nộ’ bổ trợ, sức mạnh của cậu ta thật sự là không thể cản phá, sẽ càn quét mọi thứ.
Kull có phần chật vật hơn. Sát thương của cậu ta không đủ để làm con quái chết ngay được, cố lắm chỉ có thể khiến con quái quay sang lấy mình làm mục tiêu mà xông đến.
Số lượng Thằn lằn sa mạc lại tăng thêm, giờ đã là chín con. Turan đã cảm nhận được độ khó của nhiệm vụ là thật sự. Nó giờ cũng không thể nương tay được nữa.
– Một hơi thở thổi bùng lên mạng sống.
Turan trầm giọng hô, nhấc chân tiến về trước. Mục tiêu của nó đã được chọn, và cần phải bị tiêu diệt ngay, trước khi càng nhiều con Thằn lằn sa mạc nữa xuất hiện.
– Ngọn lửa ấy, đã từng ở trong tim.
Turan thốt, hít sâu một hơi. Ngực nó nhói đau, chứa đựng một cỗ lực lượng khổng lồ sắp bùng nổ.
– Ta nắm lấy, mang đậm đà khát vọng.
Turan lấy ra một hòn ngọc màu đỏ sẫm bóng loáng, dứt khoát đặt đưa vào miệng, ngoạm lấy. Hòn ngọc vừa chạm đầu lưỡi, lập tức tan thành dòng chất lỏng đặc sệt cuộn lấy lưỡi nó, theo đó trôi xuống cổ họng.
– Thiêu cháy kẻ thù, cũng đốt trụi hồn ta.
Cả người Turan trở nên nóng rát. Cỗ lực lượng đang bùng lên thật sự quá mạnh mẽ. Lúc này nó có hai lựa chọn, hoặc kiểm soát, hoặc để đối phương chiếm lấy mình, tự do bùng nổ. Uy lực giữa hai phương thức dĩ nhiên là khác biệt, cũng đi kèm theo hậu quả nặng nhẹ tương ứng.
Turan thật sự vẫn chưa sẵn sàng, nên vội vàng tập trung tinh thần, khống chế dòng năng lượng tuôn trào hướng về phía cánh tay đang cầm kiếm của mình, để phủ lấy cả thanh kiếm. Đáng tiếc là thanh kiếm cũ của nó đã hỏng rồi, nếu không thì hiệu quả sẽ đáng trông đợi hơn nhiều.
Mở trừng mắt, Turan nghiêng người, sải bước xông tới thẳng con Thằn lằn sa mạc vừa chạy đến. Nó quả quyết vung kiếm chém ngang qua người con quái, lại trông giống như để ngọn lửa nuốt chửng đối phương hơn là một nhát chém.
Cứ thế, con quái theo ngọn lửa tan thành những đốm sáng li ti, không có chút cơ hội sống còn nào.
Cảm giác nóng bỏng rát khắp người chưa bao giờ là dễ chịu, kèm theo đó là tổn thương nặng nề. Turan biết mình không thể giữ trạng thái này quá lâu, nhưng để đối phó với đám Thằn lằn sa mạc với số lượng không ngừng tăng lên kia, nó không còn lựa chọn nào khác.
Khung cảnh xung quanh Turan nhòe đi, bị nhuộm sắc màu đỏ cam của ngọn lửa. Nó khó mà nhìn rõ được những gì đang diễn ra, chỉ biết rằng nếu xác định đối phương là kẻ địch, sẽ liền lao đến tung ra nhát kiếm chí mạng.
Đây có lẽ là một lựa chọn tồi, nhưng giờ Turan không còn có thể quay đầu được nữa. Lại nói, tâm trí của nó đang trở nên mơ hồ, như bị ngọn lửa thiêu đốt từng chút một. Nó phải tiến tới, và chỉ có thể tiến tới.
Khí con người ta căng thẳng thì nên đọc truyện hài hước vô sỉ