Lúc Turan về đến nơi, Shelah và nam pháp sư tên Yietro vẫn còn đang cật lực chiến đấu. Hai người họ đầm đìa mồ hôi, sắc mặt căng cứng, tưởng chừng như muốn phát điên rồi.
– Yietro! Cậu còn chưa xong sao!?
Shelah hét lên, đồng thời xoay người, khéo léo xoay lưỡi đao thành dùng nắm đấm đang phát ra những đốm li ti mà tung thẳng vào ngực một con Sinh vật dị biến lao đến. Xung chấn từ cú đấm đẩy văng con quái đi, cũng đồng thời khiến hành động của đám xung quanh bị ngăn lại trong giây lát.
Đến giờ, cô nàng cũng giết được không ít quái rồi, nhưng có vẻ như mục tiêu chính của họ vẫn còn ít lâu mới bị hạ gục. Tình hình này khiến cô ta khó mà bình tĩnh nổi.
– Cố chút nữa…
Yietro kêu lên bằng chút hơi sức ít ỏi của mình. Cậu ta vừa tu liền một bình thuốc hồi ma năng, trông năng lượng tỏa ra thì có vẻ là thánh cấp. Rơi vào tình huống như hiện tại, tiết kiệm đã không còn là một sự lựa chọn nữa.
Kì thực, hai người họ không gặp nguy hiểm, mà chỉ đang cố hoàn thành bài tập được giao. Những người khác đã sớm hoàn thành công việc của mình và quay lại rồi. Dù sao thì đám Sinh vật dị biến lỗi không khó đối phó, chỉ có vấn đề là số lượng tương đối nhiều, không tính toán cẩn thận có thể bị ép cho mệt chết.
Turan thầm thở dài một hơi. Nó quả thật hơi cảm thấy tiếc nuối số Thần tinh có thể nhận được từ đám quái, nhưng cũng là không có cách. Tham lam một chút vào bây giờ ngược lại sẽ làm tiến độ nâng cao Thần cấp của nó chậm đi, cũng ảnh hưởng tới kế hoạch đã lên.
– Cô báo cho mọi người chuẩn bị. Chờ Shelah xong việc thì lập tức tới chỗ quái trùm.
Turan quay sang nói với Athenia. Cô nàng nghe được thì lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng không có hỏi gì, liền theo y lời nó mà làm việc.
Turan thông qua kỹ năng chủ đạo quan sát một chút, thấy rằng con Sinh vật dị biến hình người kia còn không có bao nhiêu sinh lực thì cũng tạm an tâm. Con quái xem ra sẽ không tiến vào trạng thái đặc thù nào phụ thuộc vào lượng sinh lực.
Thế nhưng, vẫn phải mất đến gần năm phút sau, Shelah và Yietro mới kết liễu được mục tiêu của mình. Họ nhận ra mình cuối cùng cũng làm được thì mừng quýnh lên, nhưng gương mặt lại thể hiện phần mệt mỏi là nhiều hơn cả.
Lúc này, Turan bước lại gần, chờ cho hai người hồi phục một chút thể lực, khiến bản thân tỉnh táo hơn rồi mới cất tiếng:
– Còn đánh nổi không?
Shelah giật thót cả người nhảy sang bên. Yietro phản ứng lại không thái quá như cô ta, nhưng cũng là bị dọa một hồi.
Turan thật chẳng hiểu nổi. Nó cảm giác chính mình đang bị đối xử như một tên thanh tra khó tính đến soi mói lỗi lầm của họ để mà đuổi cổ đi vậy. Lại nói, bản thân nó cũng không phải là lén lút tới gần, chỉ là cố tình giữ bước chân thật nhẹ nhàng thôi.
– Nổi chứ! – Shelah thốt – Nhưng… bây giờ đi liền ư?
Vẻ mặt cô nàng không nghi ngờ gì là muốn nghỉ ngơi một hồi. Trận đánh vừa rồi tốn hơi sức là một chuyện, về mặt tinh thần cũng là bị ảnh hưởng không nhỏ, còn chưa kể đến sự biến đổi đã bắt đầu diễn ra. Nhưng vậy chẳng có nghĩa là nên vì thế kéo dài thời gian. Nhanh chóng hoàn thành phó bản rồi rời khỏi đây mới là hành động đúng đắn hơn cả.
– Đi liền. – Turan khẳng định – Quái trùm của phó bản, tin chắc mọi người đã đánh qua vài lần, hẳn không gặp khó khăn đi. Thế nên…
Turan lộ vẻ do dự. Nó vốn định cho cả nhóm một bài tập nữa, nhưng xét thấy phía sau còn có một con Sinh vật dị biến trội cấp độ chẳng biết khi nào sẽ lao tới đây, thật khó mà an lòng được.
– Đánh nhanh thắng nhanh.
Dứt lời, không để cho Shelah kịp có thắc mắc gì, Turan lên tiếng gọi Athenia tới, bảo:
– Trận chiến với quái trùm, nhờ cô chỉ đạo vậy.
Athenia nghe xong, chưa vội đáp lời mà ra vẻ chờ đợi, đến khi chắc chắn rằng Turan không có yêu cầu gì thêm thì mới nói:
– Được. Cứ giao cho tôi. – ngừng một chút, cô ta hỏi – Chú Benierth…
– Có nhiệm vụ rồi. – Turan đáp ngay – Cô cứ dùng tổ đội tám người, hẳn là đủ rồi chứ?
– Đủ rồi.
Dứt lời, Athenia liền phát huy năng lực của một người đội trưởng. Cô ta nhanh chóng tập trung mọi người, kiểm tra tình trạng tổ đội, chỉnh đốn hàng ngũ, vân vân. Quá trình kéo dài chưa đầy năm phút thì cả đội đã sẵn sàng chiến đấu.
Turan tự nhận mình không làm được tốt như đối phương. Khả năng đấy chẳng phải là chuyện một sớm một chiều liền có thể đạt tới, lại còn phải có tài năng nhất định. Hơn cả là, sức ảnh hưởng của bản thân. Đây cũng xem như là một cơ hội để nó học hỏi từ thực tế, dựa vào đó mà áp dụng cho tổ đội hiện tại của mình.
Phòng quái trùm của phó bản ‘Vùng đất hoang tàn’ tương đối rộng lớn, chiếm một vùng tương ứng với gần một nửa thành phố đổ nát này. Tuy vậy, khu vực để kích phát trận chiến với quái trùm lại khá nhỏ, nên cũng chẳng phải lo lỡ bước chân vào mà kích phát ngoài ý muốn.
Từ xa nhìn đến, có thể dễ dàng thấy được một tảng đá màu nâu đất cao đến năm, sáu mét vô cùng nổi bật giữa thành phố hoang tàn. Trên tảng đá ấy đâm ra hai chiếc sừng cong và nhọn hoắt, dọc từ trên xuống cũng có một hàng dài những chiếc gai nhọn.
Đó chính là Houstern, Kẻ thất bại của vùng đất, đồng thời là con quái trùm của phó bản ‘Vùng đất hoang tàn’. Con quái đang trong trạng thái ngủ say, cả người co lại thành trông chẳng khác gì một ngọn núi nhỏ.
Tổ đội Athenia đang trên đường di chuyển tới chỗ con quái, sớm đã bước vào phòng quái trùm. Turan đi sát theo sau, giữ một khoảng cách nhất định. Trận đánh này, nếu không cần thiết thì nó sẽ không tham gia. Dù sao thì nó cũng chỉ mới Thần cấp , chênh lệch so với quái trùm là rất lớn, muốn gây ra đôi chút ảnh hưởng thì phải bỏ ra khá nhiều hơi sức. Thật sự không đáng.
Cách ngọn núi nhỏ còn chỉ chừng năm mươi mét, các thành viên trong đội liền cảm nhận được một áp lực vô hình đè lên bản thân, theo đó, tốc độ của sự biến đổi liền tăng lên. Trận đánh với quái trùm nên đã bắt đầu, trước khi cả phòng quái trùm được kích hoạt.
Turan nhanh chân tìm cho mình một vị trí phù hợp để quan sát toàn cảnh trận chiến. Đó là một tòa nhà đã đổ nát, phần còn lại lại là tương đối vững chắc. Nơi đây tuy không quá an toàn, nhưng nó cũng chẳng phải là không thể tự bảo vệ bản thân.
Ở phía xa, tổ đội Athenia đã tiến hành tấn công. Người ra đòn đầu tiên không ai khác chính là khiên đấu sĩ Athenia, lập tức thu về cho bản thân mức thù hận cao nhất.
Tảng đá màu nâu đất nhận lấy một nhát chém làm hằn lên sâu đến nửa tấc, liền phát ra một cơn sóng xung kích đẩy văng mọi thứ xung quanh đi. Rồi cứ thế, tảng đá ấy đứng cao lên, dần hiện ra bản thân rõ ràng là cơ thể đồ sộ hình người với sừng trâu, hàng gai nhọn trên lưng và lớp da thịt thô ráp nhưng cực kì vững chắc.
Các thành viên tổ đội đã chuẩn bị sẵn nên không bị ảnh hưởng nhiều bởi đợt sóng xung kích, nhưng sắc mặt của mọi người đều là căng thẳng. Họ biết rằng trận đánh lần này không giống trước đây. Chưa kể nhân lực thiếu thốn, cả về tình trạng cá nhân từng người cũng là bị hạn chế.
Lại nói, Turan đã bảo “đánh nhanh thắng nhanh”. Mặc dù nó không có đưa ra thời gian giới hạn cụ thể cho mọi người, chẳng có ai đám xem nhẹ.
Chờ cho đợt sóng xung kích từ con quái trùm mất đi phần lớn hiệu quả, Athenia liền lao tới trước, vung kiếm đánh vào chân đối phương. Nhát kiếm của cô nàng lần này chỉ gây ra được một vết xước nhỏ, lại bị phản lực từ con quái làm cho cánh tay trở nên run rẩy. Nếu không phải đã có kinh nghiệm chiến đấu vài lần với con quái, giờ thanh kiếm hẳn đã rời khỏi tay cô ta mà nằm trên mặt đất rồi.
Phản ứng từ Houstern – con quái trùm, ngược lại khá ảm đạm. Cơ thể đồ sộ và nặng nề có lẽ là nguyên nhân khiến hành động của con quái thành chậm chạp, chừng như chẳng muốn đáp trả.
Dù vậy, các thành viên khác của tổ đội Athenia lại chẳng có ai tiến hành công kích. Họ biết rằng giờ còn chưa đến lúc.
Athenia giơ tay, vung kiếm lên cao, kích hoạt kỹ năng làm cho thanh kiếm bị bao bọc lấy bởi một lớp nguyên khí màu bạc làm cho sắc bén hơn. Rồi cứ thế, cô ta dùng đó bổ xuống, lần nữa đánh ra một vết xước trên chân Houstern.
Con quái trùm chậm rãi xoay đầu, đưa cặp mắt trắng dã của mình nhìn về phía kẻ đang gây phiền nhiễu kia. Có lẽ con quái còn chưa nhận ra bản thân đang ở trong một trận chiến, tưởng rằng đối phương chỉ muốn đánh thức mình, tìm cơ hội nói chuyện.
Athenia không dừng lại. Cô ta vung kiếm lần thứ tư, vẫn chỉ gây ra được một vết xước nhỏ. Cứ vậy đến lần thứ năm rồi thứ sáu, con quái trùm vẫn chẳng có vẻ gì muốn phản công.
Nhà tôi ba đời viết truyện... Chỉ sợ những người không đọc truyện của tôi thôi.... Nếu đọc....Tôi cam đoan kén đến đâu cũng khỏi